Mẹ Chu quả nhiên làm việc vô cùng hiệu quả, sáng hôm sau, mọi người vừa ăn xong bữa sáng, đã có một đống người đến đưa danh sách.
Áo cưới, khách sạn, giáo đường. . . . . . Thậm chí muốn dùng đồ dùng trên giường hãng nào, mẹ Chu đều bảo người ta đưa thật nhiều danh sách đến, chọn lựa từng cái, thật nghiêm túc và cẩn thận, thỉnh thoảng còn quay ra cùng Chu Chú thảo luận. Ba Chu cùng cha mẹ Chu Du cũng xem qua mấy cái danh sách trước, thấy vừa ý thì lấy ra, sau đó lại đưa ẹ Chu xem. Lúc này rảnh rỗi nhất chính là Đường Kiều, cô chỉ cần phụ trách ngồi ở chỗ kia, đối với đồ tốt mà mọi người chọn, nói thích hay không thích thôi.
Đương nhiên, nhàn rỗi còn có Chu Du này nữa.
Vốn đây không phải chuyện của cô, cô rất muốn đi, nhưng lại không dám chọc mẹ mình, tuy rằng cô đã cố gắng nhấn mạnh hôm nay mình cần phải đi làm, nhưng mẹ cô ra lệnh một câu, cô ngay cả cửa lớn cũng không dám bước ra. Mẹ cô nói, dù sao cô cũng bỏ chạy một tháng, không kém một ngày này, hôm nay cô phải ngây ngốc ở nhà, thế nào cũng không cho đi.
Haizz!
Chu Du thở dài một hơi, thời kì gái ế lớn tuổi, chính là đau khổ như vậy, vốn là có Đường Kiều cùng cô chừa lại, kết quả nhà cô bị Chu Chú cậy góc tường.
Nói đến đây, cô đúng là có chút tiếc rèn sắt không thành thép. Cô giới thiệu cho Đường Kiều nhiều nam nhân tốt như thế, như thế nào cô ấy lại không coi trọng một ai?
Có lẽ đúng như lo nghĩ, Chu Chú lớn lên đẹp trai, Chu Chú nhiều tiền bạc, của cải so làm sao được với Chu Chú chứ, lại không không đẹp trai bằng Chu Chú.
Thần linh, mau phái người đến cứu cô đi.
Chu Du ngửa cổ, không nhìn mọi người trong nhà bận bịu rối rít loạn lên, ngã vào trên sofa nằm ngay đơ.
Hai ngày, hai ngày, cô trở về hai ngày rồi.
Nhắm mắt lại, ở chung cùng với nam nhân kia giống như một chuyện rất bình thường.
Cả đời sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, lại hại tương tư.
Bệnh đến, từ lúc nào?
Tuy rằng mới trở về hai ngày, nhưng Chu Du đã bắt đầu phiền chán về vấn đề "Cái nam nhân kia".
Trước giờ Chu Du đều là người sống rất tàn khốc, làm cái gì đều thích gọn gàng dứt khoát. Nhưng đối mặt các trưởng bối dịu dàng tấn công, cô cho dù muốn ngang ngược cũng không ngang ngược được. Bọn họ rõ ràng rất để ý chuyện của cô, lại còn muốn làm bộ như không có việc gì, sau đó dùng chiến tranh tâm lý, luôn luôn không ngừng nhắc nhở bên tai của cô.
Con gái nhà ông Lý như cô cũng đã gả đi rồi, những cô gái tầm cô cũng đã có hai đứa con vậy mà. . . . . .
Kỳ thực, chuyện này cũng không tính là cái gì. Bởi vì từ đầu cô cũng không biết bọn họ nói tới ai, cứ cho là biết, cô cũng có thể làm như chưa từng nghe qua người này.
Nhưng, có hai người cô không thể xem nhẹ. Chính là Chu Chú và Đường Kiều.
Hai người này không coi ai ra gì ân ân ái ái, cô có thể hiểu bọn họ là vợ chồng mới cưới, như keo như sơn, cũng có thể thông cảm, Chu Chú hai mươi mấy năm cấm dục, cô càng không thể cứu vãn được. Vấn đề là, bọn họ đừng ở trước mặt cô có được hay không? Có thể không cố ý lên mặt trước ba mẹ cô không?
"Con xem Chu Chú, so với con ít hơn vài tuổi, vợ cũng lấy về nhà rồi."
Chu Du kỳ thật rất muốn nói, đây tính là cái gì, Chu Chú tuy rằng nhỏ tuổi hơn cô, nhưng Đường Kiều cũng như cô mà thôi. Nhưng nhìn Đường Kiều bị Chu Chú ôm, ngẫm lại, vẫn là thôi, có gì không thoải mái đâu, chính cô nhịn đi, cô không thoải mái không tìm chị hai nhà Chu Chú nữa.
A!
Nhưng là cô thập phần không nhìn được Chu Chú này mạnh mẽ lên mặt.
Không phải chỉ một cái hôn lễ thôi sao, làm gì mà làm trong nhà như cái chiến trường vậy. Nhìn xem đầy dưới đất, nào là danh sách áo cưới nào là danh sách khách sạn, còn có người ra người vào đưa danh sách.
Haizz, kết hôn, dường như thật sự rất khó.
Ngay cả ba mẹ cô cũng bận rộn bận trước bận sau, làm việc vô cùng vui vẻ. Đắc ý trên mặt giống như là bọn họ muốn kết hôn không bằng. Chẳng qua là thỉnh thoáng ánh mắt lại liếc về phía cô, ánh mắt này, nhìn cô hận không thể tự sát để tạ tội rồi.
Haizz.
Chu Du thở dài, không liên quan nhìn mọi người trong nhà bận rộn, sắc mặt sáng ngời vây quanh Đường Kiều, lấy máy tính ra bắt đầu chơi zombi. Đây là thứ giải trí duy nhất của cô ở chỗ nam nhân kia, cô không dám login, cô muốn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, nhưng anh luôn bề bộn nhiều việc, lúc không chịu nổi, cô sẽ lấy máy tính ra một mình chơi cương thi, tuy rằng cảm thấy trò chơi này rất thiếu trí tuệ, nhưng quả thật là trò chơi duy nhất có thể giết thời gian. Đủ loại hoa, đánh đánh cương thi, một buổi sáng rất nhanh liền đi qua.
"Chu Du!"
Lại làm sao vậy, cô vừa mới đem máy tính mở ra đi lên cửa sổ trò chơi.
"Mẹ, làm cái gì mà bất chợt cả kinh thế, người xem thím kìa, mẹ phải học hỏi tao nhã như thím vậy."
"Ta ưu không tao nhã không đến lượt con nói, nhưng trước tiên con nó xem con đang làm cái gì?"
"Chơi trò chơi nha."
Chu Du nghiêng nghiêng người, làm ẹ cô có thể thấy rõ ràng, cô đến cùng là đang làm cái gì.
"Giờ phút này con còn có tâm tình đi chơi trò chơi."
Cô vì sao lại không có tâm tình chơi trò chơi? Người muốn kết hôn cũng không phải cô, tại sao cô không thể chơi trò chơi được.
"Chu Du, mau đến mau đến, đừng chơi trò chơi nữa, lại đây giúp Đường Kiều chọn một số mẫu áo cưới."
Nếu nói, kết hôn là một chuyện đáng ghét như thế này, tốt nhất cô cũng không cần phải kết hôn.
Bất đắc dĩ, Chu Du dành phải đem máy tính vừa mở ra đem đóng lại.
Cùng trời đấu, vô cùng vui vẻ, cùng người đấu, vô cùng vui vẻ, cùng mẹ đấu, là vô cùng ngu ngốc rồi.
"Bộ màu đỏ này như thế nào?"
Mẹ Chu chỉ vào danh sách một bộ áo cưới đỏ thẫm nói.
"Ừ, cũng được, rất rực rỡ."
"Thế còn bộ này?"
Lại chỉ vào một bộ áo cưới màu trắng.
"Ừ, rất tốt, rất thuần khiết."
. . . . . .
"Chị vẫn nên đi chơi đi"
Chu Chú lấy lại quyển danh sách nói.
Chu Du thiếu chút nữa thì cảm kích rơi nước, Chu Chú vừa nói cô lập tức bỏ chạy biến mất.
Mẹ Chu Du nhìn bóng lưng của cô lại thở ngắn than dài một trận.