Đỗ Nhược quyết định ở lại đây, cô nằm dài trên chiếc giường tre, mặt dày mày dạn không chịu rời đi.
“Dù sao đi chăng nữa thì cậu cũng đã nhận tiền rồi, học sinh xuất sắc à, tôi sẽ ở lại chỗ này, cậu cũng không cần sợ, ở Trung Quốc có mấy chục triệu người mắc bệnh này cơ mà, tôi còn chưa sợ mà cậu sợ cái gì, cậu thấy đúng không?”
Cố Khang mím môi thành một đường, lạnh lùng nhìn cô, dường như anh đang cố dùng sự yên lặng của mình để đuổi cô đi.
Đỗ Nhược đón nhận ánh mắt của anh, cô co rúm lại một chút, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha cho người ta.
“Cậu, cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ, hừ hừ, bổn cô nương đây thích ở chỗ này, sẽ không đi nữa, nếu cậu dám đuổi tôi đi, tôi sẽ đến lớp nói cho mọi người biết cậu làm ăn buôn bán điêu toa lừa đảo, bắt nạt bạn học vừa mới đến.”
Cố Khang không nói gì, anh chỉ đi ra ngoài để lấy hành lý.
Châu Dương vẫn đang ở chỗ này.
Vừa thấy anh đi về phía này, Tiểu Hắc đang gặm xương ở bên cạnh cũng ngoan ngoãn vẫy đuôi.
Cố Khang vẫn không nói một lời, anh kéo vali hành lý, đi về phía nhà mình.
Vừa thấy vậy, Châu Dương tức giận gọi anh lại.
“Anh Tiểu Khang!”
Cố Khang dừng lại, Châu Dương vội vàng lao đến, ngăn ở trước mắt anh.
“Cô ta là ai?”
Cố Khang nói ngắn gọn, “Khách trọ.”
“Tại sao anh lại ôm cô ta mà không chịu đẩy cô ta ra?” Châu Dương không muốn hiểu, mà cô ta cũng không hiểu được.
Hai người cùng nhau lớn lên, từ tiểu học đến tận cấp ba, cô ta thích anh như vậy, tại sao anh lại không chịu chấp nhận tình cảm của cô ta?
Cô ta đã tỏ tình nhiều lần như vậy, nhưng đều bị anh từ chối một cách dứt khoát.
Từ trước đến giờ anh luôn tỏ ra lạnh lùng, vô tình với mọi người.
Chưa một ai nhận được sự ưu đãi từ anh cả.
Cô ta đã không chiếm được, thì những người khác cũng không thể có được, ít nhất như vậy khiến cô ta cảm thấy được an ủi, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà lúc nãy, thái độ của anh đối với cô gái kia khác xa với thái độ của anh dành cho những cô gái khác.
Khác ở chỗ nào thì cô ta cũng không thể nhìn ra ngay được, nhưng cô ta có thể nhận ra một chuyện, trong mắt anh cô gái kia không giống những người bình thường khác.
Loại trực giác này đối với cô ta mà nói, đúng là kinh khủng.
Khuôn mặt xinh đẹp kết hợp cùng dáng người xuất sắc của Đỗ Nhược khiến người khác cảm thấy tự ti, Châu Dương cũng không bì kịp, cô ta siết chặt nắm đấm, tức muốn hộc máu.
“Anh Tiểu Khang, tại sao anh lại đồng ý cho cô ta thuê nhà? Cô ta nhìn xinh đẹp như vậy, anh còn ôm cô ta nữa, có phải anh có hứng thú với cô ta không hả?”
Khuôn mặt của Cố Khang cứng lại, đôi mắt đen láy lạnh lùng đang nhìn chằm chằm cô ta, hiển nhiên là đã tức giận.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, trái tim của Châu Dương chợt trầm xuống, đột nhiên cô ta cảm thấy hơi chột dạ, cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng, muốn nói lại thôi, sau đó gục đầu xuống.
Giọng nói của Cố Khang lạnh lẽo như đang ở Bắc Cực, “Đây là chuyện của tôi, còn cô, quản Tiểu Hắc cho thật tốt, ra ngoài thì buộc dây dắt cho, vừa tốt cho người lại vừa tốt cho chó.”
Vừa nói xong, bóng dáng của Cố Khang đã biến mất ở ngã rẽ.
Để lại Châu Dương ngồi ở đó, lồng ngực phập phồng, cô ta ngồi xổm xuống, tuyệt vọng đến mức bật khóc thành tiếng.
Anh chưa bao giờ tự cho cô ta một chút hy vọng nào, một chút cũng không cho, vậy mà anh lại có thể đi ôm người khác, ân cần như vậy, rốt cuộc là tại sao?
Cố Khang vào nhà, đóng cửa, cài then lại.
Đỗ Nhược đã quên đi vết sẹo trước đó, cô đã khoẻ mạnh trở lại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô đang đeo một chiếc khẩu trang hình con thỏ rất dễ thương, vừa ngâm nga một bài hát tự sáng tác vừa lau sạch bụi ở trong phòng.
Vừa nghe thấy tiếng động, cô liền ló đầu ra ngoài cửa sổ, đôi mắt bên trên khẩu trang sáng lấp lánh.
“Học sinh xuất sắc à, tôi quên lấy chăn gối, vừa nãy tôi đã nhờ người nhà gửi đến phòng trực, lát nữa cậu có thể đi lấy giúp tôi được không?”
Cô sợ Cố Khang sẽ không đồng ý, nên nói tiếp.
“Tôi sẵn sàng trả tiền công lao động nha!”
Cố Khang khó hiểu, “Tại sao cậu lại không để người nhà trực tiếp mang đồ đến đây luôn?”
“Không phải là do tôi không nói với người nhà tôi sống ở bên ngoài hay sao.” Ánh mắt của Đỗ Nhược trở nên tha thiết, hai tay nắm lại đặt trước cằm.
“Làm ơn làm ơn.”
“Đừng quên trả tiền.” Cố Khang đặt vali xuống, “Đúng lúc tôi phải đến trường có việc, lát nữa tôi sẽ mang về cho cậu.”
“Cậu định đi đâu vậy?”
“Tôi đang nhờ người trông hàng hộ, giờ phải đến dọn.”
Đỗ Nhược hỏi, “Dọn về đâu đấy?”
Bây giờ đã là tám rưỡi tối rồi, anh sẽ không phát rồ đến mức giờ này vẫn muốn bày quán đấy chứ?
“Nhà để xe ở dưới tầng hầm của trường.” Cố Khang trả lời.
Vốn dĩ Đỗ Nhược còn muốn hỏi tại sao anh lại để ở bãi đậu xe dưới tầng hầm mà không trực tiếp đẩy về nhà, nhưng Cố Khang đã đi ra cửa, tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa đã khép lại.
Haiz.
Ban đêm yên tĩnh, trong sân cũng im ắng, chỉ có con dế mèn ở trong góc vẫn đang lười biếng mà kéo đàn.
Đỗ Nhược treo quần áo trong vali vào tủ quần áo, trong lòng thầm mắng: Tên này suốt ngày làm việc vất vả, giống hệt ba của cô.