Chị Vợ, Anh Yêu Em

Lần này, Lập Thế Khang không chỉ đưa Amy về nhà như mọi lần mà còn nghiêm túc đi vào cùng cô để gặp ba mẹ cô bàn chuyện cưới sinh. Thông thường bà Dora sẽ ở ngoài cửa hàng nhưng vì có ông Nhất Phương ở nhà nên ông không cho bà bỏ ông mà đi ra cửa hàng làm việc. Vậy là cùng lúc Lập Thế Khang gặp mặt nói chuyện với cả hai người.

Lập Thế Khang ngồi cạnh Dorothy, phía đối diện là ông Nhất Phương và bà Dora. Hai người đang nghiêm túc lắng nghe Lập Thế Khang lên tiếng.

Lập Thế Khang thân là tổng tài của một tập đoàn lớn, anh không phải người nói năng không lưu loát nhưng khi đối mặt với chuyện xin cưới vợ thì anh có phần hồi hộp nói không nên lời.

Bàn tay anh đang cầm tay Dorothy đã ướt từ bao giờ, cô cảm nhận được hình như bàn tay anh đang rung rung.

“Chủ nhân, thì ra cũng có lúc Amy nhìn thấy anh biết sợ.” - Amy nghĩ thầm, cười đến xán lạn.

Ba của cô ngồi đối diện cứ thấy Lập Thế Khang ấp úng thì liền lên tiếng: “Lúc sáng cậu vội đưa Dorothy đi chơi cho nên chúng ta chưa có dịp để nói chuyện với nhau. Chắc là cậu không thể không biết tôi phải không?”

Lập Thế Khang mỉm cười cúi đầu đáp: “Dạ, bác Phương là tiền chủ tịch của địa ốc Đoàn Thị, danh tiếng lẫy lừng.”

Ông Nhất Phương nhếch môi cười, khiêm tốn nói: “Hiện tại tôi đã giao lại Đoàn Thị cho con trai lớn của mình. Cậu chắc cũng biết con trai lớn của tôi phải không?”

“Thưa biết.” - Lập Thế Khang đáp nhanh.

Ông Nhất Phương nhìn sang Dorothy, rồi hỏi Lập Thế Khang: “Vậy trước khi qua lại với Dorothy cậu có biết nó là con gái của tôi hay không?”

Lập Thế Khang khẽ gật đầu nói: “Thưa biết.”

Dorothy vốn không biết gốc gác nhà mình, bao nhiêu năm qua mẹ cô cũng không nói cho cô biết chuyện ba cô là người đứng đầu của Đoàn Thị nhưng Amy thì lại khác. Cô hiểu mối quan hệ hiện tại giữa cô và Đoàn Thị cho nên cũng không lộ vẻ gì ngạc nhiên. Người kinh ngạc chỉ có bà Dora. Bởi vì bà thấy Dorothy không có chút phản ứng gì đặc biệt đối với xuất thân của ông Nhất Phương. Trong lòng bà lúc này có một chút hoài nghi nhưng cũng lại có một chút nghĩ lại: “Có lẽ do Thế Khang nói cho con bé biết chuyện này từ trước.”

Suy nghĩ này giúp bà an tâm Dorothy của bà là đứa bé hiểu chuyện. Dù biết mối quan hệ của bản thân với gia đình Tinh Vân nhưng con bé vẫn không hùng hổ chạy về chất vấn bà.

Ông Nhất Phương nhìn Lập Thế Khang rồi lại gật gù nói: “Tôi biết cậu có khả năng tra ra chuyện này dễ như trở bàn tay. Tôi không biết lý do cậu qua lại với Dorothy là gì nhưng dù con bé chưa chính thức được thừa nhận là con cháu của Đoàn Thị thì nó vẫn là thiên kim của nhà họ Đoàn. Cho nên nhất định phải có một hôn sự rình rang. Cậu có hiểu ý tôi không?”

Lập Thế Khang nhẹ nhếch môi cười, lễ phép nói: “Vâng, con hiểu thưa ba.”

Cách xưng hô này khiến ông Nhất Phương hơi sững người nhưng cũng rất hài lòng. Ông nhìn Lập Thế Khang khẽ nhếch môi cười rồi nói tiếp: “Hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi, có lẽ nên bàn đến chuyện hôn sự.”

“Vâng. Con muốn đám cưới được diễn ra cang nhanh càng tốt.” - Lập Thế Khang cúi đầu lắng nghe.

Ông Nhất Phương gật đầu mỉm cười nói tiếp: “Về chuyện hôn sự thì gia đình chúng tôi sẽ cho Dorothy mười lăm phần trăm cổ phần của Đoàn Thị trong tay tôi. Ngoài ra còn có một công ty xuất nhập khẩu ở châu Âu, có chi nhánh ở Anh, Pháp, Đức của riêng tôi và toàn bộ bất động sản của tôi ở Mĩ. Chi tiết thế nào tôi sẽ nói luật sư gửi cho cậu. Toàn bộ tài sản này là hồi môn của Dorothy khi gả đến nhà họ Lập. Chỉ mong cậu đối xử với con gái tôi thật tốt và hãy nhắn với mẹ của cậu rằng Dorothy không phải là con hoang như bà ấy nghĩ.”

Lập Thế Khang nghe đến đây thì liền sửng sốt: “Chuyện này...”

Bản thân anh cũng không ngờ ông Nhất Phương biết được suy nghĩ của mẹ anh. Anh cứ nghĩ chuyện này chỉ có anh và mẹ mình nói với nhau.

Ông Nhất Phương nhoẻn miệng cười, khẽ uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Dorothy là đứa con tôi vô cùng yêu quý. Mặc dù tôi không thường xuyên về Mĩ nhưng tôi rất quan tâm đến con bé. Nếu không vì hoàn cảnh tôi cũng không để cho nó chịu thiệt thòi nhưng mẹ của cậu đã cho người tra đến chỗ của tôi thì không lý gì tôi lại không biết bà ấy muốn gì.”

Lập Thế Khang nghe xong liền hiểu là mẹ anh đã nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh. Chả trách hôm nay Mia mới dám ngông cuồng thách thức Dorothy. Còn chuyện ngày hôm nay Dorothy thi bắn súng với Mia nếu để mẹ anh biết được thì với bản tính đa nghi của bà ấy liệu Amy có bị lộ thân phận hay không?

Lập Thế Khang nghĩ đến đây thì đầu vả đầy mồ hôi. Bàn tay anh cầm tay Dorothy rung lên từng hồi.

Dorothy thấy vậy cũng ái ngại nhìn ba mình lên tiếng: “Ba à, con biết ba thương con nhưng con không dám lấy tài sản của ba mẹ đâu.”

Ông Nhất Phương mỉm cười nhìn con, nhẹ giọng giải thích: “Con muốn yêu một người như cậu Khang thì con không thể tay trắng mà kết hôn được. Nhà họ Lập có gốc gác như thế nào ba hiểu rất rõ. Chuyện này con cứ giao cho ba có được không?”

Amy nghe đến đây thì hai mắt rưng rưng. Cô không ngờ ông Nhất Phương lại thương đứa con gái riêng này như vậy. Nếu đổi lại cô lấy thân phận là Amy thì có lẽ sẽ không bao giờ có được sự chấp nhận của mẹ anh để đường đường chính chính bước chân vào nhà họ Lập.

- --

Đừng quên bấm like nè các tình yêu ơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui