Lý Tiểu Xuyên nhìn cô rồi thở dài:
" Cậu dọn khỏi nhà cậu ta là việc sớm muộn, tớ đương nhiên sẽ không nói với cậu ta nơi cậu ở nếu như cậu không thích.
Nhưng, Hân à...!tớ lớn rồi, không còn trẻ con và dễ gạt như lúc xưa nữa, đừng có mà lãng qua chuyện khác.
Trả lời đi, sao lại chặn tớ?".
"..........".
Tô Gia Hân làm sao dám nói vì sợ Lý Tiểu Xuyên bị liên luỵ nên mới chặn phương thức liên lạc với cô ấy? Vốn là do cô nghĩ nhiều nhưng sự việc ngày hôm qua càng khiến cho cô cảm thấy bản thân làm như thế là sự lựa chọn đúng đắn.
Lý Tiểu Xuyên nhìn Tô Gia Hân, ánh mắt chứa đầy sự đau lòng, cô ấy hiểu rõ Tô Gia Hân có điều khó nói mới làm thế chứ tuyệt đối không phải vì không tin tưởng nên mới chọn cách yên lặng không giải thích.
Thở dài, Lý Tiểu Xuyên nặn ra nụ cười rồi nói:
" Hôm nay cậu mệt rồi, nghỉ ngơi đi".
" Ừ, vậy cậu về...".
" Hôm nay tớ sẽ ngủ lại đây".
" Cậu vừa mới kết hôn, làm như thế thì chồng cậu...".
" Là Nam đã bảo tớ đến đây ở với cậu một đêm, đừng lo".
Nghe Lý Tiểu Xuyên nói như vậy, Tô Gia Hân cũng không thể mời cô ấy về được nữa.
Đêm đó hai cô gái nằm chen chúc nhau trên một chiếc giường đơn vì hành lý của Tô Gia Hân ngoài vài bộ quần áo đơn giản thì chỉ có những món đồ lặt vặt, không hề có chăn gối dự phòng, nhưng Lý Tiểu Xuyên lại thích thế này, đêm đó họ cùng nhau nói về những chuyện thời đi học, những ký ức vui vẻ cứ thế ùa về, Lý Tiểu Xuyên vô tư lự, nhưng tuyệt nhiên biết được Tô Gia Hân là người hướng nội, hay lo âu và sợ người khác sẽ lo lắng cho mình, nên những việc không vui cô ấy hoàn toàn không hỏi.
" Hân, cậu dự định sau này sẽ làm gì?".
" Tớ đang định xin việc".
" Cậu làm nhân viên văn phòng, hay là đến công ty của tớ đi, hiện tại đang tuyển nhân sự nha".
" Để tớ suy nghĩ thêm đã".
" Ừm".
Lý Tiểu Xuyên ngáp một cái, thở dài rồi nhanh chóng ngủ mất.
Tô Gia Hân nhìn dáng vẻ hồn nhiên của cô ấy, nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô ngưỡng mộ Lý Tiểu Xuyên, không chỉ vì cô ấy rất vô tư, dám nghĩ dám làm, mà còn là vì cô ấy sống trong một gia đình hoà thuận
Đó là điều, mà có lẽ như cả đời này Tô Gia Hân cũng không thể nào có được.
Rời khỏi nhà của Vương Nhất Hạo, cô là lén rời đi, vậy nên tủ lạnh nhỏ, bàn trà,...!đều được anh bảo quản trong kho.
Tô Gia Hân trằn trọc, không biết nên đến lấy vào khoảng thời gian nào thì thích hợp.
Nghĩ ngợi một lúc thì cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, chẳng biết là do mệt mỏi cả ngày hay là vì có Lý Tiểu Xuyên ở bên cạnh khiến cho cô an tâm, mí mặt cô nặng trịch, chớp chớp vài cái gắng gượng rồi sau đó liền thiếp đi.
Hai cô gái trải qua một đêm ấm cúng, chẳng biết rằng hai người nào đó mất ngủ cả đêm.
Vương Nhất Hạo vùi đầu vào đống tài liệu, cứ làm được một lúc anh liền hướng mắt nhìn vào màn hình điện thoại đang đặt ở trên bàn làm việc, đang đợi người nào đó liên lạc.
Sáng nay khi nhìn thấy mẫu giấy nhắn mà Tô Gia Hân để lại, anh lại lần nữa cảm nhận được sự hụt hẫng, nền nhà vững chắc không có bất cứ lung lay nào nhưng cơ thể anh lại không vững trọng tâm.
Cảm giác trời đất quay cuồng, chàng trai lui về sau một bước, gương mặt thất thần, trên tay anh vẫn còn đang cầm tờ giấy ghi chú, khung cảnh vào 9 năm trước ở trước cổng công viên lại hiện về.
Anh thực sự không cam tâm, lần này cô lại bỏ anh mà đi.
Cơ thể không khoẻ vẫn không muốn ở bên anh.
Vương Nhất Hạo gọi điện cho Du Lượng, bắt buộc anh ta phải tìm ra nơi cô ở.
Anh lần này tuyệt đối không buông cô ra nữa, dù cô có không đồng ý thì anh sẽ như đỉa đói bám lấy, hút chặt không buông, dù điều đó có khiến cho cô chán ghét thì đã làm sao?
Anh không còn là thằng nhóc năm xưa nữa rồi, chỉ vì sĩ diện mà suốt 9 năm chẳng hề nghe ngóng tin tức của cô.
Đêm đó, trong phòng làm việc tối tăm, chỉ có ánh sáng từ máy vi tính nhức mắt đang chiếu rọi lên cơ thể của chàng trai với dáng vẻ mệt mỏi.
Mất ngủ chẳng là gì với anh cả, thứ anh sợ là mất đi cô mãi mãi.
______
Trong căn hộ phía đối diện, cũng đang có một người đàn ông vì vợ bỏ đi mà đang nằm trên giường mở mắt trân trân..