Tịnh Tề đem tài liệu đã chỉnh sửa đến phòng làm việc cho Tô Kiếm, Tô Kiếm đang nghe điện thoại.
Tịnh Tề liền đứng đối diện với bàn làm việc đợi anh ta.
Người trong điện thoại hẳn là bậc trưởng bối, Tô Kiếm không ngừng cung kính nói mấy lời như là “Bác trai bác gái phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Không biết đối phương bên kia nói những gì mà Tô Kiếm ngửa đầu cười ha hả, thở phì phò nói: “Bác trai thật biết nói đùa, Ninh Nhi nào có tính trẻ con như vậy, hiện giờ cô ấy là phó quản lý, công ty của bọn họ có được nhiều đơn đặt hàng như vậy đều là nhờ cô ấy.
Tịnh Tề sửng sốt, anh ta đang nói Ninh Nhi?
“Hai bác cứ yên tâm, Ninh Nhi cô ấy trưởng thành nhiều lắm…Được, nếu có dịp cháu và cô ấy sẽ qua Anh thăm hai bác.
Hai bác cũng nên thường xuyên về nước, Ninh Nhi rất nhớ hai người! Vâng, tạm biệt hai bác, cháu còn có cuộc họp.” Tô Kiếm cuối cùng cũng cúp điện thoại.
Dường như lúc này anh ta mới chú ý tới Tịnh Tề đã đứng đợi thật lâu, đưa tay nhận lấy tập hồ sơ, Tô Kiếm đảo mắt, thuận miệng nói: “Thực sự là tấm lòng cha mẹ, Ninh Nhi lớn như vậy mà ba mẹ cô ấy vẫn không yên lòng, ở bên Anh gọi điện về dặn dò tôi chiếu cố cô ấy.”
Tịnh Tề mím chặt môi, không nói lời nào, từ khi bắt đầu hẹn hò với Ninh Nhi hai người chưa từng đề cập qua chuyện gia đình, anh chưa từng biết thì ra ba mẹ cô đều ở nước ngoài.
“Nhà tôi và nhà Ninh Nhi có thâm giao, tôi cùng cô ấy học chung thời đại học, thời điểm tôi sang Anh học thạc sĩ cũng được ba mẹ Ninh Nhi chiếu cố ít nhiều, mỗi khi cô ấy qua Anh thăm ba mẹ tôi đều làm hướng dẫn viên du lịch cho cô ấy —— ba mẹ của Ninh Nhi quá bận rộn, ngoại trừ làm giảng viên ở Cambridge họ còn được mời về phát biểu ở mấy trường đại học khác….” Tô Kiếm cứ nói miên man hình như quên mất còn có Tịnh Tề đứng trước mặt.
Hai tay nắm nạng của Tịnh Tề run lên nhè nhẹ, anh hít một hơi sâu, nói: “Tô tổng, nếu không còn việc gì nữa thì tôi ra ngoài trước.”
Tô Kiếm lúc này mới phục hồi tinh thần, phất tay nói: “Đi đi, đi đi, nơi này không có chuyện của cậu.”
Buổi chiều, Ninh Nhi theo thường lệ đến Đông Sang đón Tịnh Tề tan tầm, biết hôm nay Tịnh Tề không phải tăng ca, Ninh Nhi cao hứng vô cùng, đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn đi ra biển.
Đã vào đầu hạ, trên bờ biển tốp năm tốp ba những người ra biển chơi, cùng người yêu tản bộ, khi Ninh Nhi dừng xe trên bãi đỗ, cô mới phát hiện mình đã phạm một sai lầm không thể tha thứ, nạng của Tịnh Tề mỗi lần chống lên bãi cát đều bị lún xuống, căn bản không có biện pháp bước đi.
“Vậy chúng ta ngồi chỗ này ngắm biển đi!” Ninh Nhi đứng ở bãi đỗ xe nói, mái tóc dài tung bay gió biển, nhìn cô xinh đẹp tựa như thiên thần.
Tịnh Tề mỉm cười, đem nạng cất vào trong xe, kéo Ninh Nhi nhảy về phía bãi cát, “Nếu như em không chê anh xấu, chúng ta cứ như vậy mà tản bộ đi.”
Ninh Nhi vuốt mái tóc dài, vô cùng thân mật ôm lấy cánh tay Tịnh Tề, để anh có thể dựa vào người cô mượn lực.
Sóng biển trắng xóa vỗ lên bờ đá ngầm, Ninh Nhi nổi tính trẻ con, nghịch biển vung lên người Tịnh Tề, anh cũng không tỏ ra yếu kém, xoay người cù lét Ninh Nhi, cô bị nhột cười ha ha bỏ trốn, Tịnh Tề liền nhảy đuổi theo cô, hai người chạy quanh bãi đá ngầm chơi đuổi bắt.
Ninh Nhi lanh lợi, Tịnh Tề mưu trí, đột nhiên Ninh Nhi vòng qua bãi đá ngầm chạy về phía trước, tiếng cười vang lên khanh khách, Tịnh Tề dang rộng hai tay, chân sau soạt một cái không chút khó khăn túm được cô.
Ninh Nhi bị Tịnh Tề kéo vào trong ngực, cô thở hổn hển cười đến mặt đỏ hồng như quả táo, hai tay Tịnh Tề ôm chặt lấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh xem em chạy đường nào!” Lập tức kéo cô hướng ra biển, cố ý để cô nếm thử mùi vị nước biển.
Ninh Nhi cười nắc nẻ, cảm thấy có trốn cũng trốn không thoát, mắt thấy phía trước có một con sóng lớn đang ập tới, Tịnh Tề vội ôm Ninh Nhi nhảy về phía sau mấy bước, nếu không cô đã sớm ướt như chuột lột.
Tinh Tề ôm Ninh Nhi thuận thế ngồi xuống bãi cát, Ninh Nhi sờ sờ phần chân cụt của anh, đau lòng hỏi: “Ở đây sợ lạnh sao?”
“Anh không sao.” Tịnh Tề nói, đem phần chân cụt sớm đã đau nhức không ngớt nhích lại gần, để Ninh Nhi ngồi gần anh thêm chút, Ninh Nhi tựa đầu lên vai anh, mặt trời chiều dần ngả về phía Tây, màu xanh lam nhanh chóng chuyển sang đỏ rực, nhuộm đỏ hơn nữa bầu trời.
Gió biển thổi vào, tiếng sóng biển rì rào Ninh Nhi say sưa nhắm mắt hưởng thụ mùi vị mằn mặn trong gió, còn có mùi vị tươi mát nhàn nhạt trên người Tịnh Tề.
“Ninh Nhi, hôm nay anh đến phòng làm việc của Tô tổng, thấy anh ấy đang nói chuyện điện thoại với ba mẹ em.” Giọng nói của Tịnh Tề đột nhiên có chút mệt mỏi.
“Ừm!” Ninh Nhi thuận miệng đáp, đột nhiên kịp phản ứng, “Hả? Sao cơ?”
“Trước giờ em chưa từng nói cho anh biết, ba mẹ em không ở trong nước.” Tịnh Tề cúi đầu, liếc mắt nhìn bảo bối trong lòng, nhỏ giọng nói.
Ninh Nhi ngồi ngay ngắn, lo lắng nhìn Tịnh Tề, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Anh giận em à?”
Nhìn Tịnh Tề xị mặt không nói lời nào, Ninh Nhi sốt ruột, lắc lắc tay anh, nói: “Không phải em muốn giấu anh đâu mà, chỉ là vẫn chưa có cơ hội để nói, em lớn như vậy mà vẫn bị ba mẹ quản chế nghiêm ngặt, em sợ anh sẽ cười em không có tiền đồ….”
Tịnh Tề vẫn không nói lời nào, Ninh Nhi gấp đến độ sắp khóc, quệt miệng nhỏ năn nỉ nói: “Tịnh Tề ngoan, đừng giận em nữa được không?”
Tịnh Tề xì cười một tiếng, ôm Ninh Nhi vào lòng, Ninh Nhi dè dặt hỏi: “Anh không phải tức giận?”
Tịnh Tề rốt cuộc không nhịn được cười lớn, “Anh giận em bao giờ? Do em tự nghĩ thôi.”
Ninh Nhi thở phào, dùng quả đấm nhỏ đánh khẽ lên ngực Tịnh Tề, “Đáng ghét, làm em sợ hết hồn.”
“Anh chỉ rất đau lòng em.” Tịnh Tề ôm Ninh Nhi, thấp giọng nói: “Anh chưa từng biết Ninh Nhi của anh lại cô đơn một mình ở thành phố này, quanh năm suốt tháng không thấy được ba mẹ vài lần, anh vẫn luôn cho rằng em là một cô gái thích tự do tự tại, bướng bỉnh một mình chuyển ra ngoài, nếu đói bụng lúc nào cũng có thể quay về nhà ăn bữa cơm no đủ.”
“Hừm, hóa ra trong lòng anh, em chính là một người như thế!” Ninh Nhi làm nũng nói, nhưng trong lòng hết sức ngọt ngào, cảm giác được Tịnh Tề yêu thương thật sự quá hạnh phúc.
“Nếu như em sớm nói cho anh biết thì anh sẽ yêu thương em nhiều hơn một chút —— em ở một mình như vậy, có nhớ ba mẹ không?” Tịnh Tệ nghịch vài sợi tóc của Ninh Nhi, ôn nhu hỏi.
“Sớm đã thành thói quen rồi!” Ninh Nhi cọ cọ trên vai Tịnh Tề, thay đổi một tư thế thoải mái, “Ba mẹ em xuất ngoại khi em còn nhỏ, bọn đều là nhà nghiên cứu kinh tế học chuyên môn, du lịch rất nhiều quốc gia về sau được mời tới Cambridge làm giáo sư.
Từ nhỏ em đã học trường nội trú, chỉ có được nghỉ hè mới sang Anh thăm ba mẹ.
Họ luôn kì vọng sau khi em lớn cũng sẽ xuất ngoại du học, làm nghiên cứu sinh, ai ngờ mặc dù em được di truyền tế bào yêu thích kinh tế nhưng chỉ có hứng thú với thị trường kinh doanh, không thích thuyết lí luận gì đó cũng không thích hoàn cảnh sống ở nước ngoài.”
Tịnh Tề nhỏ giọng thở dài, “Ninh Nhi của anh thật sự rất độc lập.”
“Ha ha, đương nhiên rồi, nếu không em đã không có cơ hội quen biết anh.” Ninh Nhi cười hì hì nói, đột nhiên nhớ ra một chuyện, bật thốt lên, hỏi: “Đúng rồi Tịnh Tề, em chưa từng gặp ba anh!”
Cánh tay Tịnh Tề đang ôm Ninh Nhi khựng lại một chút, “Ông ấy và mẹ anh ly hôn, hiện đang ở Phúc Kiến.”
“A, xin lỗi! Em không nên hỏi!” Ninh Nhi không ngờ sự việc lại như vậy, vội vàng giải thích, Tịnh Tề lại cười, “Không có gì đâu, anh nên sớm nói với em mới phải, sau này nếu em trở thành người nhà anh thì cũng nên biết chuyện gia đình anh….” Tình Tề còn chưa nói hết, mặt Ninh Nhi đã đỏ bừng, nắm đấm nhỏ lại đập đập trên người Tịnh Tề, hai người cười ha hả một trận, lời vừa định nói cũng không nói tiếp được.
Mặt trăng chậm rãi mọc lên, soi xuống mặt biển những vần sáng lay động theo từng con sóng..