Chị Vợ, Anh Yêu Em

Lập Thế Khang dừng xe trước cửa nhà của Dorothy. Vừa nhìn thấy bóng xe của anh, Dorothy liền đứng lên ôm hôn ba mẹ rồi vẫy tay bước ra cửa. Lúc Lập Thế Khang bước vào nhà thì đã nhìn thấy cô háo hức đứng ở cổng chờ anh. Anh mỉm cười với cô rồi lễ phép chào ba mẹ của Dorothy trước khi rời đi.

Sau khi chiếc xe chuyển bánh đi khuất, ông Nhất Phương mới nói với bà Dora rằng: “Cũng nên sớm tổ chức đám cưới cho hai đứa nó.”

Bà Dora nhìn ông rồi chậm rãi hỏi lại: “Không phải lần trước anh nói không thể tùy tiện tìm một người gã con đi hay sao? Bây giờ biết người con gái mình muốn lấy là Lập Thế Khang thì anh mới thấy em không phải tùy tiện đúng không?”

Ông Nhất Phương đưa tay giữ đầu vai của bà Doraa, nhẹ giọng khen ngợi: “Nghe em kể qua về chuyện của hai đứa nó thì anh biết em tinh tường. Lập Thế Khang này xét gia thế, xét tướng mạo đều vượt trội. Anh rất hài lòng hôn sự này.”

Bà Dora đi vào nhà, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, nhẹ giọng nói: “Ngay từ lần đầu tiên gặp thì em đã quý cậu ấy cho nên hết lòng vun đắp cho con gái mình. Đến bây giờ cũng coi như an tâm mà nhắm mắt.”

“Dora, em lại nói chuyện không hay gì thế?” - Ông Nhất Phương cau mày chỉnh bà rồi tiếng lại ngồi bên cạnh.

Ông nhẹ giọng bàn thảo với bà: “Anh định sắp tới sẽ đưa em và Dorothy về gặp mẹ anh. Anh biết em không cần danh phận nhưng con gái cũng cần nhận gốc gác để sau này còn có chỗ để nhà trai qua cưới chứ. Gia đình của Lập Thế Khang lại là người Việt Nam cho nên họ rất quan trọng chuyện rước dâu này.”

Bà Dora nghe xong không đồng ý cũng không phản đối, chỉ tránh đi bằng cách nói: “Chuyện này để em bàn lại sau với con.”

...

Trường bắn ngày cuối tuần khá đông, nơi này tuy không phải là trường bắn cao sang quý hiếm gì nhưng là nơi mà trước đây Amy hay lui đến nên hai người họ ưu tiên chọn nơi này. Trường bắn này không có khu vực dành cho khách VIP cũng không có chuyện bao trọn sân tập. Lúc Lập Thế Khang được trả lời như vậy thì anh đã điên đến mức muốn mua lại trường bắn này nhưng Amy nhất quyết nói: “Nơi này chỉ có ý nghĩa khi để cho những người yêu thích bắn súng ra vào luyện tập. Anh mua lại một mình anh bắn thì đến nơi nào chẳng như nhau.”

Lập Thế Khang ngẫm nghĩ cũng thấy đúng. Hôm nay đến nơi này thấy đông như hội thì anh mới biết vì sao Amy thích đến đây. Trên đời này không phải có tiền là sẽ mua được thứ tốt nhất mà phải xem thứ mua được có khiến bản thân vui vẻ hay không? Cũng như trường bắn này, chỉ khi có nhiều người đến thi thố thì nó mới khiến các tay súng thi nhau cố gắng. Ý nghĩa của chiến thắng và nỗ lực là cái mà tiền không thể mua được.

“Ông chủ, dạo này tay súng nào đang giữ điểm cao nhất ở chỗ của ông?” - Amy hất mặt cất lời hỏi.

Ông chủ nghe giọng điệu rất quen thuộc, mà giọng nói cũng không xa lạ cho nên dù chưa ngẩng đầu lên thì ông vẫn đáp: “Có ai vượt qua điểm của cô đâu.”

Nói xong ônôg mới giật mình, hóa ra đã lâu quá rồi Amy chưa đến đây. Ông ngẩng mặt lên nhìn thì thấy Dorothy đang đứng đó mặc bộ đồ thể thao màu hồng nhìn ông. Lúc này ông mới biết thì ra không phải là Amy đang nói chuyện với ông.

Ông chủ thở dài nói: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người. Cứ tưởng thiện xạ Amy của tôi quay lại tìm tôi. Cô đây chắc lần đầu mới tới phải không? Nhìn mặt cô rất lạ.”

Amy nhìn ông chú có mái tóc pha sương trước mặt mình hồi lâu, bất giác cô mỉm cười rồi nói: “Phải, cháu là lần đầu đến đây. Mong ông chủ chỉ dạy.”

Bảy năm trước, Amy lần đầu đến đây cũng đã khiêm tốn nói với ông câu này. Lúc đó ông cũng không nghĩ cô gái trẻ như Amy lại là một tay thiện xạ vươn lên vị trí nhất bảng ở chỗ của ông. Trong ký ức của Amy, gương mặt của ông lúc đó cũng không nhiều nếp nhăn như bây giờ. Thời gian trôi qua đúng là mọi thứ đều thay đổi. Có khi tốt lên, có khi tệ đi. Nhưng cô mừng vì người đàn ông đứng bên cạnh cô đã không thay đổi tình cảm suốt ngần ấy năm trời.

“Đây là bạn trai của cháu. À không, là vị hôn phu của cháu.” - Amy chìa bàn tay về phía Lập Thế Khang giới thiệu..

Ông chủ cũng niềm nở bắt tay hai người rồi vui vẻ ̉ nói: “Hân hạnh, hân hạnh.”

Lúc này, từ phía cửa phòng đăng ký, xuất hiện một giọng nữ nói vọng vào: “Lần đầu đến đây thì hãy để tôi làm người tốt hướng dẫn cô chọn súng vàa dạy cho cô cách bắn.”

“Hả?” - Amy nghe có người khoe mẻ thì liền há hốc mồm kinh ngạc quay lại phía sau lưng mình.

Phía cửa là một cô gái có vóc dáng khá đẹp. Eo thon nhỏ, khối trước khối sau nhô ra đầy đặn căng tràn sức sống được bao bọc trong bộ đồ thể thao bó sát người. Amy nhìn cô gái rồi dùng ánh mắt khó đoán nhìn sang Lập Thế Khang.

Lập Thế Khang há hốc mồm, lắc lắc đầu tỏ ý: “Anh không biết gì cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui