Chị Vợ, Anh Yêu Em

Trút bỏ quần áo của một ngày dài, Đoàn Nam Phong thong thả bước vào bồn tắm nằm thư giãn. Lúc này điện thoại lại gọi đến. Đoàn Nam Phong cầm máy lên, không cần xem tên cũng biết là Tinh Vân gọi vì thông qua tiếng chuông báo dành riêng cho cô.

Đoàn Nam Phong không nhiều lời, trực tiếp đưa ống kín điện thoại chiếu thẳng góc vào nơi đang sưng to của anh. Tinh Vân nhìn thấy liền giật mình. Hai má ửng đỏ khiến cô không cách nào xoa dịu được.

Đoàn Nam Phong thấy đầu dây bên kia yên tĩnh thì liền mở mắt ra. Màn hình bên kia hiện lên là một thân thể trắng mịn màng sáng lấp loáng của Tinh Vân. Đoàn Nam Phong há miệng một cái, yết hầu chuyển động vài cái, lửa nóng khó nhịn được, tấm tắc mà khen: “Tuyệt quá!”

Tinh Vân một thân hoàn mĩ nằm dài ra giường, vì xấu hổ mà vùi mặt trong gối không dám nhìn vào màn hình nữa cho đến khi hắn chịu lên tiếng thì cô mới từ từ ngẩng mặt lên. Đoàn Nam Phong càng ngắm càng say mê. Nếu như không vì ngày mai nhận thêm một số hàng quan trọng nữa thì anh nhất định sẽ bay về ngay lập tức để hung hăng mà chiếm lấy cô.

“Tinh Vân, ngồi dậy để anh ngắm phía trước nào.” - Giọng Đoàn Nam Phong lúc này đã thay đổi. Trong chất giọng uy vũ nghiêm nghị thường ngày đã bị dục vọng xâm chiếm khiến cho lời nói cũng trở nên trầm khàn.

Tinh Vân ngoan ngoãn ngồi dậy. Hai bên tóc phũ xuống vai che đi hai đỉnh hồng mê người. Từ màn hình bên kia, bất giác Đoàn Nam Phong đưa chiếc lưỡi thô dài của mình ra, lên xuống như đang hưởng thụ một cây kẹo thượng hạng ngon đến mê hồn.

“Tinh Vân, quay lưng lại, chống gối và bò cho anh xem.” - Tiếng của Đoàn Nam Phong càng lúc càng khàn đục từ đầu dây bên kia vọng lại.

Tinh Vân ngoan ngoãn làm theo. Hắn chính là yêu một người phụ nữ hiền lành như Tinh Vân. Dù qua nhiều năm nhưng cảm giác của hắn khi ở bên cạnh cô vẫn là cảm giác dễ chịu nhất.

Từ phía sau cơ thể mê hồn kia, anh mường tượng ra những lần anh từ phía sau ôm lấy cô mà thao túng. Cứ tưởng tượng như vậy mà tự lúc nào bản thân anh đã tự giải tỏa được.

Một tiếng kêu quen thuộc của anh khiến Tinh Vân biết anh đã phóng ra những ức chế của mình mấy hôm nay. Cô quay người lại, môi đỏ kiều diễm hôn anh một cái rồi nói: “Ở Los Angeles đã mười giờ rồi. Em đi ngủ đây. Anh tắm xong cũng đi ngủ sớm nha.”

Đoàn Nam Phong đá lưỡi, nhìn ngắm cô vợ xinh đẹp của mình không chớp mắt cho đến khi màn hình bên kia thực sự tắt đi.

Anh tắm rửa xong, đứng dậy lau người. Điện thoại đặt trên bệ bồn tắm lúc này lại vang lên. Tiếng chuông điện thoại cảnh báo nguy hiểm vang lên. Không cần nhìn Đoàn Nam Phong cũng biết đó là ai.

Anh đưa tay bấm nút nhận cuộc gọi nhưng không lên tiếng. Đầu dây bên kia có tiếng tra tấn người vang lên dã man. Đâu đó còn vọng lại tiếng leng keng như âm thanh đến từ âm ti địa phủ.

Giọng của người đàn ông vừa đắc chí vừa lạnh lùng trầm thấp vang lên những tao đoạn đoạt hồn: “Đoàn Nam Phong, tao không ngờ mày và cô vợ “thiên kim bạc tỉ” còn có cái sở thích thỏa mãn nhau qua điện thoại.”

Đoàn Nam Phong nghe xong liền lạnh sống lưng. Bàn tay cầm điện thoại của anh rung rung. Hai hàm răng đánh lại tạo ra âm thanh canh cách. Đầu dây bên kia, Lập Thế Khang cười một tiếng ma mị mà sảng khoái, chậm rãi nói: “Mày có thể cài người vào nội bộ của tao lại không cho tao cao tay hơn một bước cài đặt thiết bị trong điện thoại của vợ mày sao?”

Nghe đến đây toàn thân Đoàn Nam Phong ớn lạnh. Anh lục lọi trí nhớ vẫn không nhớ ra được vào lúc nào mà Lập Thế Khang có thể làm được chuyện này. Hai hàm răng nghiến chặt, anh rít ra từng tiếng cũng âm trì băng lãnh không kém cạnh gì sự ma quái trong giọng nói của Lập Thế Khang: “Từ khi nào mà mày lấy được điện thoại của vợ tao?”

Đầu dây bên kia nghe xong liền cười cực sảng khoái đến hơn nửa phút. Cảm giác chọc tức được Đoàn Nam Phong khiến cho Lập Thế Khang vui vẻ đến tột cùng. Lập Thế Khang không trả lời câu hỏi của Đoàn Nam Phong mà thay vào đó là lời mỉa mai anh.

“Đoàn Nam Phong, chơi đùa với mày hơn năm năm rồi, tao chưa lúc nào thấy mày ngu đến vậy. Tao đã dám nói cho mày biết tao gắn thiết bị trên điện thoại của vợ mày thì mày cũng phải hiểu ra được lý do vì sao tao ngã bài với mày.

Ngừng một lúc, Lập Thế Khang lại khệnh khạng cao giọng nói tiếp: “Cái câu mày nên hỏi không phải là từ lúc nào tao chạm được vào điện thoại của vợ mày mà là tao mang cái gì ra để ngã bài với mày.”

Nghe Lập Thế Khang nói đến đây, Đoàn Nam Phong liền có dự cảm chẳng lành. Bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng hô hấp bình thường nhưng những sự việc tiếp theo xảy ra khiến cho Đoàn Nam Phong không thể sống bình thường.

“Mang nó đến đây.” - Từ đầu dây bên kia, Lập Thế Khang lạnh lùng ra lệnh.

...

Chúc các bạn buổi sáng tốt lành và hân hoan đọc truyện nhé. Đừng quên bấm like và tìm Hạc Giấy tại Facebook:những câu chuyện của Hạc Giấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui