Đỗ Nhược lơ đễnh mà thay quần áo, cùng chuyên gia trang điểm trang điểm cho cô.
Cô có làn da đẹp và mái tóc dài và rậm, bất kể là trang điểm hay làm tóc thì hiệu quả làm ra đều không chê vào đâu được.
Đỗ Nhược là người yêu thích nhất của tất cả các chuyên gia trang điểm trong cửa tiệm, mỗi khi cô đến, mọi người đều hét lên "Tiểu Nhược Nhược, Tiểu Nhược Nhược", coi cô như một con búp bê và một công chúa nhỏ, và vui vẻ lao vào tranh nhau trang điểm cho cô.
Cho đến nay, không ai trong cửa tiệm coi trang điểm như một thú vui ở spa như cô, chod ù mọi người có mày mò thế nào đi chăng nữa thì hiệu quả mang lại cũng sẽ không khiến họ thất vọng, ảnh được chụp ra bản gốc chưa qua chỉnh sửa đã đủ khiến người ta kinh ngạc, khiến họ rất có cảm giác thành tựu.
Tuy nhiên, hôm nay khi cô vào studio để chụp ảnh, cô đã bị phân tâm một cách bất thường.
Sau hai lần chụp lại, cô đều không ở trong trạng thái bình thường, Ngôn Duy Sâm nhận thấy có điều gì đó không ổn với cô liền kêu tạm dừng và nói với trợ lý của anh ấy: "Hôm nay chujo tới đây thôi, phần sau ngày khác hẳn chụp.
"
Ngôn Duy Sâm là ông chủ của "Lời Hứa Cả Đời", mẹ là người Anh, ba là người Úc lai Trung Quốc, do gen di truyền nên các đường nét trên khuôn mặt của anh ấy đều đẹp và sắc sảo đến lạ thường.
Khi cửa tiệm mới khai trương, trong tiệm quán bận rộn, anh ấy còn kiêm luôn công việc chụp ảnh và người mẫu.
Anh ấy điềm đạm bình tĩnh pha một tách cà phê và nước cam rồi đợi Đỗ Nhược từ phòng thử đồ đi ra.
Đỗ Nhược vội vàng, chọn trong tủ giày ra một đôi giày thể thao cô để trước đó rồi vội vàng muốn rời đi, "Anh Watson, em có việc phải làm trước, hôm nay thật ngại quá, ngày mai em quay lại chụp bù được không? "
“Chờ đã.
” Ngôn Duy Sâm ngăn cô đang lao ra ngoài, đi tới trước mặt cô, véo mũi cô cười rồi ngồi xổm xuống, “Em đó, không cái tật hấp tấp không chừa được à.
”
Các chuyên viên trang điểm bên cạnh sắp rớt hàm rồi ! Ông chủ, anh ấy, anh ấy đang buộc dây giày cho Tiểu Nhược Nhược !
Watson thực biết chiều chuộng quá đi!
Họ nghe nói anh ấy và Tiểu Nhược Nhược quen nhau khi họ ở nước ngoài, lần này họ về nước cùng nhau, có lẽ sớm muộn gì Tiểu Nhược Nhược cũng sẽ trở thành bà chủ của họ !
Đỗ Nhược không để ý đến ánh mắt lấp lánh như ánh sao của nhân viên, giờ đây cô một lòng chỉ đang đếm ngược thời gian, nghĩ rằng Cố Khang vẫn đang đợi ở dưới lầu, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Ban ngày người trong trung tâm mua sắm đông đúc, thang máy tham quan đi lên chậm chạp, Đỗ Nhược định chạy xuống theo thang cuốn, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng vừa quen vừa lạ ở khu vực hút thuốc bên góc quẹo.
Cô sững sờ, một cơn đau âm ỉ đột ngột ập vào tim.
Cố Khang bắt đầu hút thuốc từ khi nào?
Trước kia anh không đụng đến thuốc lá hay rượu bia, thậm chí ngửi thấy mùi thuốc lá là cảm thấy ghê tởm.
Thời gian có thể biến biển thành ruộng dâu, tám năm thực sự có thể thay đổi nhiều thứ.
Còn bao nhiêu điều nữa về anh mà cô không biết cơ chứ?
Một bức tường chắn mơ hồ nhưng có thật đứng giữa hai người, và vì lý do nào đó, cô lại trở nên mơ hồ.
Cố Khang nhận ra sự xuất hiện của cô, hút một điếu thuốc thật mạnh và dập tàn thuốc.
Đôi mắt sâu thẳm khó hiểu kia nhìn thẳng vào cô, bên trong hàm chứa chút kìm nén, có chút tức giận không nói nên lời, dường như đang khiển trách cô điều gì, khiến cô thấp thỏm mà cụp mắt xuống.
Xung quanh người qua kẻ lại, Đỗ Nhược chỉ cảm thấy chung quanh yên tĩnh, thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Cố Khang không nói lời nào, vào thang máy, Đỗ Nhược đi theo, xuống lầu lên xe.
Mặt trời sắp lặn, và ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn phản chiếu trên khuôn mặt của Cố Khang, điều này không khiến nét mặt anh dịu đi, mà còn khiến anh trở nên nghiêm túc hơn.
Bầu không khí đè nén tràn ngập giữa bọn họ, Đỗ Nhược hết sức gò bó.
“Sao cậu lại lên chờ?” Đỗ Nhược đoán bừa, nghĩ anh tức giận vì cô ra muộn, cố gắng giải thích: “Em mới vừa đi làm, ảnh chụp không được tốt lắm, anh Watson đã giúp tớ chụp lại hai lần, cuối cùng do tớ quá kém cỏi, nên đã trì hoãn một thời gian ! Có phải cậu đợi rất lâu không? "
Anh Watson?!
Anh vừa rồi đã nhìn thấy.
Cô dường như không nghĩ có gì không đúng khi đối phương buộc dây giày cho cô.
Sự phối hợp ăn ý lâu dài mới có thể hình thành thói quen, hành động thân mật không chút vướng víu, anh thậm chí còn nghe thấy nhân viên bán hàng ở cửa cười nói nhỏ giọng bàn luận, đây chính là bà chủ tương lai.
Lồng ngực Cố Khang có một cơn tức đang dâng trào, không sao nguôi được, có trời mới biết, anh kìm nén tới sắp phát điên đến mức nào.
Cố Khang mím chặt môi, cho dù anh có thừa nhận hay không, thì cơn ghen tuông trào dâng làm dấy lên làn sương sâu trong mắt anh.
Anh hít sâu một hơi, chế nhạo: "Làm gì có chỉ mới hơn nửa tiếng thôi, so với tám năm như vậy có tính là gì?"
————
Khang tội nghiệp, cần được vợ yêu thương, tất cả là do đời sống tình dục không có gây nên !