Vương Nhất Hạo nhíu mày nhìn mãi cái cầu thang, hệt như nó có thù oán với anh từ thuở khai thiên lập địa, giọng nói của anh có chút nghiêm trọng:
" Cậu tìm và xem điện thoại xem có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của người thân".
" Ừm, có tất cả là ...".
Cùng lúc anh nói, cô cũng đã tìm được điện thoại, mở bằng vân tay rồi xem thử.
" ..........".
" Bao nhiêu? Có những ai?" - Anh mất kiên nhẫn khi cô mãi không trả lời.
Tô Gia Hân ấp úng:
" Không ...!có ai ...!cả".
"Hả?" - Anh xoay sang nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.
" Không có ai gọi cả ...!à, nhưng có tin nhắn ...".
"...".
"...".
" Sao không nói tiếp?" - Anh nhìn cô.
Cô gái vẻ mặt ngượng ngùng, thở dài rồi bất lực nói:
" Tiền nợ ...!có thể sẽ không trả ngay được".
"..." - Vương chủ nợ nhíu mày, anh đâu có cần cô trả tiền, điều anh muốn biết là ai nhắn tin cho cô:
" Đọc tin nhắn" - Anh mất kiên nhẫn lên tiếng.
Cô nhìn anh bằng vẻ lúng túng hệt như đứa trẻ phạm lỗi bị mẹ phạt, mấp máy môi rồi nói:
" Tin nhắn từ sếp ...!cô bị sa thải".
"........".
" Còn gì nữa?".
" Hết rồi".
".........".
"........".
Vương Nhất Hạo day day thái dương rồi thở dài, lần này là lần thứ bao nhiêu anh cảm thấy bản thân mình tại sao lại thích cô?
Không nhớ được nữa.
Bỏ qua.
" Đưa tôi điện thoại" - Anh chìa tay ra trước mặt cô, giọng điệu như ra lệnh.
Tô Gia Hân nghe theo, dường như đây chính là điều hiển nhiên.
Anh bấm bấm, xem xem gì đó rồi thở dài, nhìn cô rồi bặng một giọng cao ngạo, anh nói:
" Thu dọn đồ đi".
" Làm gì" - Cô hỏi.
" Cậu đến ở nhà của tôi".
" ???".
Anh không kiên nhẫn mà giải thích:
" Danh bạ ngoài ông sếp già khụ thì chẳng còn số liên lạc nào, cậu đang bị mất trí, và nhìn ra ngoài cửa sổ đi ...".
Tô Gia Hân làm theo, liền nhìn thấy bên ngoài có vài thanh niên dáng vẻ đáng nghi đang nhìn chăm chăm vào xe anh lẫn nhà cô.
Chủ nợ thấy cô lo lắng liền nói:
" Nơi này hoàn toàn không ổn tý nào".
" Nhưng mà tôi đã làm phiền anh cả ngày hôm qua rồi ...".
" Hình như cậu hiểu lầm gì đó rồi, tôi đây không phải vì lo cho cậu mà là vì sợ cậu không trả nợ thôi, ở cùng nhau tôi có thể đảm bảo rằng cậu sẽ ở trong tầm mắt".
"...!tôi mất việc rồi, dù có ở trong tầm mắt thì cũng không thể trả nợ được".
" Còn tốt hơn không ở trong tầm mắt" - Gương mặt anh ngông cuồng, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vài tia ôn nhu, miệng không ngừng lẩm nhẩm vài câu chỉ bản thân mới có thể nghe:
" Thật không khiến cho người ta bớt lo lắng".
Vương Nhất Hạo tựa vào tường, khoanh tay trước ngực rồi thúc giục:
" Nhanh chóng thu dọn những thứ cần thiết đi, còn những đồ quá khổ, tôi sẽ cho người đến thu dọn".
" Thực sự không cần đâu, nơi này không an toàn ...!tôi sẽ tìm căn trọ khác...".
" Có tiền không?".
"..........".
Hai người yên lặng nhìn nhau, Tô Gia Hân nhớ ra gì đó liền tìm kiếm khắp nơi, vài phút sau liền thấy bóp tiền màu xám, mở ra.
"........".
Vương Nhất Hạo nhìn vào, thái độ anh cợt nhã lên tiếng:
" 200 nghìn ...!đặt cọc được mấy tháng?".
"...........".
Còn không được một ngày!!!
Vương Nhất Hạo cười, nắm tay cô kéo ra ngoài:
" Tôi không bảo cậu lấy thân trả nợ đâu, đừng có nghĩ nhiều nữa".
Không có tiền đồng nghĩa với không có tiếng nói.
Thân là kẻ mang nợ, đương nhiên không thể có ý kiến, Tô Gia Hân chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của anh.
Chiếc xe chạy ra khỏi đó, Tô Gia Hân lúc này mới cuống cuồng xoay sang rồi nói:
" Ừm, lúc nãy mọi chuyện diễn ra nhanh quá nên tôi không kịp suy nghĩ.
Ở cùng nhau thì thực sự quá phiền đến anh rồi, hay là ...".
Cô liếm liếm môi, nhỏ giọng:
" Anh cho tôi mượn tiền nhé?".
Vương Nhất Hạo tập trung lái xe, không thèm nhìn cô lấy một cái, lười biếng mở miệng:
" Bình thường nếu muốn mượn nợ thì phải trả hết số nợ.
Cậu cũng hãy làm như vậy thì tôi sẽ cho cậu mượn".
".........".
Cô nhìn thẻ tín dụng trong ví tiền, không từ bỏ hi vọng mà lên tiếng:
" Chúng ta đến ngân hàng có được không? Tôi sẽ xem mình tiết kiệm được bao nhiêu rồi trả cho anh ...!trong khả năng".
"..........".
Vương Nhất Hạo không vui ra mặt, anh đâu cần tiền của cô.
Thứ anh không thiếu chính là tiền đấy.
Cái cô gái ngốc này sao cứ hay quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt thế? Ở nhà anh thì có gì không tốt?
Tuy không hài lòng nhưng anh vẫn hợp tác:
" Nhớ mật khẩu thẻ không?".
"......." - Tô Gia Hân lắc lắc đầu.
"........."..