Dorothy thành thật gật đầu, từ tốn nói: “Anh nói đúng, anh Phong đã biết em là đồ giả mạo nhưng anh ấy hình như không có ý định lật tẩy em.”
Lập Thế Khang nghe đến đây liền chậc lưỡi nói: “Hắn ta còn muốn lợi dụng em thì chắc chắn sẽ không lật tẩy em và mẹ em vào lúc này. Âm mưu của hắn còn sâu xa hơn như vậy và nếu anh đoán không nhầm thì hắn còn muốn dùng em để đi nước cờ sinh tử với anh. Amy, em nói đi anh phải làm sao khi tử huyệt của anh bị Đoàn Nam Phong nắm giữ?”
Amy tuy rất thông minh và nhạy bén chuyện trừ khử kẻ địch nhưng trong những chuyện phải dùng nhiều não như thế này thì cô chỉ có thể xị mặt nói: “Thế Khang, em phải làm sao cho tốt đây?”
Lập Thế Khang thở dài nói: “Anh không nói nhiều với em, trong thời gian ngắn nhất anh sẽ đến khách sạn Oasis đón em. Em mau nói cho anh biết hành trình ngày mai của em đi.”
Dorothy ngoan ngoãn làm theo lời Lập Thế Khang. Từ trong giỏ xách, cô lấy ra tấm bản đồ rồi mở ra chỉ cho anh xem mấy điểm khoanh tròn, cặn kẽ giải thích: “Anh Phong chia nhóm ra làm bốn đội. Mỗi đội năm người. Em chịu trách nhiệm dẫn một đội đi về phía tây, chính là chỗ này nè.”
Lập Thế Khang nghe qua tình hình tìm kiếm của Dorothy thì liền căn dặn: “Em ra ngoài phải che chắn và ăn mặc cẩn thận, tránh để bỏng da có biết không?”
Dorothy cười cười nói: “Em có mang theo mấy bộ quần áo hồi xưa anh đặt làm riêng cho em. Loại chất liệu này gặp lạnh thì ấm, gặp nắng thì mát. Cho nên không lo chuyện nắng nóng nữa rồi.”
Lập Thế Khang mỉm cười, nhẹ giọng dặn dò: “Như vậy thì anh cũng đỡ lo. Em cố gắng ở đó, mấy tiếng sau anh sẽ bay đến đón em về.”
“Cũng không cần đâu.” - Dorothy nhanh miệng lên tiếng nhưng đầu dây bên kia đã không còn tín hiệu. Màn hình cũng tối đen. Không cần nói cũng biết tay của Lập Thế Khang còn nhanh hơn miệng của cô.
Lập Thế Khang tắt màn hình nói chuyện với Dorothy xong thì liền căn dặn trợ lý: “Sắp xếp lại các cuộc hẹn của tôi ở công ty sang tuần sau. Tôi muốn đến Siwa nhanh nhất có thể và ở khách sạn Oasis ở đó.
Đoạn anh lại liên lạc với người đứng đầu của nhóm vệ sĩ trong hắc đạo: “Chuẩn bị lực lượng cùng tôi đến Siwa.”
Ngươi thủ hạ của Lập Thế Khang liên lên tiếng: “Thưa, có cần mang theo vũ khí hay không?”
Lập Thế Khang im lặng nghĩ ngợi: “Không đem vũ khí thì không an toàn nhưng nếu đem thì không qua nổi hải quan ở Ai Cập. Nơi đó mình lại lạ nước lạ cái. Thời gian gấp rút cũng không kịp vận chuyển theo đường khác. Có lẽ Đoàn Nam Phong chắc cũng không thể mang theo vũ khí.”
Lập Thế Khang thở hắt ra, ngắn gọn nói: “Không cần. Chỉ cần đem theo mấy người giỏi là được.”
Thủ hạ của anh liền lập tức nhận lệnh. Lập Thế Khang lại liên hệ với một trợ lý khác, chậm rãi ra lệnh: “Theo sát “thiên kim bạc tỉ”, tôi muốn cô ta cùng tôi đi đến Siwa cho thêm phần sôi động.”
Người trợ lý của anh liền nói: “Thưa, phía biệt thự Nebula lại mới thiết lập phòng tuyến một dặm. Thuộc hạ đoán Đoàn Nam Phong sợ chúng ta đánh bom cho nên đã lệnh cho người của mình lập ra phong tuyến nay để “thiên kim bạc tỉ” cố thủ trong Nebula.”
Lập Thế Khang nhếch môi cười mắng thầm: “Giỏi lắm đó Đoàn Nam Phong, mày bắt Amy xong còn bày binh bố trận bảo vệ vợ mày. Xem ra kế hoạch này của mày chu toàn đến mức tuyệt tình đó.”
Lập Thế Khang nắm chặt nắm tay, hạ lệnh: “Bằng mọi cách phải khiến cô ta rời khỏi nhà trong vòng hai tiếng nữa.”
Người trợ lý nhíu mày vì biết rất khó làm được chuyện này, tuy nhiên anh không dám cãi lại ông chủ lãnh khốc vô tình của mình. Căng hết da óc anh vẫn không nghĩ ra cách để “thiên kim bạc tỉ” rời khỏi nhà. Chưa tiến được đến cổng Nebula thì đã bị tia hồng ngoại quét trúng không sót điểm nào rồi.
May sao, ông Trời lại mở cho anh một con đường thoát. Bởi vì Tinh Vân đã quyết định tự mình đến Ai Cập để ngăn Đoàn Nam Phong lại trước khi Lập Thế Khang ra tay.
“Alô, Bảo Vy. Mình muốn gửi Tinh Nhật ở nhà cậu ít ngày.” - Tinh Vân nhẹ giọng nói qua điện thoại.
Đầu dây bên kia, Bảo Vy đang cho An Khê tu bình sữa. Cô bé tròn xoe hai mắt nhìn mẹ dự cảm có chuyện không vui.
Bảo Vy vui vẻ nói: “Được thôi, An Khê nhà mình mà gặp Tinh Nhật thi sẽ vui lắm.”
An Khê đang tu sữa liền í ới lên như muốn nói: “Mẹ à, không phải, con không thích.”
Tuy nhiên Bảo Vy không quan tâm kháng nghị của cô bé, vẫn đều đều vỗ mông cô ra hiệu im lặng cho mẹ nói chuyện. Tìm đọc thêm tại ﹍ T 𝙍𝑈𝖬T𝙍𝑈YỆ𝙽﹒𝘝𝙽 ﹍
Tinh Vân nghe thấy giọng của An Khê thì mọi lo lắng mệt mỏi liền bay đi. Giọng của cô bé vừa trong trẻo vừa ngọt ngào đáng yêu biết bao.
- --
Bấm like lẹ lấy chương mới luôn nha các tình yêu. Con 1 đoạn nữa mình sẽ ráng viết rồi đăng nhanh trong tối nay luôn nè. Cám ơn sự ủng hộ của các bạn rất nhiều.