Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!

Đường Kiều chống nạnh, trên ót treo tất cả đều là vạch đen, cũng không nghĩ tới địa vị của cô lên cao nhanh như vậy.
Đầu tiên là từ cô gái chưa chồng biến thành vợ chưa cưới của người ta, hiện tại trực tiếp nhảy qua giai đoạn kết hôn, trở thành mẹ của đứa bé rồi.
Cô. . . . . .
Đây là trêu ai ghẹo ai?
Đường Kiều không thể làm gì với cụ ông nhưng ít ra vẫn có thể trút giận với Chu Chú, cho nên đưa tay ra dùng sức ngắt hông của Chu Chú một cái, đáng tiếc, thịt quá cứng, Đường Kiều cảm thấy mình ngắt vào cục gạch, không có một chút hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi, thả tay xuống.
Mặc dù Đường Kiều cắn răng vang dội nhưng cô vẫn để mặc cho Chu Chú đỡ cô tiếp tục đi cho tiêu thức ăn.
So với trong lòng mà nói, lúc này thân thể của cô càng cần phải được an ủi.
Nhà bà ngoại Đường gần ngõ hẻm, so với Chu Chú và Đường Kiều ở nội thành, vậy thì không thể so sánh.
Một nơi là đô thị hiện đại cuộc sống đầy đủ thoải mái, một nơi giống như một bức tranh yên tĩnh và thanh bình.
Chu Chú đỡ Đường Kiều đi một đoạn, ngoại trừ ông bác mới vừa rồi đem chim đi dạo chế tạo một chút xíu lúng túng, những thứ khác đều tốt đẹp. Thỉnh thoảng đi ngang qua tiệm sửa xe đạp, tiệm sửa giày dép, hai người mỉm cười đi qua, dọc theo đường đi cũng không nói gì nữa.
Hai người rảnh rang ở trong ngõ hẻm tới tới lui lui mấy vòng, Đường Kiều nhận biết phương hướng cực kém, kém đến nỗi người khác giận sôi, tuy nói đã ở trong khu nhà tập thể vài năm, nhưng vừa ra cửa khu nhà vẫn có thể để ình lạc đường. Ngày trước cô ra cửa thì có người đi theo bên cạnh, hoặc là đi theo người khác. Chu Chú cũng được, Chu Du cũng tốt, dù sao cô chính là một đồ vô dụng, đồ vô dụng đi theo người khác.

Cho nên đi không được bao lâu, Đường Kiều đã không phân rõ phương hướng. Trong lòng âm thầm tính toán phương hướng nhà bà ngoại Đường, càng nghĩ càng thấy phải kia có cái gì không đúng.
"Chu Chú, cậu dẫn tôi đi đâu vậy?"
Lúc Đường Kiều đang nghi ngờ nhìn bốn phía, Chu Chú một tay đỡ hông của cô, một tay kéo tay của cô, đi vòng vào một tiệm cầm đồ.
Đại khái đây là một tiệm nữ trang, trong tiệm có chút tối, bày ra hai cái bàn, lúc đi vào nhìn thấy một ông già mang kính lão, ngồi ở chỗ đó hút tẩu thuốc nhìn vật trong tay, Đường Kiều cũng không biết là cái gì. Sau lưng ông già ngồi một thanh niên, tóc vàng vàng giống như con nhím, bởi vì đưa lưng về phía bọn họ, Đường Kiều chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của người thanh niên này, Đường Kiều nhìn khá quen mặt nhưng thật sự nhớ không nổi gặp qua ở đâu.
Nhưng đây không phải là trọng điểm.
"Tới đây làm cái gì?"
Chu Chú vẫn không lên tiếng, cho dù Đường Kiều hỏi anh, cũng không nói. Chỉ cười ý bảo Đường Kiều nhìn vật trên tay người ta, trong lòng Đường Kiều thầm mắng câu chết tiệt, nhưng vẫn theo ánh mắt của Chu Chú nhìn sang. . . . . . Nhưng rốt cuộc muốn cô xem cái gì?
Đồ chơi này, cô nhìn không hiểu được.
Mặc dù nhìn không hiểu, nhưng Đường Kiều vẫn nghe lời nhìn kỹ một lúc nữa, được rồi, cô thừa nhận trên tay ông già kia cầm chính là một chiếc nhẫn, vấn đề là cũng chỉ là một chiếc nhẫn a, cô thật sự không nhìn ra đáng giá, Chu Chú cố ý lừa cô đến chỗ này xem.
Nhưng Chu Chú không nhúc nhích, cô cũng không có ý tứ nhúc nhích, chỉ có giương mắt nhìn, nhưng không biết mình muốn nhìn cái gì, quan trọng hơn là không biết Chu Chú muốn làm cái gì.
Nếu như Đường Kiều là một chuyên gia nghệ thuật, cô nhất định cảm thấy ông già kia giơ chiếc nhẫn, đeo mắt kính, hút tẩu thuốc tuyệt đối là một tác phẩm nghệ thuật.
Rất đáng tiếc, cô không phải chuyên gia nghệ thuật, cho nên cô không thể thưởng thức nghệ thuật này. Đường Kiều giương cổ nhìn một lúc lâu, cho đến khi cổ cũng mỏi nhừ, cho đến khi cô sắp không nhịn được nữa, rốt cuộc ông già kia chuyển động, sau đó Chu Chú cũng chuyển động theo.
Chẳng qua, ông già kia chỉ liếc qua bọn họ, cũng không có mời người đến, cũng không đuổi người đi, mà tiếp tục không để ý.
Đây là tình huống gì?
Nếu là lúc bình thường, Chu Chú đại gia bị đối xử như vậy, tuyệt đối sẽ hất tay. Nhưng hôm nay Chu Chú không giống như lúc bình thường, Chu Chú tương đối khác thường. Ông già không đếm xỉa tới, Chu Chú hoàn toàn không có so đo, chỉ là không đứng nữa, kéo hai cái ghế, trước tiên ấn Đường Kiều xuống, sau đó mình cũng ngồi xuống.
Đường Kiều vỗ trán, sờ sờ cái bụng đã giảm xuống không ít, suy nghĩ có phải mình nên rút lui trước hay không,
Đang lúc Đường Kiều chuẩn bị muốn phát tác, tên nhóc tóc vàng sau lưng ông già đứng lên, Đường Kiều nhìn lại vẫn cảm thấy quen mặt nhưng vẫn không hề có ấn tượng.
"Được rồi."

Thanh niên tóc vàng đem vật cầm trong tay đặt trước mặt ông già, mặc dù trong giọng nói có chút lỗ mãng, nhưng động tác rất nhẹ.
Được rồi, vẫn là một chiếc nhẫn, nhìn ra, chính là một đôi với chiếc nhẫn trên tay ông già kia.
Tóc vàng ở ngay trước mặt ông già kia và bọn họ rút một điếu thuốc. Cà lơ phất phơ liếc nhìn Chu Chú và Đường Kiều một cái. Đường Kiều nhíu mày quay đầu đi, không phải cô không thích tên nhóc tóc vàng này, cô chỉ không thích người ta nhìn cô như vậy.
"Dì à, dì còn chưa kết hôn sao!"
Mặt của Đường Kiều trong nháy mắt đen thui, mẹ nó! Cô nhớ tới, đây không phải là tên nhóc lần trước gặp phải trong ở KTV muốn cô phải uống rượu với đám nhóc kia sao? Khó trách cô nhìn màu sắc trên đầu cảm thấy quen mắt.
Hơn nữa, nói chuyện vẫn không lễ phép như thế.
Đường Kiều vốn không muốn nhìn thẳng, nhưng nơi này tổng cộng chỉ có cô là phụ nữ, tiếng gọi dì này không phải gọi ông già kia hoặc là Chu Chú rồi, cho nên cô không muốn nhìn cũng không được.
"Ai là dì của cậu!"
Đường Kiều hung hăng nói, cố ý để cho người nhìn bộ dạng mình không phải rất dễ trêu, ngày đó cô chỉ một mình, đối mặt một đám nhóc tự nhiên ra vẻ đáng thương, nhưng hôm nay thì khác, tên nhóc chỉ có một mình, mà bên cạnh cô còn có Chu Chú đấy.
Đáng tiếc, Đường Kiều hung tợn cũng không có tác dụng, bởi vì người ta căn bản không để ý tới cô, hơn nữa xoay mặt nhìn Chu Chú.
"Ơ, vị này là dượng chứ?"
Thanh niên tóc vàng nói câu trước gọi dì thì dùng câu khẳng định, câu phía sau gọi là dượng thì dùng câu nghi vấn.
Vì vậy, Đường Kiều đen mặt, trong nháy mắt biến thành xanh mét.

Ngược lại Chu Chú, không chút nào để ý đến thái độ của tên nhóc, tiếng gọi dượng vô cùng tốt, dường như còn lấy được lòng của anh.
Chu Chú cũng không trả lời mà ngước cổ nở nụ cười rực rỡ, sau đó xoay 45 độ nhìn Đường Kiều buồn rầu.
"Tôi nói dượng đó, dượng hành động cũng quá chậm, tuổi này của dì cũng nên đón đứa trẻ đi học rồi, dì mới đến làm nhẫn kết hôn."
Thanh niên tóc vàng gật gù bộ dạng tiếc hận, Đường Kiều đen mặt, rất muốn hỏi nó một chút, nó tiếc hận cái gì? Hơn nữa đứa nhỏ này mở miệng một tiếng là gọi dượng, gọi dì, không biết sẽ thật sự cho rằng cô là dì của nó đấy.
"Chắc chắn sẽ có một ngày như vậy."
Chu Chú tránh nặng tìm nhẹ, vả lại trả lời đầy thâm ý.
Đường Kiều thức thời ngậm miệng, cô biết, nếu so da mặt dày, cô tuyệt đối không phải là đối thủ của Chu Chú, cho nên cô đành phải chịu đựng nội thương, yên lặng không nói, chẳng qua gương mặt từ đầu đến cuối rất tối tăm.
"Nghỉ hè làm xong bài tập chưa?"
"Ông nội, bây giờ đâu còn có học sinh làm bài tập nghỉ hè a?"
"Người khác ông không xen vào, nhưng không kiểm tra cháu sao được?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận