Cô gái nhỏ ngồi ở sofa nhìn anh gây khó dễ cho anh nhân viên, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Khi căn hộ được sửa sang lại thì cũng đã hon 8 giờ tối.
Vương Nhất Hạo hất cằm tự hào:
" Cũng tạm ổn rồi".
"..........".
Nội thất và vật dụng đều đầy đủ, nhìn robot hút bụi đang di chuyển dưới chân, 3 chiếc máy lọc không khí đang đặt ở phòng khách, máy lạnh đang được chỉnh ở mức 25 độ...!dây thần kinh cảm xúc của cô như muốn tê liệt.
Rốt cuộc thì như thế nào mới khiến anh hài lòng?
Đây mới chỉ là phòng khách thôi đấy.
Nhìn nội thất cao cấp anh vừa mới sắm sửa, máy giặt đã được thay bằng cái to hơn, tủ lạnh từ hai cánh biến thành bốn cánh,...
Ừ thì cứ cho là anh lo xa đi, vậy thì...
Giải thích thế nào về việc hồ cá cũng được thay bằng cái to hơn, còn thả thêm cá vào?
Tô Gia Hân ngồi ở sofa, khó tránh khỏi cảm giác buồn bực mà lẩm nhẩm:
" Thay vì sắm một đống đồ thì anh cho tôi vay tiền có phải đỡ tốn kém hơn không".
Vương Nhất Hạo loay hoay kiểm tra các vật dụng vừa mới mua về có hoạt động tốt hay không, nghe thấy cô nói, anh hì hục nhìn vào đống đồ rồi lên tiếng:
" Tiền của tôi, tôi làm gì dương nhiên có lý do".
Nhìn cô gái ngồi cách đó không xa, anh nghênh mặt, nhếch môi cười rồi lên tiếng:
" Đừng dạy người giàu cách tiêu tiền".
".........".
Tiền anh mua vật dụng hôm nay đủ để cô xây một căn nhà một tầng, nghe thấy số tiền mà anh thanh toán, đầu cô cảm thấy choáng váng.
Tô Gia Hân đi vào trong bếp, rót một cốc nước rồi đi đến bên cạnh đưa cho anh, miệng vẫn càu nhàu:
" Tôi không dạy anh cách tiêu, chỉ là...!thay vì mua thêm vật dụng, thì anh cho tôi mượn, mỗi tháng kiếm được chút ít không phải lợi hơn hay sao?".
" Ý cậu là bảo tôi cho vay?".
Cô không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào anh, như đang đồng ý.
Chàng trai tuy không tỏ vẻ cau có nhưng giọng nói thì có chút khó chịu:
" Con người cậu đúng là kỳ lạ thật, ở miễn phí không thích cứ muốn vay nợ.
Nếu tôi cho cậu vay thì cậu trả theo tháng hay theo năm, trả bằng hình thức nào?".
"Cái...!cái đó...!tôi không thích mắc nợ...".
" Đã không thích mắc nợ thì đừng có mượn tiền".
"........".
Khoan đã, sao càng nghe càng rối vậy?
Ý cô là, cô không muốn phải mang ơn, vì anh đã giúp cô rất nhiều lần rồi.
Còn anh thì lại nói rằng cô đừng có mượn thì sẽ không phải nợ nần.
Ông nói gà bà nói vịt.
Đang lúc muốn phân trần thì Vương Nhất Hạo giơ bàn tay ra trước mặt cô, ngăn cản bằng giọng điệu vô cùng trịch thượng:
" Dừng, kết thúc vấn đề ở đây.
Nếu cậu áy náy thì cố mà khoẻ lại, sau đó không thiếu việc cho cậu làm để trả nợ đâu".
Cô nghe đến đây, có chút thở phào, chỉ tay vào cốc nước của anh rồi nói:
" Anh uống đi, bổ sung nước, mệt cả ngày rồi".
Vương Nhất Hạo nghe theo, uống cạn rồi đưa lại cái cốc cho cô.
Tô Gia Hân đứng đó, ngập ngừng rồi cũng nói ra tiếng lòng:
" Cái đó...!cảm ơn anh vì đã giúp tôi".
Nói xong liền xoay người chạy đi, bỏ lại anh đang ngồi ngây ngốc với đống thiết bị sang xịn vừa mới mua.
Chàng trai cúi đầu, không nhìn thấy rõ gương mặt, chỉ thấy vành tai anh đỏ lên.
Vương Nhất Hạo đưa tay ra sau cổ, gãi gãi.
Giọng nam trầm ấm khẽ vang lên:
" Giúp cậu cái gì chứ? Tôi chỉ là đang giúp tôi thôi\~".
Đương nhiên anh có thể cho cô mượn tiền, dù cô không trả thì với anh cũng chẳng có gì là to tác.
Như thế cũng có cớ đến thăm cô mỗi tháng.
Nhưng sao anh phải chịu cực khổ như thế, trong khi nếu cho cô ở chung nhà thì sẽ được gặp mặt mỗi ngày, có thể chăm sóc và đỡ phải lo lắng cô gặp chuyện?
Sự việc tên khốn ở khu trọ dám kéo cô vào nhà đã khiến cho anh phát điên, cái tên đó...!ban ngày ban mặt mà còn dám lôi lôi kéo kéo, thực sự không thể tưởng tượng được ban đêm sẽ thế nào.
Vì Tô Gia Hân bị mất trí nhớ cho nên anh dù có muốn cũng không thể hỏi ra được gì, chỉ có thể giải quyết tên khốn nạn kia trước, đợi khi nào trí nhớ của cô hồi phục, anh sẽ hỏi sau.
_________
Khu trọ tồi tàn, tên đàn ông với mái tóc che khỏi trán đang đi trên đường thì trước mắt liền trở nên tối tăm.
Tên đó bị một cái bao vải đen trùm lên đầu, sau đó bị đánh rất thê thảm..