Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!

"Nếu muốn kết hôn hoặc là bồi thường khác cứ nói. . . . . ."
Chu Du cúi đầu lui về phía sau một bước, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay.
Lời này quá mức đả thương người, nội tâm cảm thấy vô cùng tuyệt vọng thật là có cảm giác vô lực.
Muốn?
Không, cô không muốn, cũng muốn không đến.
"Không, cậu, người suy nghĩ nhiều rồi."
Vì ngăn chặn anh nói ra lời nói càng đả thương người, Chu Du nhanh chóng chặn miệng, đánh gãy luôn lời nói của cậu nhỏ Đường, cô cần phải rèn luyện ình một loại thái độ thành thục khi đối mặt với chuyện này.
Nhưng chuyện này ngay từ đầu đã là một chuyện không thể hiểu được cũng không thể tưởng tượng được, cho nên, việc này kết thúc, có phải đối với cô, đối với anh là chuyện tốt hay không.
Loại sự tình phụ trách này, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới. Lúc trước liều lĩnh một đầu chui vào cô tự ình là đúng trong tình yêu cũng không có nghĩ tới.
Kỳ quái là, từ trước đến nay cô đều là người so đo kết quả, vô luận là đối với người hay với công việc, Chu Chú cô cũng dám chỉnh, ở trong lòng cô, không có người có thể thương tổn cô nửa tấc. Tại sao đối với anh, cô lại không có nửa phần so đo.
Haizz, coi như hết.
Mỗi người lúc còn trẻ tuổi, chung quy làm một số việc tự nhận là vô cùng tốt trên thực tế cũng là chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Cô còn có thể làm ra chuyện ngu xuẩn này, chứng minh cô còn trẻ.
"Cậu, người không cần để việc này trong lòng, người là cậu Kiều Kiều, cũng sẽ là cậu con."
Chu Du nỗ lực bản thân muốn cho cuộc đối thoại này giống thánh mẫu Maria, nhưng mới mở miệng, lại vẫn không tránh được thế tục, nguyên lai là nước hồng trần, ai cũng không tránh khỏi.
"Không cần như thế."
Cậu nhỏ Đường nói, bình thản trước sau như một. Giống như trên thế giới này luôn có một bộ phận như vậy, là ông trời sinh giống nhau.
Bọn họ ưu tú, trác tuyệt, bọn họ đối với trần thế phù hoa làm như nghi hoặc, làm như nhìn thấu, tất cả bọn họ luôn đặt bản thân mình ở ngoài tất cả. Thật đúng là làm người ta hâm mộ ghen ghét mà!
Chu Du không khỏi nghĩ đến thời gian một tháng này, bọn họ lúc ở cùng nhau, anh đè nén âm thanh, bây giờ nghĩ lại, nguyên lai là đáng quý như vậy, khả năng từ nay về sau cả đời sợ là rốt cuộc không được nghe nữa.
Không. . . . . . Không phải, cho tới bây giờ bọn chưa từng ở chung một chỗ, muốn nói có, đây cũng là cô đơn phương, không cần mặt mũi cứ dây dưa, có lẽ đối với cô mà nói đó là hồi ức ngọt ngào nhưng đối với người ta mà nói có khi lại là quá trình thống khổ cũng không biết chừng.
Nhưng mà, giống như anh cũng không thống khổ. Chuẩn xác mà nói, giống như không có gì có thể làm anh thống khổ, anh là thép là sắt, là thần. Anh không có cảm xúc, không có yêu thích, không có năng lực yêu cùng được yêu, anh không thể yêu cô, đại khái cũng không cảm nhận được tình yêu của cô.
Có lẽ là nguyên nhân phía sau, có thể, trong ánh mắt ẩm ý quá nặng, ngẩng đầu, nhưng Chu Du lại cảm thấy không rõ vẻ mặt của anh.
Nháy mắt mấy cái, hít sâu một hơi.

Chu Du lúc này rất muốn học học chị hai, vỗ ngực mình, nói cho bản thân, sợ gì, lão nương không phải tổn thất một lớp da sao, nếu về sau cô yêu nam nhân nếu thích, chính là lại đi bổ sung thêm.
Cúi đầu nhìn bản thân vốn là không có ngực lớn, thôi, vẫn là không nên vỗ, vỗ phẳng liền xong rồi.
"Cậu, con không muốn thế nào đâu."
Cô rất muốn kết thúc cuộc đối thoại này, thật cố sức, có loại cảm giác sức cùng lực kiệt.
"Con nói đúng là như vậy, người không cần lo lắng ảnh hưởng đến con, nếu người muốn làm như thế nào, liền làm như thế đi, con sẽ tận lực phối hợp."
Đường Kiều nói, cậu nhỏ của cô ấy là người tốt nhất trong thiên hạ.
Con bà nó nhị đại gia!
Cô bị lừa, thật sự bị lừa, anh có nơi nào tốt cơ chứ? Luôn luôn không ngừng lặp lại những lời nói làm thương tổn cô, luôn muốn làm cô thương tích đầy mình.
"Con nói rồi, con chỉ làm những việc mà mình cho là đáng, lúc trước con làm như vậy, là cảm thấy đáng, hiện tại con buông, cũng vẫn là cảm thấy đáng. Cho nên, cậu, người cũng buông, tất cả mọi người buông, làm cho cuộc sống mỗi người tốt hơn."
Phối hợp? Muốn phối hợp phải không? Hiện tại cô muốn nhất là phối hợp, từ đây núi dài sông rộng, không hẹn gặp lại.
Đương nhiên, buông một đoạn này, bọn họ vẫn là thân thích. Anh vẫn là cậu Đường Kiều, cô vẫn là chị Chu Chú.
"Cậu, nếu không chuyện gì cần nói nữa, con đi trước đây."
Cô đi lên cũng rất lâu rồi, lại không đi xuống, chỉ sợ một hồi chị hai sẽ không bỏ qua, nhất định phải hỏi đến cùng cô cùng cậu nhỏ ở trong thư phòng làm cái gì.
Cô có thể ngăn cản bản thân tiếp tục phạm ngu xuẩn, cũng không thể ngăn cản được Đường Kiều tiếp tục phạm phải.
"Cũng tốt, đi xuống trước đi, trong thời gian này tôi xin nghỉ phép vài ngày, nếu có ý muốn gì, có thể nói với tôi, đến nhà tìm hoặc gọi điện thoại cũng được."
Cậu nhỏ Đường nói xong liền xoay người đi, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, rõ ràng ý muốn bản thân Chu Du tùy tiện.
Chu Du trong lòng cãi lại một câu, sau đó yên lặng rời khỏi thư phòng.
Lúc gần đi quét mắt liếc qua thư phòng một cái, thật đúng là mẹ nó xa hoa, nhìn khí phách thư phòng này mà xem.
Đúng như Chu Du suy đoán, cô đi một lúc lâu, Đường Kiều sẽ bật đến truy vấn, may mắn bị Chu Chú bế trở về.
Tuy rằng trong lòng cô khinh bỉ với Chu Chú vẫn như nước sông cuồn cuộn triền miên không nghỉ, nhưng trong lúc này, cô vẫn cho anh một ánh mắt cảm kích kịch liệt.
"Bà ngoại, ông ngoại, cậu, mợ, không còn sớm, co về trước đây."
"Trở về làm cái gì, buổi tối ngủ lại đây đi, lúc này trở về nhỡ trên đường xảy ra chuyện thì sao."

Ngã trên đường cũng tốt hơn ở lại đây.
"Con phải về thôi."
Chu Du cười cười, cố gắng làm cho biểu cảm của mình thật thoải mái.
"Không cho đi, không phải cô đến tìm tôi à? Cô còn chưa có tìm tôi lại có thể muốn đi sao, không cho đi!"
Chị hai nếu chơi xấu, kỳ thực rất vô lại nhưng mà Chu Du, nếu nói Đường Kiều là rùa nghìn năm, thì Chu Du tuyệt đối là rùa vạn năm.
Nhưng hôm nay cô không lường trước được là sai lầm rồi, bởi vì, Đường Kiều không phải là một người chiến đấu, mà là cả một nhà cùng cô ấy chiến đấu.
Mà cô, nhất định chiến bại.
"Thũng Gia còn ở nhà một mình."
"Không phải chỉ là một con mèo sao, cô đúng là chăm nó như con trai."
Tốt, cô nhẫn!
"Không quay về cha mẹ con sẽ lo lắng."
Đường cô nương: "Cô rõ ràng là ở một mình, ở nhiều năm như thế cũng không thấy bố mẹ cô lo lắng, vừa tới tìm tôi liền lo lắng rồi hả ?"
Bà ngoại Đường: "Bà điện thoại cho ba mẹ con."
Chu Du: ". . . . . ."
Cuối cùng, Chu Du cũng phải ở lại nhà bà ngoại Đường.
Lúc tối, Đường Kiều muốn ngủ với Chu Du, tuy rằng Chu Chú đối với việc này rất có phê bình kín đáo, anh không dễ dàng mới ly gián được chị em các cô, nhưng đừng khổ tâm lâu như vậy lại có thể bị hủy trong chốc lát, nhưng ngẫm lại, ban ngày anh ăn thật sự là no, như vậy cũng tốt, nhường chị em các cô từ từ ở cùng nhau trò chuyện, anh cũng được nghỉ ngơi.
"Đừng tán gẫu quá muộn."
Ôm Đường Kiều trở về phòng, Chu Chú đặt cô lên trên giường, vỗ vỗ đầu của cô.
Lời này của Chu Chú đúng là nói cho Đường Kiều, cũng là nói cho Chu Du ở phía sau, lúc gần đi còn xem xét liếc Chu Du một cái.
Khoảnh khắc này, trong lòng Chu Du mãnh liệt nhảy vài cái, hận không thể cầm lấy cái gì đó, đập vào đầu Chu Chú.

Nam nhân vì sao đều chán ghét như vậy!
Đường Kiều nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, giống như đang có chủ ý quỷ quái gì đó.
"Chu Du. . . . . ."
Tỉnh lại đi, bộ dạng làm nũng này, không suy chuyển được cô đâu.
"Chu Du. . . . . ."
Cô đã nói, làm nũng không hữu hiệu.
"Chu Du. . . . . ."
"Tôi đi tắm rửa."
Thượng Đế muốn khiến người diệt vong, trước nhất định khiến cho điên cuồng, cô thật là điên mà!
Được rồi được rồi, đi tắm rửa thôi!
Đường Kiều trừng mắt liếc mắt nhìn Chu Du một cái, trách cô ấy không thức thời."Quần áo ở trong tủ quần áo, cô cứ tùy tiện chọn mà mặc, nội y đặt ở bên trong, có đồ mới."
Nhìn xem cô đối với cô ấy thật tốt, thế nào mà người này một chút cảm ớn cũng không có chứ.
Thừa dịp lúc Chu Du tắm rửa, Đường Kiều từ từ suy xét một chút, chuyện của Chu Du và cậu nhỏ Đường.
Về cửa sau, sau này cô ngẫm lại cảm thấy có chút không có khả năng, cậu của cô là người như thế nào, phải đi cửa sau cũng là Chu Du đi cửa sau của cậu mới phải.
Cậu nhỏ cô tại sao lại muốn tìm Chu Du chứ?
Không nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra.
Quan trọng nhất, cô vừa thấy đến trên mặt Chu Chú vẻ hiển nhiên có vài phần sáng tỏ cô liền nôn! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mỗi lần có chuyện gì anh đều biết trước, mà những chuyện cô biết đều là những chuyện không quan trọng.
Cô sẽ không hỏi anh!
Cô sẽ tự hỏi Chu Du, hắc hắc.
Chu Du tắm rửa thật sự là có chút chậm, Đường Kiều buồn chán ở trên giường đợi đến lúc không chịu nổi được nữa, đi vào cũng đã hơn nửa giờ rồi, còn chưa có đi ra, vì thế, Đường Kiều gào lên.
"Chu Du, cô ở bên trong chà xát cái gì, nhanh đi ra đi."
Đáp lại lời của cô chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.
Cô cũng không để ý, đại khái thật sự là nhàm chán thôi, không có người đáp cũng không quan hệ, cô tiếp tục gào.
"Chu Du, nhanh đi ra một chút."
"Chu Du à, tôi tìm ảnh nude của cậu nhỏ hồi nhỏ, mau ra đây xem đi, bỏ lỡ thôn này là không có nhà trọ nữa đâu (ý chị ấy là bỏ lỡ cơ hội này thì không có cơ hộ khác nữa), ảnh nude ảnh nude, ảnh nude thật nha."
Đường Kiều như không sợ Chu Du nghe thấy, hắng giọng rống, này dB, đến cao nguyên Thanh Tàng nghe cũng không thành vấn đề.

Chu Du vẫn là không có đi ra, Đường Kiều ho hai tiếng, gọi!
Cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.
Ách? Chu Du khi nào thì chạy ra ngoài rồi?
"Vào đi."
Nhưng mà, người tới. . . . . .
"Cậu. . . . . ."
Giống như bị người khác túm lấy đuôi nhỏ, trên mặt Đường Kiều có chút ngượng ngùng, hắc hắc.
"Nghe nói trên tay con có ảnh nude của cậu, có thể cho cậu xem được không?"
Cậu nhỏ Đường vừa cười vừa trêu tức.
"Hắc hắc, cậu, con cùng Chu Du đang đùa thôi, cô ấy ở trong phòng tắm tắm rửa lâu quá, đều đã chà xát đến nửa giờ rồi, còn không thấy ra, con chỉ là dụ dỗ cô ấy ra mà thôi?"
Việc gì cũng có nguyên nhân của nó cả.
"Cho nên, không tiếc làm cho cậu khỏa thân."
"Cái kia, lại không cho người thật khỏa thân, ha ha."
Nói, vừa nằm vừa cùng người khác nói chuyện, thật đúng là. . . . . . Mệt a, kỳ quái a, . . . . . . . . .
"Cậu, người đi ra ngoài đi, người ở đây, Chu Du lại càng không đi ra, con còn muốn tán gẫu cùng cô ấy."
Dù sao, chỉ cần không làm bản thân khó chịu, Đường Kiều có thể bán đứng các loại, cô có tài cán bán đứng cậu nhỏ để Chu Du đi ra, cũng có thể vì bản thân không kỳ quái mà bán đứng Chu Du.
"Đây là lý do?"
Cậu nhỏ Đường không hề động, vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý tứ rời đi.
Càm giác đầu tiên của Đường Kiều, cậu của cô thật đúng là không thức thời, nữ sinh nói chuyện riêng tư thôi, cậu nhỏ làm gì lại không chịu đi cơ chứ.
Lí sự, này thì lý sự, cô thật đúng là không nói nên lời, nhưng mà!
"Cậu. . . . . ."
Cô vẫn phải làm nũng.
"Được được được, cậu đi ra ngoài, đừng tán gẫu quá muộn, đi ngủ sớm một chút."
Chậc chậc, nguyên lai trên thế giới này nam nhân đều xấu xa, lời này quả nhiên là có đạo lý.
Lại còn nói lời nói khí cùng với lời nói ra đều giống nhau như đúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận