Chu Chú đưa cho ông cụ nhà Ngu Châu bình gốm sứ men xanh, ông cụ nhà anh ta rất thích, nhưng Ngu Châu vẫn không thể tránh được bị đánh một trận.
Ông cụ họ Ngu nói.
Về sau nếu ông nghe được chuyện liên quan đến Ngu Châu gặp mặt người đàn ông kia, ông gặp một lần sẽ đánh anh ta một lần. Đánh chết mới thôi!
Ngu Châu chưa bao giờ nghi ngờ lời của ông cụ nhà mình, ông cụ nói đánh chết thì tuyệt đối là thật, mặc dù anh ta là con trai độc nhất, nhưng anh ta tin chắc mình tuyệt đối bị đánh chết dưới tay ông cụ nhà anh ta.
Nhìn vết thương cả người anh ta, tất cả đều là gậy nện mạnh.
Ngu Châu soi gương, soi trước, soi sau một lượt.
Cũng may vết thương trước mặt và trên cánh tay anh ta có thể bôi thuốc, vết thương trên lưng, tay anh ta không đủ dài nên với không tới.
Ngu Châu lo lắng, có nên gọi điện thoại để Chu Chú đến giúp anh ta hay không, suy nghĩ một chút hay là thôi đi, bị biết chuyện này, không tránh được chê cười, anh ta không lạ gì.
Nhìn trong gương một lúc, Ngu Châu duỗi duỗi tay, vẫn không với tới vết thương sau lưng, vì vậy chuẩn bị mặc quần áo đi ra ngoài, quên đi, dù thế nào đi nữa anh ta là một người đàn ông, trên người bị vết thương cũng không phải là việc ghê gớm, nhưng không thoa thuốc đoán chừng phải bị đau một trận.
"Ông cụ nhà cậu còn hung ác hơn cả huấn luyện viên trong quân đội."
Ngu Châu cầm quần áo đang chuẩn bị tròng trên đầu, trong gương xuất hiện một người khác.
Ngu Châu lập tức cắn răng nghiến lợi.
"Anh đến làm gì?"
"Tới giúp cậu bôi thuốc."
Người tới chính là Thanh Chiến, đừng hỏi anh ta làm sao tới được, cho dù thế nào đi nữa anh ta vẫn có biện pháp, cho dù căn phòng đóng kín không có kẽ hở, dưới tình huống không có chìa khóa, anh ta cũng có thể ra vào không trở ngại.
Thanh Chiến dựa nghiêng vào bên cửa phòng tắm, dùng ánh mắt dâm ý quét qua Ngu Châu một lần, sau đó vô cùng lưu manh không biết xấu hổ huýt sáo.
"Vóc người rất khá."
Ngu Châu khẽ cắn răng, không muốn để ý đến anh ta, cầm quần áo mặc vào trên người.
Giúp anh ta bôi thuốc thì không cần, chỉ cần Thanh Chiến đừng đến phiền anh ta nữa, anh ta bị ông cụ đánh một trận tự nhiên sẽ không đón chào Thanh Chiến.
"Đừng mặc, trên lưng cậu không có bôi thuốc, rất khó lành."
Thanh Chiến kéo cánh tay Ngu Châu đang mặc quần áo, Ngu Châu giãy giãy, không thể tránh ra khỏi. Truyện được dịch trực tiếp tại dien dan le quy don. Tuy nói Ngu Châu cũng đã từng được huấn luyện, nhưng so với Thanh Chiến từ trong quân đội đi ra, hơi sức này của Ngu Châu giống như đứa bé nghịch ngợm. Ngu Châu cũng không muốn lấy cứng đối cứng với anh ta, Ngu Châu cũng không phải là không có va chạm qua lần nào. Ngu Châu lại không phải người ngu, phía trên không được, anh ta có thể đánh phía dưới.
Thừa dịp Thanh Chiến không chú ý, Ngu Châu quét chân qua, Thanh Chiến không ngờ tới anh ta có này chiêu, mặc dù không bị trúng chiêu, nhưng lui ra vài bước.
Ngu Châu cũng không quan tâm anh ta có trúng chiêu hay không, cái Ngu Châu muốn chẳng qua Thanh Chiến buông lỏng trong chớp nhoáng, sau đó thừa dịp anh ta buông ra nhanh chóng cầm quần áo mặc vào, đi ra phòng tắm.
Thanh Chiến theo sát ở phía sau anh ta, tiếp tục lải nhải.
"Chậc chậc, cậu cũng quá không hiền hậu, đề phòng tôi giống như đề phòng sói."
Ngu Châu liếc mắt, nghĩ thầm, anh còn không bằng con sói, người này thuần túy là một con chó, loại chó ngao Tây Tạng.
Mở tủ lạnh, từ bên trong Ngu Châu lấy ra hai lon bia, ném một lon cho Thanh Chiến, sau đó mình ngã vào ghế sa lon, lúc lọt vào ghế sa lon âm thầm hít hơi, thân thể ông cụ nhà anh ta, thật không phải tốt bình thường, sống đến 100 tuổi tuyệt đối không có chuyện gì.
Thanh Chiến nhận lấy bia, ngồi ở ghế sa lon bên chân Ngu Châu, mở bia, rót vào miệng.
"Ba tôi nói rồi, nếu để cho ông ấy biết tôi gặp anh, gặp một lần đánh một lần, đánh cho đến khi tôi chết mới thôi."
Ngu Châu nói lời này, mắt cũng không nhìn về phía Thanh Chiến, giọng điệu như không liên quan đến mình, giống như đang nói một chuyện không có quan hệ đến anh ta.
Thanh Chiến không nói gì, chỉ dùng sức uống bia, vừa uống xong một lon, tự mình đến tủ lạnh lấy hai lon bia, mở ra một lon, một lon khác đặt trên bàn trà trước sô pha. Sau đó ngồi xuống sàn, thân thể dựa lên chân Ngu Châu.
Đánh chết đi, đánh chết đi, đánh chết sẽ không cần nhớ nữa, không bao giờ sợ mình ngày nào đó chết rồi, còn có một người lo nghĩ sẽ không nở bỏ.
Hai đấng mày râu, cứ như vậy, yên tĩnh không nói uống mười mấy lon bia.
Uống đến trong tủ lạnh cũng không tìm ra lon nào nữa.
Thanh Chiến ném lon bia một cái, lon bia đụng vào sàn nhà, phát ra tiếng vang ton ton ton, Ngu Châu nhắm chặt mắt, đối với âm thanh này chán ghét không sao kể xiết.
"Cậu không cần phải lo lắng, cậu không chết, có thể đây là lần cuối cùng tôi tới tìm cậu."
Thanh Chiến ngửa thân thể ra sau, cả nửa người, thậm chí là đầu, toàn bộ đều tựa vào trên đùi Ngu Châu, thân thể Ngu Châu hơi cứng lại, ngay sau đó bình tĩnh.
"Thế nào, bị chủ nợ theo dõi?"
"Đúng vậy, chủ nợ, con mẹ nó tất cả đều là chủ nợ."
Lúc này, giọng nói của Thanh Chiến vô cùng tang thương, so với tính khí như kẻ cướp trong ngày thường, quả thật tưởng như hai người. Anh ta cảm giác trong cuộc đời này, mình không ngừng trả nợ, vẫn không ngừng trả nợ, còn hết cái này, đến cái khác, còn cái tiếp theo, không có kết thúc.
Đàn ông gần bốn mươi luôn có chuyện xưa thuộc về mình. Ngu Châu không muốn hỏi, bởi vì, chuyện này không có quan hệ gì với anh ta.
"Đi đâu?"
"Biên giới Việt Hoa."
Nơi đó mới thật sự là địa phương người ăn thịt người, một giây trước còn có thể thấy người, một giây kế tiếp thấy chính là thi thể. Chỗ kia Thanh Chiến đi qua rất nhiều lần, mỗi khi đi xong một lần trở lại, anh ta đều cần nghỉ phép một thời gian rất dài, bởi vì nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt chiến hữu hoặc là kẻ địch, đi khỏi, vẫn còn ám ảnh. . . . . . dù quân nhân có mạnh mẽ đi nữa cũng cần một quá trình thích ứng, bởi vì những đứa bé kia, anh ta đã từng nhìn từng đứa lớn lên. Mấy năm gần đây anh ta đã rất ít mang người theo, làm nhiệm vụ cũng rất ít. Nhiệm vụ lần này nghe nói rất hung hiểm, anh ta không sợ, cũng phải sợ. Nhiệm vụ hung hiểm hơn anh cũng đã trải qua, chẳng qua chưa từng có lần nào giống như lần này, cho nên anh ta thực sự hoảng sợ.
Thanh Chiến nghĩ, nếu như bị Dương Thụ Hải biết, có lẽ anh ta sẽ bị cười nhạo thôi.
Ngu Châu nhìn một điểm nào đó trên trần nhà, đờ ra, trong lúc nhất thời không biết muốn nói gì.
"Yên tâm đi, tai họa do trời, anh không chết được. Anh mà trở về, tôi mời anh uống rượu."
Thanh Chiến đưa tay xoa mặt một cái, quay đầu lại nhìn Ngu Châu một cái.
"Thế nào? Không phải cậu sợ bị ông cụ nhà cậu đánh chết?"
"Sợ chứ, làm sao không sợ. Cho nên sau khi mời anh uống hết rượu, tôi sẽ đem thi thể của anh nộp cho ông cụ nhà tôi, tin tưởng ông ấy sẽ rất thích."
"Ha ha. . . . . ."
Thanh Chiến cười to, làm như rất vui vẻ, Ngu Châu cũng cùng nhếch môi, cười không ra tiếng.
Ngu Châu hơi cúi đầu suy nghĩ, đưa tay đến dưới mông lấy ra điện thoại di động trên ghế sa lon, nhìn đồng hồ, lúc này là lúc người khác hoạt động và là lúc anh ta nên nghỉ ngơi.
Suy nghĩ một chút, thừa dịp trước khi mình đi ngủ, Ngu Châu gửi tin nhắn cho Chu Chú.
"Hắc, người anh em, tiến triển như thế nào?"
"Tất cả thuận lợi."
Rất nhanh Chu Chú gửi lại tin nhắn, Ngu Châu liếc mắt nhìn, sau đó đem điện thoại di động quăng sang một bên, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Về phần một người khác ở trong nhà mình, mặc kệ anh ta đi, dù thế nào đi nữa chuyện của anh ta, Ngu Châu cũng không can thiệp được.
Lúc Chu Chú nhận được tin nhắn của Ngu Châu thì đang đẩy Đường Kiều đi vào trong phòng, kế hoạch rất thuận lợi, chẳng qua còn thiếu một bước cuối cùng.
Đường Kiều bị Chu Chú đẩy về phòng, Chu Chú nói, cho cô 10 phút thay quần áo, nếu cô muốn trang điểm cũng được, dĩ nhiên, tốt nhất là không cần, bởi vì sẽ không kịp thời gian.