Suốt mấy ngày liền, Lập Thế Khang cứ nghĩ đi nghĩ lại xem cách nao để có thể xác minh được ADN của Amy và Dorothy. Hơn ai hết, anh mong cô gái Dorothy kia chính là Amy của anh nhưng cảm giác lo sợ vào lúc này cũng tự nhiên ập đến. Nếu Dorothy không phải là Amy vậy thì những tươi đẹp trong lòng anh mấy hôm nay có phải là sẽ vụt mất hay không?
Lập Thế Khang tựa lưng vào ghế, trầm mặc suy nghĩ về cô gái tên Dorothy kia. Cảm giác khi anh lần đầu nhìn thấy đôi mắt màu xám trong veo ấy thực sự rất lạ. Anh muốn biết sự thật về Dorothy nhưng không thể manh động đến hỏi mẹ cô ta được. Cách duy nhất là xét nghiệm ADN nhưng phải làm sao để xét nghiệm bây giờ?
Lập Thế Khang đưa tay xoa xoa hai bên thái dương một lúc thì bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện có thể giúp anh xác minh được thân thế của Dorothy. Ý nghĩ này vừa lóe lên, anh lập tức đứng dậy cầm áo khoác bước ra khỏi văn phòng.
Nghĩa trang nhà họ Lập, một ngày đẹp trời, hai ngôi mộ được xây cất trang trọng nằm cạnh nhau trong không gian im lìm vắng lặng. Lập Thế Khang bước đến gần hai ngôi mộ, nhẹ nhàng đặt xuống hai bó hoa.
“Chú Tor, xin lỗi vi đã lâu không đến thăm chú. Ở trên thiên đàng chú và dì sống có tốt không?”
Bia mộ lạnh băng một màu xanh xám. Lập Thế Khang ngồi trước mộ phần của ba mẹ Amy, chậm rãi nói tiếp: “Nếu chú và dì ở trên thiên đàng có linh thiêng hãy phù hộ cho con và Amy được ở bên nhau. Con biết, cô ấy vẫn còn sống. Chú Tor, xin chú hãy để cho con được xác minh thân phận của Amy.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền đến giấc ngủ của chú.” - Lập Thế Khang nói đến đây liền thành tâm bái lạy rồi cho người thực hiện ý định của anh.
Một mẫu tóc của ba Amy với anh lúc này là thứ vô giá. Anh chỉ cần có vậy là đủ để xác thực thân phận của Dorothy. Thời gian chờ đợi kết quả xét nghiệm là lúc anh hồi hộp nhất. Đây là chút niềm tin cuối cùng cua anh vê chuyện Amy vẫn còn sống. Hơn ai hết anh mong Dorothy chính là Amy, bởi tự lúc nào anh đã không thể quên được hình bóng của cô gái ấy.
Đưa tay kéo ngăn bàn ra, Lập Thế Khang cầm lên bức vẽ chì của Dorothy, nhìn ngắm một lúc liền mỉm cười. Cảm giác muốn đi gặp cô ấy cứ quẩn quanh trong đầu như thôi thúc anh từng giây.
...
Sau ngày gặp tên ác ma ấy, Dorothy ngoại trừ bần thần khó ngủ còn có thêm triệu chứng muốn tìm người chia sẻ. Trong tay cô đang giữ giỏ xách của Tinh Vân do Lập Thế Khang quăng trả lại cho nên có cớ xin mẹ đi đến Nebula.
Lúc đến Nebula thì Dorothy mới biết là Lưu Uyển Linh cũng đang ở đó. Chả là, sau khi Hoàng Gia Khiêm từ Italia quay về Los Angeles đã bắt Yên Di cùng anh về Chicago. Tinh Vân vi vậy cũng mất đi một người trò chuyện. Thêm nữa, cô cũng quan tâm về cuộc sống hiện tại của Lưu Uyển Linh cho nên hẹn cô đến Nebula chơi cùng mình.
Đúng lúc Dorothy mang túi xách đến trả cho nên ba người họ lại được dịp trò chuyện với nhau. Câu đầu tiên của Dorothy khi bước vào cửa đó là: “Hai chị phải cứu em. Em sắp phát điên rồi.”
Tinh Vân đặt tách trà hoa hồng trên tay xuống rồi từ tốn hỏi: “Em gặp phải chuyện gì?”
Lưu Uyển Linh cũng hỏi thêm: “Có chuyện gì mà em nhăn nhó như vậy? Bình tĩnh nói ra cho hai chị nghe.”
Dorothy lúc này mới đưa ra chiếc túi xách bị Lập Thế Khang lấy hôm bắt cóc cho Tinh Vân rồi thành thật kể: “Tên ác ma đó đến tìm em. Sau khi giao trả túi xách còn nói là muốn thực sự ở bên em nhưng cần xác minh cái gì đó. Em nghĩ hoài không hiểu cho nên sắp phát điên rồi.”. Hãy 𝘁ì𝓂 đọc 𝘁𝑟ang chính ở || TRÙMTR U𝖸Ệ𝗡.Vn ||
Nghe Dorothy nói xong thì một người bình tĩnh như Tinh Vân cũng sặc vì uống nước. Lưu Uyển Linh thì quá đáng hơn, cô không kiềm được cười hô hố. Dorothy ngây ngây dại dại không hiểuu chuyện gì, bĩu môi hỏi lại: “Biểu hiện của hai chị như vậy là sao?”
Tinh Vân tằng hắng, nhẹ rút tờ khăn giấy trên bàn chấm khô nước trên môi mình rồi chậm rãi nói: “Biểu hiện của chị là bất ngờ.”
Lưu Uyển Linh nghe vậy cũng vừa cười vừa đáp: “Còn chị thì thấy buồn cười.”
Mặt Dorothy sượng trân, dặm dặm chân vài cái rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái, ngẩng mặt ngây ngô nói một cách thành thật: “Em không quan tâm anh ta cần xác minh chuyện gì, cái làm em phát điên là cái chuyện “ở bên nhau”. Hai chị nói coi anh ta nói vậy là sao?”
Tinh Vân cười hiền rồi ung dung nói: “Một người đàn ông nói như vậy thì có nghĩa là thích em và muốn kết hôn với em.”
Dorothy nghe đến hai chữ “kết hôn” thì hồn vía đã lên mây. Gương mặt cô khó coi đến cực độ, khẽ lắc đầu: “Không phải chứ. Em không lấy hắn đâu.”
Lưu Uyển Linh lúc này cũng bồi thêm: “Lập Thế Khang là người rất có tiếng tăm trong làm ăn kinh doanh. So với chồng của chị gái kia chỉ có hơn chứ không kém. Nhan sắc của anh ta cũng thuộc hàng đặc sản quý hiếm. Sao em lại cương quyết nói không vậy?”
- --
Hi các tình yêu, đừng quên bấm like và thả 5 sao cho tinh thần làm việc của Hạc Giấy nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha.