Đoàn Nam Phương không để ý đến sự bất thường của anh, cô vô tư chạy vào khu vực bán gia vị và nông sản của Ai Cập để mua quả chà là.
“Chà là của Ai Cập ăn rất ngon, là đặc sản vùng này.” - Đoàn Nam Phương hồn nhiên bốc một quả cho vào miệng ăn thử rồi vui vẻ cho Lâm Cát Vũ.
Lâm Cát Vũ nghe cô nhắc đến quả chà là thì liền nhớ đến những dòng trong nhật ký, rồi tự nhủ thầm: “Hắn cho em một gói phải không? Được vậy tôi sẽ mua một bao.”
Nói xong anh liền nói với ông chủ mua luôn một bao lớn. Ông chủ nghe không hiểu tiếng Anh cũng không ngờ vị khách này cần đến mười ký chà là cho nên cứ tần ngần đứng nhìn. Đoàn Nam Phương nghe thấy anh định mua cả bao thì liền kéo áo anh ra một góc hỏi nhỏ: “Anh bị sao thế, mua đến mười ký chà là để làm gì?”
“Không phải em thích ăn sao?” - Lâm Cát Vũ phô bộ mặt ngây ngô ra hỏi lại.
Đoàn Nam Phương chậc lưỡi nói: “Mua một ký ăn đến sang năm, anh mua nhiều như vậy định mang lên cúng đền hay sao?”
Lâm Cát Vũ liền cãi lại: “Anh chỉ muốn em được ăn chà là thoải mái thôi.”
“Vậy mua hai ký là được rồi.” - Đoàn Nam Phương gợi ý.
Lâm Cát Vũ vẫn không chịu và vẫn quyết định mua mười ký rồi thuê người chở về khách sạn cho mình. Đoàn Nam Phương đứng bên cạnh cũng lắc đầu hết ý với anh. Trước nay cô luôn nghĩ Lâm Cát Vũ là người đàn ông dịu dàng hiểu chuyện nhưng không ngờ anh cũng bá đạo giống như anh trai mình. Hơn nữa còn rất ngông cuồng.
“Liệu có phải đàn ông nào cũng giống nhau hay không? Tại sao người đó không như vậy? - Đoàn Nam Phương đứng lặng thinh, đầu óc miên man nghĩ ngợi miên man.
“Bé Phương! Bé Phương!” - Lâm Cát Vũ lớn tiếng gọi hai lần thì Đoàn Nam Phương mới sực tỉnh. Cô quay mặt sang nhìn anh ừ nhẹ một tiếng rồi bước đi.
Lâm Cát Vũ thấy lạ liền đi theo hỏi: “Em nghĩ gì mà thừ người ra vậy?”
Đoàn Nam Phương lắc đầu nhẹ giọng đáp: “Không có gì quan trọng, chỉ là đang nhớ về một người bạn mà thôi. Lâm Cát Vũ nghe xong cũng ừ một tiếng nhưng tiếng ừ không hề nhẹ mà lại nặng nề như đá tảng vì anh đoán được người đó là ai.
Sau một hồi dạo phố và mua sắm trên những con đường đất cũ ở Siwa thì mặt trời cũng nghỉ ngơi nhường chỗ cho màn đêm với những vì sao lấp lánh. Đoàn Nam Phương bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy Lâm Cát Vũ đang đứng ngoài ban công ngắm sao thì bước lại gần và cất giọng: “Em tắm xong rồi, tới lượt anh đó.”
Lâm Cát Vũ đang nhìn ngắm bầu trời đêm đẹp đẽ rồi quay sang mỉm cười nhìn Đoàn Nam Phương đang lau tóc. Trước nay anh chưa từng nghĩ bản thân mình lại chung đụng dễ dàng với người con gái trong cuộc hôn nhân sắp đặt này. Tự lúc nào anh chẳng rõ nhưng anh biết bản thân mình từ lâu không còn xem Đoàn Nam Phương là đối tượng kết hôn theo sự sắp xếp của gia đình nữa.
Đoàn Nam Phương nhìn thấy anh đứng im nhìn mình cười cười thì liền ngẩng mặt lên hỏi: “Anh cười gì vậy?”
Lâm Cát Vũ đưa tay chạm vào mũi cô rồi nở nụ cười đầy ẩn ý quay đi. Đoàn Nam Phương nhìn theo bóng lưng cao ráo của anh, khẽ nhướng mày rồi không tự chủ mà cười thật ý nhị.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên vài tiếng gõ cửa. Đoàn Nam Phương nhíu mày thắc mắc không biết có phải Lâm Cát Vũ chuẩn bị cái gì bất ngờ hay không cho nên trong lòng cô có chút chờ mong, liền vui vui vẻ vẻ mà bước ra mở cửa phòng.
Chưa kịp phản ứng thì Đoàn Nam Phương đã bị một người đàn ông cao lớn ôm vào lòng. Mùi hương trên người anh ta vẫn là mùi lọ nước hoa ngày trước nhưng nay hương thơm đã thay đổi. Có lẽ vì người ấy không còn là người ấy của ngày hm qua nữa.
Đoàn Nam Phương nghĩ xong liền nhắm mắt lùi lại hai bước rồi chậm rãi ngẩng mặt lên. Người đàn ông đang đứng trước mặt cô liền nở nụ cười tươi sáng, trìu mến nhìn cô.
“Phương! Cuối cùng cũng đã gặp được em.” - Người đàn ông trẻ tuổi nam tính có nụ cười rạng rỡ như sa mạc kia cất giọng ấm áp gọi tên cô và vui mừng vì được gặp cô.
Vậy mà cô vẫn đứng đó giữ khoảng cách và dùng ánh mắt xa cách nhìn anh.
“Phương! Em có nhận được tin nhắn và thư tay của anh không?” - Người đàn ông nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của cô thì liền gấp gáp hỏi.
Đoàn Nam Phương không nói gì, trước sau vẫn giữ bộ mặt im lặng hờ hững nhìn anh. Người đàn ông liền lên tiếng giải thích: “Sau hôn lễ, anh lập tức đến tìm em nhưng người ở khu khảo cổ nói em không có ở đó. Anh đã gọi và nhắn rất nhiều tin nhắn cho em. Thậm chí anh còn gửi thư tay đến khu khảo cổ để họ chuyển cho em. Anh đã chờ suốt chín tháng qua nhưng vẫn không có tin tức của em. Em vẫn còn... trách anh sao?” - Những chữ cuối, người ấy nói rất nhỏ và có phần e dè, giống như là lo sợ đối phương còn trách mình.
Đoàn Nam Phương không bất ngờ vì người đàn ông này xuất hiện ở đây bởi đây là khu nghỉ dưỡng phức hợp gồm khu vui chơi - nhà hàng - khách sạn của gia đình anh. Cô chỉ ngạc nhiên vì nhanh như vậy mà anh đã tìm đến cô.
Đoàn Nam Phương hít thở thật sâu, nhẹ giọng nhưng cương quyết nói với anh: “Osaze, giữa hai chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh nữa.”
- --
Xin lỗi các tình yêu, mình đã đăng truyện trễ. Thấy 200 likes từ sớm rồi mà bận đập ruồi nên quên. Bữa nay còn có gián nữa chứ. Trời ơi đập mệt quá. Ai thương thì vào Facbook: Những câu chuyện của Hạc Giấy ôm mình cái cho có thêm tinh thần đi nè.