Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!

"Buổi chiều tan việc tôi tới đón em."
Một tay Chu Chú cắm túi quần, một tay vuốt mái tóc dài của Đường Kiều, anh yêu chết mái tóc dài này rồi.
"Không cần, cùng lắm thì tôi đón xe về."
Hơn nữa, một tháng tiền lương của cô còn chưa đủ đưa tiền xăng xe của Chu Chú, Đường Kiều cười hắc hắc hai tiếng, dáng vẻ ngây ngô.
"Buổi tối Ngu Châu mời chúng ta qua đó ăn cơm."
Cô là vai chính, nếu cô không đi, màn kịch này không hát nổi.
"Tại sao cậu ta muốn mời chúng ta ăn cơm?"
"Mời khách ăn cơm còn có lý do sao, cậu ta mời chúng ta đi là được."
Nói không chừng còn có thể gặp người đàn ông làm cho Ngu Châu bị đánh.
Đường Kiều ngoẹo đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy có gì không đúng, cứ có cảm giác có âm mưu nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra là cái gì. Quên đi, không nghĩ được thì thôi, Chu Chú thì cô không dám nói, tóm lại tên nhóc Ngu Châu kia vẫn không dám chơi trên đầu cô.
"Được, vậy. . . . . . Tôi chờ cô."
Lần này Đường Kiều không có lý do đùn đẩy, có người mời ăn cơm, dĩ nhiên là không thể tốt hơn, hơn nữa còn là nhà giàu mới nổi Ngu Châu mời.

Chuyện chiếm tiện nghi như thế, cô là người thích chiếm tiện nghi nhất, tại sao có thể không đi.
Bữa ăn tối tổ chức tại nhà hàng riêng của Ngu Châu, ở đường Tân Hà, một thành phố cảng rất rêu rao. Ở trong lòng của Đường Kiều vẫn đang vụng trộm hâm mộ nhà giàu mới nổi. Nhà giàu mới nổi thật tốt a, muốn mở quầy rượu thì mở quầy rượu, muốn mở nhà hàng thì mở nhà hàng.
Aiz, không giống như cô, bán mạng cho nhà tư bản.
Cụ Mã nói rất đúng: tư cách đi tới cuộc đời này, mỗi lỗ chân lông đều nhỏ máu a. . . . . .
Cô ghét máu nhưng về đi làm, mỗi sáng sớm cô vẫn rất tích cực hấp ta hấp tấp dậy rất sớm, sau đó thu dọn đồ đạc, trang điểm vân vân….
So với Đường Uyển, Đường Kiều có chút lớn hơn, nếu như cô kiên quyếtso sánh với Đường Uyển. Về bề ngoài mà nói, Đường Kiều và Đường Uyển có vẻ đẹp khác nhau. Nếu nói Đường Uyển là Laury thì Đường Kiều là Ngự Tỷ, dĩ nhiên, cô gái lỡ thì hai mươi lăm tuổi, làm sao cũng không thể sánh với Laury.
Đường Kiều cảm giác chuyện duy nhất mình kém hơn Đường Uyển đó chính là đôi mắt, thật ra dáng dấp của hai cô vẫn giống nhau, rốt cuộc là chị em, chẳng qua đôi mắt của Đường Uyển giống như Cha Đường, mắt to, mắt hai mí, quyến rũ chúng sinh khỏi phải nói. Thật không may, đôi mắt của Đường Kiều không biết sao lại giống Cậu hai Đường, mặc dù vẫn xinh đẹp nhưng không thể so với Đường Uyển, vừa so sánh, Đường Kiều liền yếu thế.
Cô đã từng đưa cái này trách tội cậu hai Đường, nhưng sau đó bị mua chuộc bằng hai túi kẹo cây dừa Hải Nam và chiếc váy hoa của cậu hai Đường mới vừa du lịch Hải Nam trở về, dùng lời của cậu hai Đường, bọn họ giống nhau thật tốt a, chứng minh máu mủ ruột rà. . . . . . Phốc!
Đúng thế, mặc dù đôi mắt của cô nhỏ hơn so với mắt của Đường Uyển nhưng sáng hơn nhiều so con bé Đường Uyển kia. ánh mắt của con bé kia quá không tốt, cư nhiên coi trọng Chu Chú, chậc chậc, tuổi quá trẻ ánh mắt sẽ không tốt, về sau làm thế nào.
Đường Kiều vừa nghĩ đến chuyện của Đường Uyển vừa lắc đầu chuẩn bị tan việc, đi thang máy mới vừa tới lầu một, Chu Chú cũng đã ở đại sảnh chờ cô rồi.
Vuốt vuốt mái tóc dài, tâm tình của Đường Kiều rất tốt chạy nhanh về phía Chu Chú. Trong quá trình chạy trốn dường như còn có thể nhìn thấy ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp phóng tới, chỉ là Đường Kiều mới đi làm mấy ngày, mọi người còn chưa cởi mở, cho nên người ta cũng chỉ tò mò chăm chú nhìn thêm, sau đó mỉm cười đi khỏi.

Nhà hàng của Ngu Châu có chút xa, Chu Chú lái xe một đường không dừng cũng tốn gần 40', đây cũng là nguyên nhân cho tới nay, nhà hàng này của Ngu Châu tránh thoát móng vuốt ma quỷ của Đường Kiều.
Chu Chú và Đường Kiều đến nhà hàng thì Ngu Châu là ông chủ lớn của nhà hàng tự mình đứng ở cửa nghênh đón đại giá, hơn nữa đeo đen mặc áo sơ mi và quần tây màu đen, thiếu chút nữa Đường Kiều muốn đưa tay từ trong túi xách cầm tiền boa cho anh ta rồi. Đứng nghiêm chỉnh giống như nghênh đón cậu ấm.
Mặc dù đối với Ngu Châu, Đường Kiều rất xem thường, nhưng cái tên nhà hàng vẫn thật không tệ.
Nhà hàng có một cái tên rất khác biệt "Sở Phong", nhưng Đường Kiều cảm thấy, có thể bản thân Ngu Châu cũng không hiểu rõ Sở Phong là cái gì, ai bảo anh ta chỉ là một nhà giàu mới nổi đấy.
Bên ngoài nhà hàng nhìn qua giống như là quán trà xuất hiện trong phim cổ trang, tường đỏ ngói xanh, ở trong từng tòa nhà hiện đại cao tầng có vẻ rất độc đáo. Tất cả cây cột, bình phong trong phòng khách đều là màu đỏ, ngay cả bàn ghế dùng cũng đều là gỗ gụ, không cẩn thận, Đường Kiều còn tưởng rằng mình ngồi ở trong cung đình cổ đại.
Lọt vào trong tầm mắt, tất cả đều là một màu đỏ hưng phấn, Đường Kiều hết sức muốn đề nghị Ngu Châu mời đoàn ca kịch ở nơi đại sảnh uốn éo, bảo đảm chuyện kinh doanh sẽ phất lên.
Ngu Châu mình là ông chủ, cho nên tự nhiên bọn họ muốn chính là gian phòng tốt nhất, tuy nói gu thưởng thức của Ngu Châu không tốt lắm nhưng Đường Kiều cảm thấy những người dưới tay anh ta gu thưởng thức vẫn rất không tồi, ít nhất nhà thiết kế nhà hàng này gu thưởng thức rất không tồi. Chính là bình phong Tứ Quân Tử nạm vàng còn bộc lộ ra bản chất nhà giàu mới nổi của Ngu Châu.
"Bình phong này không tệ."
Sau khi Đường Kiều đảo mắt một vòng đánh giá đúng trọng tâm.
"Chị Kiều thích?"
"Ừm."

Trong lòng Đường Kiều bắt đầu ngứa ngáy. Tốt nhất là cho cô một cục vàng, để cho cô để đầu giường, coi như là trừ tà.
"Vậy hôm nào đưa cho chị Kiều một bộ."
Ngu Châu rất rộng rãi mở miệng, đối mặt Đường Kiều, từ trước đến giờ anh ta biết chìu ý, cũng không dám chống lại của cô.
Rất tốt, rất tốt, Đường Kiều gật đầu liên tục như gà mổ thóc, đối với dân chạy nạn rộng rãi như thế rất hài lòng.
"Cho cô ấy làm gì, trong nhà cũng không còn chỗ để."
Đường Kiều mới vừa chuẩn bị mở miệng cám ơn người ta, Chu Chú đã thay cô từ chối.
Chẳng qua, lời nói của Chu Chú, cô tương đối không đồng ý.
Tại sao lại không có chỗ để? Nhà anh lớn như vậy, tùy tiện bày một chỗ nào cũng có thể, cho dù cô để trên ban công với cây bạch quả của anh, bảo đảm cũng dễ nhìn.
"Đừng nghĩ, tất cả màu sắc trong nhà đều ấm áp, cô đem một cái màu đỏ thẫm còn nạm vàng trên đó bày ở trong nhà, nhìn chẳng ra cái gì cả."
Chu Chú chặt đứt suy nghĩ của Đường Kiều, có lẽ Đường Kiều không thoải mái, cho nên miễn cưỡng liếc hai người đàn ông ngồi bên cạnh, sau đó liền cúi đầu tiếp tục ăn món ăn của mình.
Đường Kiều có chút không vui, Ngu Châu thấy thế vội vàng đứng dậy gắp khối cá cho Đường Kiều, ánh mắt lại nhìn Chu Chú dùng sức nháy nháy, ý bảo hôm nay Chu Chú đừng chọc giận chị Kiều anh ta không thoải mái. Người kia chau chau mày, lơ đễnh.
"Chị Kiều, biết chị thích ăn cá, tôi đặc biệt bảo đầu bếp làm."
Ánh mắt Đường Kiều bị cá hấp dẫn.

Cách làm rất đặc biệt, Đường Kiều còn chưa có nhìn thấy cá làm như vậy.
"Tên gì vậy?"
"Cá Malaysia nấu cải chua."
"Không phải nhà hàng của cậu gọi là Sở Phong sao?"
Tại sao lại kéo tới Malaysia rồi.
Chu Chú hớp một ngụm trà, chỉ cười không nói, để mặc cho tên nhóc dân chạy nạn Ngu Châu phục vụ chị hai nhà anh. Phục vụ đi phục vụ đi, tiếp tục xem cô là Hoàng Thế Nhân phục vụ đi.
"Tên nhà hàng này là do ông cụ nhà tôi đặt, tôi cảm thấy vẫn không tệ nên dùng."
Thì ra là như vậy.
Đường Kiều như hiểu ra, cô đã nói dựa vào Ngu Châu cậu ta, không thể đặt cái tên có vẻ có văn hóa như vậy.
Không có bánh sinh nhật nhưng Đường Kiều thừa nhận Chu Chú và Ngu Châu hai người đúng cho cô một sinh nhật đấy.
"Mùi vị cũng không tệ lắm."
Đường Kiều gắp một khối thị cá nhét vào trong miệng, mùi vị rất tốt, đầu bếp này đáng giá khen ngợi.
"Chị Kiều, hôm nay sinh nhật của chị, tôi kính chị một ly trước!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận