Lê Nhân nhìn thấy tờ giấy cô cầm trên tay, sẵn giọng:
" Đó là gì thế? Giấy khám ...!không phải là ...!khám tổng quát đấy chứ?".
Bị anh ta đoán trúng, người da mặt mỏng như Tô Gia Hân có chút chột dạ cúi thấp đầu không dám nhìn, chỉ có Vương Nhất Hạo đứng trước che chắn rồi nói:
" Tôi sợ lang băm chết tiệt nào đó bị tiền che mờ mắt khám qua loa nên mới đưa cô ấy đến khám lại đấy, anh có ý kiến?".
Lê Nhân nhún vai:
" Không, người thấp cổ bé họng như tôi thì có thể có ý kiến gì được cơ chứ? Nhưng mà ...!đúng là 'chủ nợ' đây giàu phếch nhỉ, hôm qua chi hai mươi triệu...!lẻ hai mươi mốt nghìn, nay vẫn hào phóng đi khám thêm lần nữa.
Anh làm vì đam mê hay là ...".
Gương mặt anh ta nhìn ra gì đó, Vương Nhất Hạo không muốn bị lộ tẩy trước mặt cô, không đợi Lê Nhân nói hết câu, anh chen lời:
" Đam mê của người giàu như tôi chính là làm phước".
Một câu cứu cánh mang đầy sự tự cao, Lê Nhân nhìn sang cô gái đứng phía sau được anh che chắn, nở một nụ cười nhìn thấu hồng trần rồi nói:
" Vậy anh đúng là thần tiên sống rồi, hay là anh cũng giúp tôi đi, đại gia\~".
Vương Nhất Hạo cười:
" Có quỷ mới giúp được anh" - Nói dứt câu liền kéo cô đi.
Lê Nhân bày ra dáng vẻ bị phụ tình, đưa tay lên che đi nửa khuôn mặt đang vờ đáng thương:
" Ây da, đúng là thói đời bạc bẽo, trọng nữ khinh nam\~".
Chàng trai kéo cô gái ra khỏi bệnh viện, nơi đầy mùi thuốc khử trùng khiến anh chán ghét, ngồi vào xe, cô đưa tay lên xoa xoa đầu.
Vương Nhất Hạo tinh ý phát hiện, anh hỏi:
" Cảm thấy thế nào?".
" Ừm, đầu có chút nhức".
" Về nhà nghỉ ngơi, đợi khi cậu khoẻ sẽ đi tìm nhà sau".
" Không, vẫn là nên đi tìm nhà ...!lỡ đâu người thân như chồng con chẳng hạn ...!đang sốt ruột tìm kiếm tôi ...!thì không thể làm cho họ lo lắng được" - Vốn dĩ chỉ là ví von cho dễ hiểu...
Nhưng có vẻ như ...!chàng trai nào đó ...!không muốn hiểu.
".......".
Anh không nói gì, nhưng lại làm theo lời cô nói.
Vốn đã nhờ người tìm hiểu thông tin về cô, cho nên anh biết rõ cô vẫn chưa hề có bạn trai, đừng nói gì chồng với con, nhưng nghe thấy cô nói thế, bản thân chẳng thể nào vui được.
Anh thích việc cô ở nhà của mình, tuy bất tiện nhưng thấy được sự hiện diện của cô, tảng đá lớn trong lòng anh dần bị bào mòn.
Tuy cô tạm thời bị mất trí nhớ khiến anh không thể hỏi cô tại sao năm đó lại không đến nơi hẹn, nhưng như vậy cũng tốt.
Vương Nhất Hạo sợ rằng nếu cô nói ra lý do, có khi anh sẽ không thể chấp nhận được.
Vậy chi bằng cứ như thế này.
Ít nhất cô vẫn ở bên cạnh, họ vẫn có thể trò chuyện với nhau một cách bình thường.
Anh vốn không muốn cô rời khỏi nơi này, nhưng anh càng không muốn thấy cô lo lắng, vậy nên mới đắn đo rồi nhờ người tìm hiểu nơi cô ở.
Lái xe đến một con đường, anh dò với mẫu giấy ghi chú địa chỉ, một căn nhà mà theo anh vô cùng tầm thường hiện ra trước mắt, tuy không sang trọng bằng chỗ của anh, nhưng ít ra nó không kém như căn hộ trước của cô.
Xuống xe, hai người đứng trước cửa nhà, Vương Nhất Hạo cho tay vào túi quần, thong thả nhìn xung quanh.
Tô Gia Hân nhìn cánh cửa được mở khoá bằng mật khẩu, anh cũng nhìn theo hướng của cô.
Cô gái đặt tay lên, cửa mở ra, anh liền hỏi:
" Cậu có nhớ mật khẩu không?".
Tô Gia Hân lắc đầu, chỉ nghe thấy giọng chàng trai lẩm nhẩm:
" May mà cửa mật khẩu bây giờ đa số đều có thể mở bằng vân tay, nếu không phải gọi thợ sửa khoá rồi".
Vào trong, căn phòng trọ này chỉ rộng 5m vuông, có một cái gác nhỏ, cầu thang đi lên không có tay vịn.
Bên dưới có một cái phòng tắm nhỏ, đối diện là bếp có đặt một cái tủ lạnh mini, trên gác là chỗ ngủ, không có trang trí và thêm bất cứ đồ gia dụng nào nữa.
Phòng áp mái, không được lợp cách nhiệt và chẳng hề có máy lạnh, giữa trưa nên cực kỳ nóng.
Nhưng điều khiến cho anh cảm thấy không hài lòng chính là:
CẦU THANG ĐI LÊN KHÔNG CÓ TAY VỊN!!!.
Nguy hiểm như thế kia, nếu không cẩn thận và ở nhà một mình thì khi bị sẩy chân là sẽ có án mạng ngay.
Căn trọ này vốn là tiêu chuẩn rồi, giá cả lại phù hợp, nhưng với người làm nhiều tiền như anh mà nói, sự an toàn phải được ưu tiên..