Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Thấy Lão phu nhân như vậy, Lý thị hận đến nghiến răng, nhìn sang những người khác. Lưu thị, Hoàng thị, và Giang di nương lập tức tỏ thái độ.

“Đệ muội, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là phu quân ta lúc còn sống làm quan thanh liêm, thật sự là không có của cải gì, tối đa chỉ có thể góp được 3 ngàn lượng thôi!”

“Ta tuy có vài cửa hàng, nhưng hai năm qua làm ăn thua lỗ, vét hết cũng chỉ được 2 ngàn lượng!”

“Muội cũng chẳng có tiền bạc gì, lão phu nhân cũng biết đó, Như Long tiêu xài rất tốn!”

Nghe mấy người từ chối, cuối cùng Lý thị nhìn đến Như Ca, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngọc Như Ca không phải được Pháp Nguyên Tự thờ phụng sao? Một tháng tiền thờ phụng cũng không ít, chắc hẳn có bạc ha!”

Thấy Lý thị nói tới mình, Như Ca thầm cười lạnh, làm vẻ khó xử nói, “Trước lúc về phủ, Như Ca đã nói với phương trượng đại sư, tiền thờ phụng mỗi tháng đều đưa đến Dược Tiên Đường làm phí chữa bệnh cho người nghèo rồi. Nếu không mẹ cả mời Dược Tiên Đường đến khám đi, ở đó có không ít đại phu giỏi đâu.”

Nghe vậy, Lý thị giận dữ, “Dược Tiên Đường kia mới mở không bao lâu, toàn là mấy tên đại phu sa cơ thất thế không biết từ đâu đến, tiện nhân ngươi cố tình muốn nữ nhi ta chết đúng không? Ngươi mau đến Pháp Nguyên Tự đòi 20 vạn lượng cho ta.”

“Im đi!” lão phu nhân thật sự không nhịn nổi nữa, tức giận nói, “Bình thường tiền tiêu hằng tháng không phát, giờ còn không biết xấu hổ bắt tứ nha đầu đến Pháp Nguyên Tự đòi tiền. Tiền thờ phụng một tháng chỉ hơn 100 lượng mà thôi, 20 vạn lượng, ngươi mơ à! Phật Tổ mà cũng muốn bắt chẹt, không sợ bị báo ứng hả? Tiền trong phủ trích ra 2 vạn lượng, ta cho ngươi 1 vạn lượng, Lưu thị và Hoàng thị mỗi người 1 vạn lượng, hơn nữa không có đâu, ngươi mau cút về Đông viện đi!”

Ngọc Chính Hồng thấy mẫu thân thật sự nổi giận, vội vàng kêu người kéo Lý thị đang gào thét đi. Lưu thị và Hoàng thị nghe lão phu nhân ra lệnh, còn nói gì được nữa, chỉ có thể nhịn đau nhả tiền ra.

Lý thị bị mang đi, lão phu nhân mắt không thấy, tâm không phiền, nhìn Như Ca đang quỳ, bỗng sinh thương yêu, “Đứa bé này làm không sai, bạc của nhà Phật há có thể nhận! Uổng công chính thê xuất thân Tướng phủ, mà đức hạnh lại như vậy!”

“Tạ bà nội thương xót! Mẹ cả chắc vì quá lo lắng nên mới nói như vậy!”, lão phu nhân rất tin tưởng thờ Phật sẽ được sống lâu, nay Lý thị lại muốn lấy tiền của nhà Phật, không phải là muốn lão phu nhân tổn thọ sao, đã phạm vào điều kiêng kị của lão phu nhân. Bất quá Như Ca muốn chờ xem Lý thị kiếm đâu ra 20 vạn lượng.

Ngọc Chính Hồng thấy Như Ca bị Lý thị khi dễ mà còn nói giúp Lý thị, cảm thấy đứa con gái này rất có tình nghĩa. Mấy ngày qua, Liệt thị quan tâm chăm sóc Ngọc Chính Hồng hơn rất nhiều, mỗi ngày hầm thuốc bổ đưa tới phòng sách, ủi quần áo, khiến Ngọc Chính Hồng như sống lại những ngày ở Phàn Thành trước kia, nay thấy Liệt thị khóc, lòng sinh áy náy, cảm thấy có chút bạc đãi mẹ con Liệt thị, “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mấy ngày tới các ngươi không cần đi Đông viện chào hỏi”.

Nghe vậy, đám người Giang thị liên tiếp thưa vâng, mấy ngày nay đi chào hỏi Lý thị, không bị bắt đấm chân thì là đấm lưng, mang thai một tháng mà nhìn giống hệt bảy tám tháng, bắt người ta chịu tội, giờ không cần đi, tất nhiên cả bọn rất vui vẻ.

Bên kia bị Hồ ma ma kéo về Đông viện, Lý thị rất hận lão phu nhân, bà già không chết sớm cho rồi, cứ che chở bọn tiện nhân Liệt thị và Như Ca miết!

Vào phòng Ngọc Giai Nhàn, nhìn đôi môi trắng bệch của con gá và những chỗ xương gãy, Lý thị khóc rống lên.

Ngọc Giai Nhàn níu tay Lý thị, chịu đựng đau đớn trên người hỏi: “Mẫu thân! Sao rồi, có tìm được đại phu không?”

Lúc đó ngựa chạy quá nhanh, Ngọc Giai Nhàn nhảy xuống thì lăn đến đống đá lởm chởm bên vách núi, trên người có mấy chỗ xương gãy lìa, xương đùi bị lệch nghiêm trọng, mắt cá chân cũng nát vụn.

Lúc này Ngọc Giai Nhàn cảm thấy toàn thân giống như không phải của mình, không những đau, mà hít thở cũng rất khó khăn. Nhìn từng thầy thuốc lần lượt lắc đầu rời đi, Ngọc Giai Nhàn cực kỳ sợ hãi, mình không muốn chết đâu, mình còn trẻ, tương lai sáng lạn đang chờ phía trước, sao có thể cứ thế mà chết đi? Tại sao đã nhảy xuống rồi, vẫn bị như vậy!

Thấy bộ dáng khổ sở của con gái, lòng Lý thị đau như cắt, nghĩ đến số tiền khám bệnh nói “Nhàn nhi, phụ thân con nói trong Thái Y Viện có vị Văn thái y y thuật cao minh, nhưng một lần chữa bệnh tốn đến 10 vạn lượng, mẫu thân đào đâu ra 20 vạn lượng đây!”

Ngọc Giai Nhàn đã nghe nói về vị Văn thái y này, nghe đâu lão vào cung đã vài năm, tinh thông y thuật, rất được thái hậu nể trọng, nếu mời được lão, có lẽ mình có hi vọng.

“Mẫu thân, người phải cứu con, tương lai nữ nhi nhất định cho mẫu thân nở mày nở mặt, mẫu thân tìm ngoại tổ phụ, tìm cữu cữu, nhất định sẽ có bạc. Mẫu thân!”

Thấy vậy, Lý thị không đành lòng cự tuyệt. Nghĩ, cha làm tể tưởng được mười mấy năm, chắc cũng có chút bạc. Vì vậy kêu Hồ ma ma chuẩn bị xe ngựa, chạy về nhà mẹ đẻ.

Đến Lý phủ, Lý Chuẩn vừa nghe con gái mở miệng đòi 20 vạn lượng, liền phẩy tay áo bỏ đi. Cuối cùng vẫn là Lý thị đến Phủ Viễn tướng quân trái xin phải cầu mới mượn được chút ngân lượng. 

Về tới Ngọc phủ trời đã tối, ôm bạc về mà Lý thị không chút vui mừng, đứng ở cửa phòng hai đứa con gái bồi hồi thật lâu. Cuối cùng bước vào phòng Ngọc Bảo Oánh.

“Phu nhân, người vất vả rồi....” Hồ ma ma thấy Lý thị tiều tụy đi nhiều, rất đau lòng.

“Hồ ma ma, Ngọc gia cho 4 vạn hai, nhà mẹ ta cho 3 vạn lượng, bán phần lớn đồ cưới của ta cũng chỉ đủ tiền chữa bệnh cho một đứa. Rốt cuộc ta nên chọn đứa nào đây?” Lý thị thấy Ngọc Bảo Oánh vì da toàn thân bị thối rữa mà phát sốt, lại nhớ Ngọc Giai Nhàn bên kia, rất khó xử.

“Phu nhân, hai vị tiểu thư ở hiền gặp lành, sẽ không có chuyện gì đâu” Hồ ma ma cũng không biết phải khuyên thế nào, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt cả.

Lý thị lắc đầu một cái, ngồi bên giường Ngọc Bảo Oánh thật lâu, cho đến lúc hừng đông, rốt cuộc có quyết định.

“Oánh nhi, mẫu thân sẽ kêu ngự y chăm sóc tốt cho con.... Con nhất định phải kiên cường lên, chỉ như vậy mới sống sót được.” Nói xong, Lý thị ôm Ngọc Bảo Oánh khóc rống, “Tỷ tỷ con từ nhỏ thông minh, tương lai sẽ có khả năng che chở cho tỷ đệ các con, mẫu thân cũng không còn cách nào khác.”

“Phu nhân, nhị tiểu thư biết phu nhân có nỗi khổ tâm, sẽ không trách cứ phu nhân đâu, ngự y cũng nói nhị tiểu thư chỉ cần gắng gượng qua được 7 ngày, thì có thể sống sót rồi.” Hồ ma ma thấy chủ tử đã quyết định, thở phào một hơi. Theo ý Hồ thị, tiểu thư Giai Nhàn tốt hơn tiểu thư Bảo Oánh nhiều, từ nhỏ đã biết tính toán, lại ở trong cung làm thư đồng cho công chúa, tương lai Lý thị và con trai trưởng chỉ có thể dựa vào vị đại tiểu thư này thôi.

Khóc một lúc lâu, Lý thị lau nước mắt, đứng dậy “Hồ ma ma, đỡ ta đi mời Văn thái y đến”.

“Dạ, phu nhân” Hồ ma ma đỡ Lý thị ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân ngày càng xa, lúc này khuôn mặt Ngọc Bảo Oánh có chút dữ tợn, mở ra cặp mắt vẩn đục vì sốt cao, nhìn chằm chằm lên nóc giường, trước mắt không ngừng hiện lên cảnh trên xe ngựa chị gái đá văng mình ra, và những lời vừa rồi của mẹ, hai hàng lệ chảy xuống từ hốc mắt. Không lâu sau lại tiếp tục ngủ mê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui