Phía bên góc kia, ngoài việc nói những câu xã giao xa cách ra thì Lưu Uyển Linh cũng không có gì để nói với Lâm Thanh. Cô thấy Tinh Vân và Dorothy kéo nhau lên lầu thì cũng liền đi theo.
Ở hành lang rộng lớn trên tầng một, Lưu Uyển Linh nhẹ nhàng nói: “Chị Tinh Vân, em phải về rồi. Khi khác em lại đến chơi.”. ngôn tình tổng tài
Tinh Vân nghe xong liền nói: “Giờ này đã muộn rồi, em ở lại Nebula một đêm đi. Sáng mai chị nói tài xế đưa em về.”
Thịnh tình khó chối từ nhưng Lưu Uyển Linh không thể ở lại. Cô lo cho mấy con thỏ ở nhà cho nên liền nói: “Em phải về cho hai con thỏ ăn, nếu không tụi nó sẽ bị đói bụng.”
Tinh Vân nghe xong liền gật gật đầu. Sau đó cầm điện thoại gọi cho trợ lý của mình sắp xếp xe đưa Lưu Uyển Linh về nhà.
“Về đến nhà thì báo cho chị biết nha.” - Tinh Vân ân cần dặn dò.
Dorothy đứng đó cũng nói thêm vào: “Lần sau chúng ta lại hẹn nhau đi chơi nha. Em ở nhà một mình cũng chán.”
Lưu Uyển Linh cười cười rồi ôm tạm biệt ba người bạn mới quen trước khi ra về. Lúc đi xuống cầu thang, cô đụng mặt Đoàn Nam Phong ở chân cầu thang. Không một lời chào, Lưu Uyển Linh đi lượt qua anh.
Lúc ra cổng, Lâm Thanh giữ cánh tay cô lại, khẽ nói: “Để anh đưa em về.”
“Không cần. Chị Tinh Vân đã sắp xếp cho tôi. Anh không cần lo. Sau này, giữa hai chúng ta nếu có tình cờ gặp nhau, phiền anh hãy xem như không quen biết.”
“Uyển Linh.” - Lâm Thanh gằn giọng gọi tên cô.
Tuy nhiên, cô vẫn kiên quyết mạnh mẽ bước đi.
...
Dorothy được Tinh Vân đưa vào phòng chứa túi của mình. Đó là một gian phòng rộng rãi được bố trí đèn sáng trưng. Xung quanh bốn phía là những chiếc tủ cao đụng trần. Ở giữa là sofa tròn tròn lùn thấp màu xanh thẫm đặt trên tấm thảm đồng tông.
“Đẹp quá!” - Dorothy lấy hai tay che miệng rồi cảm thán khi nhìn thấy những chiếc túi được đặt trong tủ kính. Phía trên mỗi ngăn tủ là những chiếc đèn tròn nhỏ phát ra ánh sáng nhu hòa để làm nổi bật từng chiếc túi đặt trên ô kệ.
Dorothy như không thể tin vào mắt mình. Xung quanh cô có rất nhiều những chiếc túi cao cấp, hầu như còn mới. Thậm chí có chiếc túi còn không chưa tháo nhãn.
“Đây là cửa hàng túi lớn nhất, chất nhất mà em được biết đến. Đẹp quá chị ơi!” - Dorothy reo lên như trẻ con được đến thiên đường bánh kẹo.
Tinh Vân cười cười, khiêm tốn nói: “Chị không có hiểu biết gì về túi cho nên dùng cái nào cũng như nhau. Tất cả đều là do anh Phong bày vẽ, tháng nào cũng cho người mang mẫu mới đến chất đầy ở đây. Cho nên, em thích cái nào thì cứ lấy. Nếu không thì chị không biết thêm vài tháng nữa người ta mang túi đến thì sẽ phải để nó ở đâu nữa.”
Dorothy hồn nhiên chớp mắt nói lại: “Vậy em không khách sáo nữa.”
Tinh Vân ngồi trên sofa, nhìn cô gái trẻ trung đáng yêu chọn túi. Đụng vào cái nào cô cũng nói vanh vách về tên hãng, xuất xứ, kiểu mẫu, mã số. Tinh Vân nghe qua giống như vịt nghe sấm vậy. Hoàn toàn không thông hiểu.
Từ ngày cô quen Đoàn Nam Phong, quả thật anh chưa từng để cho cô thiếu thốn. Dù là khi thân phận của cô chỉ là tình nhân hay trở thành vợ thì cách đối xử của anh đối với cô vẫn không khác nhau là mấy. Những gì cần làm cho cô, anh đều làm nhưng những gì cần giấu cô, anh đều giấu.
Ngay như chuyện của Amy và Lập Thế Khang, anh cũng không cho cô biết. Chuyện của Băng Thanh lại càng không. Nam Phong không nói, Tinh Vân cũng không hỏi. Chỉ ở bên cạnh và chọn cách tin nhau. Tin rằng anh không nói là có lý do của mình. Nếu lần này vị bác sĩ tâm lý kia không xuất hiện thì câu chuyện về Băng Thanh có lẽ cô đã quên nhưng hắn đã xuất hiện thì cô nhất định sẽ đến hỏi rõ ông ngoại chuyện này.
Sau khi Dorothy chọn xong vài chiếc túi thì mẹ của cô cũng đến đón. Lúc đầu bà vẫn đinh ninh con gái đi chơi bởi vì nghe giọng cô qua điện thoại có vẻ rất vui. Không ngờ nhìn con mình mặt sưng, miệng vẹo, tay chân trầy xướng thì bà đã bật khóc mà ôm cô vào lòng.
Tinh Vân thấy vậy cũng mủi lòng. Cô nhẹ giọng khuyên nhủ bà: “Chào bác, mong bác đừng buồn nữa. Bác sĩ đã xem qua vết thương và nói là không có gì đáng ngại.”
Bà Dora lau nước mắt rồi quay mặt sang Tinh Vân nói tiếng cám ơn: “Cám ơn cháu. Cháu tử tế quá! Không chỉ cứu con gái bác mà còn mời bác sĩ khám cho nó, lại còn cho nó dùng bữa tối nữa. Nếu cháu không chê nhà chúng tôi chật hẹp thì lần sau mời cháu đến nhà dùng bữa tối với bác và em.”
Tinh Vân vui vẻ gật đầu đồng ý: “Vâng, nếu được như vậy thì còn gì bằng. Dorothy có số điện thoại của cháu cho nên khi nào muốn gặp cháu bác cứ nói em ấy gọi là được rồi.”
Hai mẹ con bà Dora vui vẻ ra về. Tinh Vân hiếu khách tiễn họ ra đến gần hàng cây ngô đồng xanh mướt sắc hè. Chiếc xe của Dorothy chậm rãi băng qua hàng cây ngô đồng “tươi tắn xanh tốt, vui vui vẻ vẻ.”