Oda ngồi trên chiếc sofa lớn sang trọng như môột ông hoàng. Gương mặt hắn lạnh lùng lộ ra tia tức giận đang được kiềm nén. Cho đến khi Tinh Vân được đưa vào, gương mặt hắn mới giãn ra chút ít.
“Ai cho các ngươi trói tay cô ấy?” - Oda nhìn thấy tay Tinh Vân bị trói thì liền quát mắng thuộc hạ.
Bà Doja thấy vậy liền biết ý nhanh chóng ra hiệu cho người mang dao đến cắt dây trói. Nhìn thấy con dao trên tay bà Doja, Oda liền nói: “Để đó cho tôi.”
Hắn liền đứng lên, cầm con dao hạ xuống một đường cắt đứt sợi dây thừng cứng rắn đang trói chặt tay cô. Tinh Vân thấy hắn đang xem xét vết trói trên tay mình thì liền cẩn thận đưa mắt lên dò xét thái độ của hắn. Hắn không thèm nhìn cô, ánh mắt vẫn đặt lên những vết hằn kia, giọng nói dịu dàng cất lên: “Nếu tôi không tự tay cắt dây trói thì sợ rằng bọn họ còn làm em đau hơn.”
Tinh Vân nghe xong liền tự hỏi: “Giọng điệu gì đây? Định lấy lòng tôi hả?”
Oda lúc này đã kéo cô lại phía sofa để cô ngồi xuống bên cạnh hắn. Gương mặt Oda tuy có phần giãn ra nhưng không khí vẫn đang căng thẳng.
Tinh Vân vừa ngồi xuống ghế liền nói: “Anh cởi trói cho bạn tôi đi.”
Oda nhìn nhìn Tinh Vân rồi chậm rãi đáp: “Ngoại trừ em, không ai được đối xử ngoại lệ đâu. Cô ấy dám bỏ trốn tức là đã vi phạm nội quy của tòa thành, tôi còn chưa xử lý đến cô ta đâu.”
Amy nghe xong liền bĩu môi liếc hắn một cái rồi nghĩ thầm: “Nếu tôi muốn cởi thì dây trói này sẽ giữ được tôi hay sao?”
Tinh Vân nghe Oda nói xong liền xị mặt. Mỗi lần nàng xị mặt hắn đều muốn ôm nàng vào lòng mà dỗ dành và sự thật hắn đã làm như vậy. Tình cảm của hắn cứ tự nhiên bộc phát mà không hề ngần ngại dù ở trước mặt bao nhiêu người.
Tinh Vân không ngờ hắn lại ngang nhiên làm như vậy. Cô hơi hoảng nên liền đẩy hắn ra. Hắn mỉm cười tình tứ nhìn cô nhưng không miễn cưỡng cô mà liền quay lại giải quyết vấn đề chính.
Phía trước mặt hắn, bà cả vẫn quỳ. Hành động của hắn đối với Tinh Vân bà cả đều thấy. Ở một góc khác, tám bà vợ còn lại cũng kẻ đứng kẻ khom len lén nhìn xem chuyện gì xảy ra bằng đôi mắt hiếu kỳ.
Oda ra hiệu cho bà Doja mang roi đến. Chỉ trong ít phút chiếc roi da đã nằm gọn trên mâm. Hắn đứng lên, lăm le ánh mắt nhìn bà cả rồi cầm chiếc roi quất xuống một đòn thật mạnh khiến bà cả không tránh nổi.
Tinh Vân nhìn thấy cảnh tượng này thì hai mắt liền mở lớn, sợ hãi chạy đến giữ chặt cùm tay của Oda. Lần đầu tiên Tinh Vân chủ động chạm vào hắn khiến bàn tay hắn bắt đầu rung rung rồi buông tay cho chiếc roi rơi xuống đất.
“Đừng mà, tôi xin anh. Lỗi không phải của bà ấy. Tất cả là do tôi muốn trốn đi. Xin anh đừng đối với vợ mình như vậy.” - Tinh Vân van xin trong tiếng uất nghẹn.
Oda nhắm mắt, thở hắt ra một hơi rồi lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp đến từng đường nét của Tinh Vân.
Hắn điềm đạm nói: “Nếu cô ta không phải vợ cả của tôi thì người xử phạt cô ta hôm nay là bọn hạ nhân kia chứ không phải là tôi phải đích thân ra tay.”
Tinh Vân nghe xong liền sửng sờ nhìn hắn. Hắn lại nói tiếp: “Tuy nhiên, tôi chỉ đánh cô ta một roi thôi, theo gia pháp thì cô ta phải chịu mười roi nhưng hiện tại tôi không có thời gian quá lâu cho chuyện này. Vậy nên, chín roi còn lại sẽ do hạ nhân đánh.”
Sau khi nghe xong câu nói tuyệt tình lạnh lùng của Oda, Tinh vân liền lắc đầu nói: “Không, không, xin anh đừng làm vậy. Bà mười chỉ bị ba roi thôi mà` đã không xuống nổi giường. Mườ`i roi này làm sao bà cả chịu nổi. Xin anh, tôi cầu xin anh.”
Tin Vân vừa nói, vừa quỳ dưới chân hắn kêu khóc nhưng Oda vẫn không thay đổi quyết định của mình. Hắn nháy mắt cho kẻ dưới mang bà cả ra ngoài sân để chịu phạt rồi đưa tay nhẹ nhàng đỡ Tinh Vân đứng dậy.
“Nếu không xử phạt nghiêm minh, em nghĩ cái gia đình này còn có người sợ tôi hay sao?” - Oda vừa lau nước mắt cho Tinh Vân vừa nhẹ giọng nói.
Tinh Vân nghe tiếng kêu của bà cả thì liền hoảng hốt chạy ra ngoài sân chặn đám vệ sĩ lại. Chỉ mới roi thứ hai thôi mà quần áo bà cả đã thấm máu me bê bết khiến cô không sao chịu nổi.
- --
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE NHA CÁC TÌNH YÊU!