Chị Vợ, Anh Yêu Em

“Rõ ràng là lúc nãy phi công chỉ mình nút này mà.” - Tinh Vân càng làm càng rối. Tốc độ rơi của cô cũng càng lúc càng nhanh. Tim cô bị áp lực không khí ép đến không thở nổi. Tinh Vân có cảm giác mình đang sắp chạm xuống mặt đất, cô không còn dám đối mặt với sự thật nữa, chỉ biết nhắm mắt la lớn lên mà thôi.

Vị trí của Đoàn Nam Phong đang ở rất xa cô, anh nghe thấy tiếng của Tinh Vân thì liền quay mặt tìm kiếm. Đến lúc này anh mới biết là dù của Tinh Vân bị trục trặc. Chỉ tiếc trong một phần trăm của giây phút nhận biết này, anh đã không thể vươn tay ra cứu cô.

Cảm giác bàng hoàng này của Đoàn Nam Phong vào lúc này không khác lúc ở chùa Liên Hoa là mấy. Khoảnh khắc nhìn thấy Tinh Vân lao nhanh xuống mặt đất giống như nhìn thấy họng súng chĩa về hướng cô khi ấy mà không thể làm gì hơn. Tim Đoàn Nam Phong thắt lại, anh sợ hãi kêu lên một tiếng “không” xé tan màn đêm nhưng đó cũng chỉ là tiếng kêu bất lực vì khi nhảy khỏi trực thăng ai cũng lo bấm dù cho mình và tạo thăng bằng khi đáp xuống, không ai đủ thời gian quan tâm đến xung quanh. Hơn nữa cũng không ai có đủ công phu để lao nhanh về phía người bị hỏng dù đang cách quá xa tầm với của mình.

Duy nhất chỉ có một người có thân hình nhẹ như én và công phu hơn người đó là Amy. Cô nhanh trí cắt đứt dây dù của chính mình để thuận tiện lộn người nhào xuống phía dười để lao đến nắm lấy tay của Tinh Vân.

Gió thốc ù ù thổi qua tai hai người phụ nữ làm mái tóc hất ngược sang một phía. Tinh Vân có cảm giác như sống lại khi chạm lấy bàn tay của Dorothy. Cô gái trước mặt xốc cả người Tinh Vân lên và hét lớn: “Đừng sợ, hai bàn tay giữ chặt hai tay em, chúng ta sẽ tạo thành lực cân bằng như một chiếc dù để đáp xuống dưới. Quan trọng nhất là bảo vệ đầu và cổ. ”

Sau khi Tinh Vân làm theo lời Dorothy thì quả nhiên cô thấy cơ thể mình đang thăng bằng. Nhìn vào ánh mắt Dorothy, Tinh Vân không còn cảm thấy sợ nữa. Dorothy mỉm cười nhìn cô và không quên đưa mắt quan sát xung quanh.

Nhìn thấy một người trong đội đang ở gần chỗ mình, cô liền kêu lớn: “Mau đưa tay ra.”

Người đó liền đưa tay về phía Dorothy, khoảng cách của người đó đến chỗ của cô còn cách một đoạn cho nên dù rướn người hết sức cũng không thể chạm được đến tay Dorothy.

Lúc này Tinh Vân liền hét lớn: “Đưa chân của anh đến đây.”

Người đó liền làm theo và quả nhiên cái chân dài gần một mét của người đàn ông đã bị Dorothy chợp lấy. Tinh Vân lúc này cũng chỉ có thể bám lấy một bên tay của Dorothy. Ba người họ kết nối với nhau như một sợi dây rồi chậm rãi hạ cánh. Nhờ vào cái dù của người bạn đồng hành mà Dorothy và Tinh Vân an toàn té lăn ra bãi cát sa mạc.

Đoàn Nam Phong và mọi người trong nhóm nhìn thấy cảnh tượng này cũng thở phào nhẹ nhõm, thong thả đáp xuống mặt đất. Còn mấy chiếc trực thăng bị bỏ lại cũng tự động rụng xuống và phát nổ hoặc là phát nổ từ trên khoảng không kia rồi rơi rụng từng mảnh xuống phía dưới. Mùi xăng dầu và sắt cháy khét nhanh chóng lan ra sộc vào mũi của bọn họ khiến cho ai nấy đều ho sặc sụa.

“Lần sau em sẽ không chơi trò chơi mạo hiểm nay nữa.” - Tinh Vân vừa ôm tim vừa nói.

Đoàn Nam Phong ôm cô vào lòng liên tục nói xinh lỗi: “Xin lỗi, đúng ra anh không nên để em một mình chỉ huy cả chiếc trực thăng. Chỉ cách gang tấc nữa thôi thì...”

Tinh Vân lúc này mới sực nhớ đến Dorothy, cô liền đưa mắt tim kiếm. Dorothy lúc nay cũng đang bị Lập Thế Khang nắm tay nắm chân lên kiểm tra. Ngoại trừ cát đầy mặt và miệng ho sặc sụa thì cũng không có gì nghiêm trọng.

Tinh Vân liền bò nhanh qua chỗ của Dorothy thăm hỏi: “Em không sao chứ?”

Dorothy lắc đầu nói: “Không sao, vẫn tốt.”

Tinh Vân cầm tay cô ân cần dịu dàng nói: “Cám ơn em Dorothy. Lần này nếu không có em thì chị không biết phải làm sao nữa.”

Dorothy mỉm cười đáp: “Không có gì đâu, em khôông thể giương mắt nhìn chị rơi xuống được.”

Lúc này Lập Thế Khang mới nói chen vào: “Em dám cắt đứt dây du của chính mình sao? Chồng cô ta còn không làm được vậy.”

Dorothy liền nói: “Anh Phong ở rất xa vị trí của chị Vân, dù anh ấy có cắt dây dù thì cũng không thể nhào đến chỗ của chị Vân được. Chưa kể, anh ấy không có mang dao bên người.”

Đoàn Nam Phong nhoẻn miệng cười nói: “Dorothy hiểu lý lẽ bao nhiêu thì người chồng như cậu lại vô lối bấy nhiêu.”

“Mày nói gì đó?” - Lập Thế Khang nghe xong liền sửng cồ với Đoàn Nam Phong.

Hai người lời qua tiếng lại chưa được một phút thì gian khó lại tiếp tục ập đến.

- --

Các tình yêu ơi, có muốn bão không?

Hãy ghé Facebook của Hạc Giấy nhé. Nhẹ nhàng ấn cái like rồi ấn cái share thì bão sẽ ập đến ngay nhé. Cám ơn sự ủng hộ của các bạn nhiều nè. Nhanh nhanh lên, còn chờ gì nữa nào!

Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy.

Xin chào và hẹn gặp lại các bạn ở đó nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui