Editor: Song Nhã DĐLQĐ
Từ sau khi bị Thi Vinh chiếm đoạt, Mạnh Nịnh luôn trong trạng thái suy sụp tinh thần. Cô vẫn cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt người nhà và bạn học, nhưng rồi cô lại phát hiện mình thật sự không làm được. Từ ngày hôm đó nhận được điện thoại của Thi Vinh trong phòng học thể dục, cô đành phải lấy lý do thân thể khó chịu để xin phép ra ngoài, sau đó bị Thi Vinh giày vò suốt một buổi trưa, cô vẫn luôn hốt hoảng, nhìn điện thoại chẳng khác nào đồ vật nguy hiểm, thi thoảng điện thoại chỉ rung một chút, cô đã sợ tới mức run lẩy bẩy rồi.
Người đàn ông ấy, mạnh mẽ xông vào cuộc sống yên bình của cô như là ma quỷ vậy, rõ ràng... là một người đàn ông có ngoại hình anh tuấn phong độ, vì sao làm gì cũng đáng sợ như vậy?
Không có một chút dịu dàng nào, chẳng khác gì coi cô như đồ vật, chỉ muốn chiếm lấy. Tuy Mạnh Nịnh hiểu chuyện, trưởng thành sớm nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải loại người như vậy. Trong trường học cũng có một vài nam sinh tự cho là ngông cuồng bất lương, nhưng nếu đem họ ra so với Thi Vinh thì cũng phải gọi bằng thầy. Thật giống như ma quỷ mọi người vẫn hay nói với nhau, nhưng kỳ thật chưa từng gặp bao giờ cả.
Nếu thật sự có, có lẽ giống như Thi Vinh vậy.
Nếu như thái độ của Thi Vinh có thể mềm mỏng một chút, giọng điệu có thể nhẹ nhàng một chút, thậm chí là phong thái chiếm đoạt của anh có thể bớt mạnh mẽ một chút thì Mạnh Nịnh cũng không đến mức sợ anh như vậy. Nhưng người đàn ông này quen thói cứng rắn, kỳ nổi loạn của anh lại ngắn đến đáng sợ, anh đã lớn thành một người đàn ông chỉ biết chiếm đoạt mất rồi.
Anh thích Mạnh Nịnh, cho nên nhất định phải có được cô. Ngay cả việc cô có chấp nhận hay không cũng không xét đến, thì làm sao có thể nghĩ tới việc cô có người trong lòng hay không đây?
Anh cho rằng mình thích Mạnh Nịnh, nên tất nhiên Mạnh Nịnh cũng sẽ thích anh. Bọn họ sinh ra là để thu hút lẫn nhau, dù trong khoảng thời gian ngắn này cô chưa có cảm giác với anh, thì cũng là do cô chưa thực sự quen có anh, lâu dần, cô nhất định sẽ thích anh mà thôi.
Đúng vậy, Thi Vinh chính là một người đàn ông có sự tự tin đến đáng sợ như vậy đấy. Cho nên khi anh thấy Mạnh Nịnh phản kháng, trong lòng ngoại trừ cảm xúc giận dữ, thì chỉ thấy khó hiểu. Không rõ vì sao mình thích cô ấy đến thế, mà cô ấy không cảm nhận được sao? Mỗi lần gặp anh cứ như là gặp quỷ vậy, rõ ràng... anh vẫn luôn chuẩn bị quà cho cô mà.
Cho dù là quần áo đẹp, hay trang sức quý giá, khi anh đưa ra, cô luôn để lộ ánh mắt sợ hãi, giống như bây giờ.
Mạnh Nịnh đang nằm ở đầu giường đọc sách, hôm nay cô lại mất tập trung trên lớp, từ khi theo Thi Vinh, khả năng chú ý của cô giảm sút hẳn, cho nên buổi tối chỉ có thể tranh thủ đọc sách củng cố lại một lần. Nhưng mà mở sách ra một lúc lâu rồi, cô vẫn không thể nhập tâm được một chút nào.
Thi Vinh ngoài cửa sổ ngắm nhìn được một lúc lâu rồi, anh cảm thấy cô bé của anh thật sự rất đáng yêu! Dáng vẻ gặm đầu bút kia thật khiến người muốn yêu thương, mà khi cô đọc sách, đôi mắt long lanh chuyên chúSong Nhã đến vậy. Nhìn lâu, Thi Vinh không khỏi ghen tị với quyển sách kia, nếu Mạnh Nịnh chịu dùng ánh mắt khi đọc sách mà nhìn anh thì tốt quá.
Lại quan sát một hồi lâu, anh thật sự không nhịn được nữa, cạy mở cửa sổ dễ dàng, Mạnh Nịnh đang ngẩn người, vậy mà cũng không nghe thấy. Một giây sau, khi chân Thi Vinh chạm xuống đất, cô mới hoàn hồn, sợ tới mức định hét lên theo phản xạ. Thi Vinh vội vàng tiến tới, che miệng cô lại, thấp giọng nói bên tai cô: "Còn dám kêu hả, không sợ bị người khác phát hiện sao?"
Đương nhiên sợ chứ, anh ta không biết xấu hổ, nhưng cô thì biết.
Thấy được ánh mắt tỏ ý sẽ không kêu ầm lên của Mạnh Nịnh, Thi Vinh mới buông cô ra, đồng thời còn thưởng một nụ hôn nóng bỏng, hôn đến khi Mạnh Nịnh thở không nổi nữa, lúc này mới có tâm trạng đánh giá căn phòng nhỏ của cô.
Gọn gàng sạch sẽ, sách vở búp bê đều được xếp ngay ngắn chỉnh tề, có thể nhìn ra được đây là một cô gái nhỏ cực kì thích sạch sẽ cũng cực kì hiểu chuyện, bốn chiếc quần nhỏ đều là màu trắng đáy thêu hoa, không chút dơ dáy nào, còn thoang thoảng hương sữa ngọt. Thi Vinh cực kỳ vừa lòng, cô là thuốc giải duy nhất cho căn bệnh
//