Tịnh Tề sốt cao đến ba mươi chín độ, cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn, anh bứt rứt liên tục lắc đầu trên gối, trong miệng đứt quãng hô: “Khó chịu…”
Một nhóm bác sĩ y tá mặc áo trắng vây quanh ở bên cạnh anh giúp anh làm kiểm tra, Ninh Nhi bị đẩy qua một bên, Tịnh Tề vô ý thức rên rỉ làm cho lòng cô như đao cắt, cô thật muốn xông lên phía trước, hôn đôi môi khô khốc kia, dùng nước mắt mình xoa dịu nó, để anh bớt khó chịu như vậy, thế nhưng cô không dám, cô sợ bỏ lỡ việc trị liệu của anh, cô chỉ có thể đứng từ xa, đau lòng nhìn, cái gì cũng giúp không được.
Bác sĩ đưa máu của Tịnh Tề đi xét nghiệm, rồi tiêm một mũi thuốc an thần, giảm đau, Tịnh Tề dần dần bình tĩnh lại.
Gương mặt tái nhợt hãm sâu vào gối nằm, bộ dáng yếu ớt làm cho người ta đau lòng.
Ninh Nhi dựa theo phân phó của bác sĩ, dùng tăm bông thấm nước lau nhẹ lên môi anh.
Tịnh Tề giống như rơi vào giữa biển lửa, toàn thân nóng bừng, mỗi một tấc da thịt đều đau đớn! Anh ra sức giãy giụa nhưng lại chẳng thể nhúc nhích được dù là một chút, anh tuyệt vọng muốn đưa tay nắm lấy cái gì đó thế nhưng hai tay đều không có chút khí lực.
Anh buồn bực buông tha tất cả nỗ lực, đốt thì cứ đốt, anh chỉ hy vọng bản thân có thể hôn mê luôn đi, chỉ cần như thế thì sẽ không phải chịu thêm đau đớn giày vò.
Bỗng nhiên, một chuỗi âm thanh chậm rãi rót vào nội tâm anh, dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim anh.
Anh mở mắt, vừa lúc thấy vẻ mặt Ninh Nhi lo lắng nhìn mình.
Anh mỉm cười, hé miệng muốn nói, giọng nói lại khàn khàn không phát ra một tia thanh âm.
Ninh Nhi dịu dàng nâng đầu anh lên, để anh tựa đầu vào khủy tay mình, đem ly nước để sát vào môi anh.
Tịnh Tề uống một hớp nước, Ninh Nhi giúp anh nằm lại trên gối, thấp giọng nói: “Bác sĩ không cho anh uống quá nhiều nước trong một lần, anh đã hai ngày chưa được ăn gì.”
Tịnh Tề gật gật đầu, thanh âm khe khẽ phát ra từng cánh môi: “Anh thấy đói…”
Nước mắt Ninh Nhi cuồn cuộn rơi xuống, cầm lên hộp cháo nóng trên bàn đung đưa trước mắt Tịnh Tề, cô nở một nụ cười xinh đẹp, “Đây là cháu rau củ mẹ anh buổi sáng vừa đem tới, bác sĩ dặn sau anh tỉnh lại phải ăn chút gì đó vào bụng.”
Ninh Nhi dùng muỗng nhỏ múc cháo, thổi thổi rồi mới đưa đến môi Tịnh Tề.
Thời điểm vừa nuốt xuống muỗng cháo đầu tiên, Tịnh Tề nhíu mày một cái đầu.
Hai ngày chưa ăn gì, dạ dày lúc này có chút phản kháng khi gặp cháo nóng kích thích bắt đầu đau đớn một chút.
Đến muỗng thứ hai, Ninh Nhi cẩn thận hơn, cẩn thận mà đem cháo thổi nguội, mới đưa đến Tịnh Tề bên miệng.
Tịnh Tề ăn được rất chậm rất chậm, anh nhớ trước đây.
Lúc Ninh Nhi bị bệnh anh cũng như vậy đút cô ăn cháo, chỉ là lú đó cô chỉ bị chút bệnh vặt, qua vài ngày liền khỏi.
Mà anh lần này, sợ rằng phải nằm trên giường cực kỳ lâu, Ninh Nhi bé bỏng của anh, thường ngày vẫn được anh nâng niu trong lòng bàn tay giống như tiểu công chúa, cô luôn ỷ lại vào anh, không có anh chiếu cố, cô sẽ biến mình thành một đống lộn xộn.
Thế nhưng bây giờ, cô lại gần như không ngủ không nghỉ canh chừng ở bên giường chiếu cố anh, bộ dáng của cô là như vậy ngốc, cô vốn dĩ nên vô ưu vô tư, vậy mà vì anh suốt mấy ngày đều là nước mắt lưng tròng….
Tịnh Tề cảm thấy ngực bị đè nén đến khó chịu, thật sự là một ngụm cũng ăn không vô.
Thế nhưng, anh thật mong có thể sớm một chút tốt lên, thật mong không khiến Ninh Nhi thêm đau lòng, anh cố nén khó chịu, há miệng nuốt xuống từng muỗng cháo mà Ninh Nhi đưa tới.
Ninh Nhi hài lòng nhìn Tịnh Tề ăn hơn phân nửa hộp cháo, thưởng cho anh một nụ hôn thật kêu bên gò má.
Đột nhiên, trong bụng Tịnh Tề cuộn lên một trận, theo bản năng đẩy Ninh Nhi ra, nghiêng người, nôn ra toàn bộ cháo vừa ăn được.
Ninh Nhi luống cuống, một bên nhấn chuông gọi y tá, một bên cầm lấy khăn mặt giúp anh lau, động tác vừa rồi của anh quá mạnh làm giá treo thạch bị lệch đi một chút, Ninh Nhi kinh hãi hô lên, cuống quít đỡ lấy chân của anh, đau đớn kịch liệt khiến Tịnh Tề hô nhỏ một tiếng, đâm nát Ninh Nhi tâm.
Bác sĩ chạy tới, giúp Tịnh Tề xử lý tốt vết thương ở chân, bên kia Ninh Nhi tất bật chuẩn bị nước ấm giúp Tịnh Tề lau mặt sạch sẽ.
Bác sĩ đo nhiệt độ cho Tịnh Tề, không khỏi nhăn nhíu chân mày, “Vẫn sốt cao chưa hạ, có phải dạ dày cảm thấy rất khó chịu đúng không?”
Tịnh Tề vô lực gật gật đầu, bàn tay to bắt được tay nhỏ của Ninh Nhi, vốn là nghĩ ăn nhiều một chút làm cho cô an lòng, không ngờ vẫn là dọa đến cô.
Bác sĩ kê đơn thuốc đưa cho y tá bên cạnh, nhìn Tịnh Tề nói: “Tiếp tục uống thuốc hạ sốt đi, mặc kệ thế nào, cũng phải ăn một chút gì đó, nếu không thân thể rất khó khôi phục, biết không?”
Buổi trưa, Tịnh Tề rốt cuộc ăn được chút súp rau, Ninh Nhi mở to mắt quan sát biến hóa của Tịnh Tề, thẳng đến lúc anh nhắm mắt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái chân duy nhất của Tịnh Tề bị bó thạch cao, không thể động đậy.
Đùi phải còn lại cũng chẳng khá hơn vì máu tuần hoàn không tốt, thường xuyên bị co rút.
Lần đầu tiên Ninh Nhi đã bị dọa cho nhảy dựng, về sau nhiều lần theo mẹ Cảnh cùng nhau giúp anh xoa bóp.
Dần dần cũng thành thói quen, mỗi ngày bất kể sớm tối đều giúp anh xoa bóp phần đùi phải, nhờ đó mà các đợt co rút cũng giảm đi rất nhiều.
Chân bị thương vốn đã khó chịu, chân của Tịnh Tề không chỉ bị bó thạch cao còn bị treo trên giá, vừa đau vừa buồn bực nhưng Tịnh Tề cũng không có biện pháp nào với nó.
Nhất là tới ban đêm, Tịnh Tề chỉ có thể dựa vào thuốc giảm đau đổi lấy giấc ngủ trước nửa đêm.
Nửa đêm đến sáng thì đau đến tỉnh, liền cắn răng chịu đựng.
Sự chịu đựng của anh luôn rất tốt, nhẫn nại một chút cũng qua, chỉ là người lại càng gầy gò tái nhợt.
Vì chiếu cố Tịnh Tề, Ninh Nhi chiều nào tan tầm cũng liền chạy đến bệnh viện.
Sức khỏe của Tịnh Tề đã khôi phục được phần nào, nhưng bởi vì anh chỉ có thể nằm ở trên giường, lúc ăn cơm vẫn phải là do Ninh Nhi giúp mới được.
Anh chưa hết sốt, chỉ là từ người sốt cao biến thành sốt nhẹ cả ngày.
Bác sĩ mỗi ngày đều đến kiểm tra Tịnh Tề, kê cho anh đủ loại thuốc uống, mỗi lần đều là một xấp dày.
Ninh Nhi cảm thấy cả đời cô cũng từng uống nhiều thuốc đến thế, vậy mà Tịnh Tề lại dễ dàng đem một nắm thuốc nuốt xuống bụng.
Thời gian rảnh rỗi, Ninh Nhi liền kéo tay Tịnh Tề cùng anh nói chuyện phiếm, hai người cùng nhau nói chuyện hàng giờ đồng hồ, chỉ là những chuyện sau khi bọn họ quen nhau, đôi lúc Tịnh Tề sẽ chen vào một hai câu, phần lớn thời gian chỉ là mỉm cười nghe cô nói, mãi đến lúc mệt mỏi thì dựa đầu vào gối chậm rãi ngủ thiếp đi.
Ngày cứ như vậy chậm rãi lướt qua, Ninh Nhi nghĩ thầm, Tịnh Tề rất nhanh là có thể khôi phục, sau đó, bọn họ sẽ tiếp tục những ngày yêu đương nồng nhiệt.
Cô luôn nửa đùa nửa thật nói, lần trước Tịnh Tề nói mời cô ăn lẩu còn chưa mời được, sau này xuất viện chuyện thứ nhất sẽ phải bồi thường cho cô.
Một ngày buổi trưa, Ninh Nhi uy Tịnh Tề ăn một chén canh trứng, bởi vì biểu hiện của Tịnh Tề phi thường tốt, Ninh Nhi liền theo ước định trước đó sẽ hát cho anh nghe.
Ninh Nhi có giọng hát rất tốt, tiếng ca ngọt ngào lan truyền trong hành lang, bác sĩ Thịnh nghe được liền đứng ở ngoài cửa, đợi tiếng ca ngừng mới đẩy cửa tiến vào.
Ninh Nhi vội đứng dậy chào, khéo léo nói: “Tịnh Tề vừa ăn gần hết một bát trứng hấp, cứ theo đà này, có phải anh ấy sẽ rất nhanh là có thể hồi phục phải không bác sĩ?”
Bác sĩ Thịnh cầm trong tay một quyển bệnh án thật dày, tiếc hận trong mắt chợt lóe lên rồi lập tức biến mất.
Bác sĩ Thịnh hỏi: “Tịnh Tề, mẹ cậu hôm nay không có tới sao?”
Tịnh Tề mẫn cảm dự liệu được sẽ có chuyện gì đó xảy ra, anh mở miệng nói: “Mẹ tôi đi chợ mua thức ăn, mấy ngày này bà ấy rất vất vả, luôn luôn vì tôi nấu rất nhiều món tẩm bổ —— bác sĩ, có phải đã có kết quả kiểm tra rồi không?”
Thần sắc của bác sĩ Thịnh có chút do dự, Tịnh Tề nói: “Bác sĩ cứ nói với tôi là được rồi, đây là thân thể của tôi, bản thân tôi hiểu nó nhất.”
Bác sĩ Thịnh gật gật đầu, ngồi xuống bên người Tịnh Tề, nghiêm túc nói: “Tiểu tử, tôi hỏi cậu, trước khi nhập viện có phải cậu hay cảm thấy chân không thoải mái đúng không?”
Tịnh Tề nói: “Ngài biết đấy, chân của tôi trước đây cũng từng bị gãy xương, cho nên thường xuyên bị đau một chút hoặc là tê cứng một chút gì gì đó, thông thường nghỉ ngơi một chút là không sao.”
“Vậy cậu có từng bị phát sốt chưa?” Bác sĩ Thịnh tiếp tục hỏi.
Tịnh Tề gật gật đầu: “Thời gian làm việc đặc biệt bận, từng bị sốt mấy ngày, uống thuốc vào thì hết.”
Ninh Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, tại sao cô chưa từng nghe Tịnh Tề nói qua việc này?
“Bác sĩ, kiểm tra kết quả rốt cuộc thế nào?” Tịnh Tề vội hỏi, trong lòng một trận sốt ruột.
Bác sĩ Thịnh thở dài, nói: “Vết thương cũ trên chân trái của cậu xảy ra biến chứng.
Lần này cậu té làm động vào vết thương, dẫn đến tình trạng các dây thần kinh tạm thời tê buốt.”
Lòng Tịnh Tề đột nhiên trầm xuống, anh nhớ lại, trước lúc bi ngã sấp xuống trong nháy mắt, chân của mình quả thực đột nhiên mất đi tri giác.
“Bác sĩ, vậy làm sao? Có nghiêm trọng không?” Ninh Nhi khẩn trương hỏi.
Bác sĩ Thịnh trầm ngâm nói: “Trước mắt cứ tiến hành phương pháp trị liệu đi, tôi sẽ kê thuốc tốt nhất cho cậu, nếu như có thể duy trì hiện trạng thì không quá nghiêm trọng, nhưng nếu như lại chuyển biến xấu hơn thì cần phải làm phẫu thuật.” Nói đến đây, bác sĩ Thịnh trầm ngâm một chút, muốn nói lại thôi.
Tịnh Tề nhìn ra bác sĩ Thịnh do dự, mở miệng hỏi: “Vậy kết quả xấu nhất sẽ thế nào?”
“Chân cậu có thể sẽ liệt.” Loại kết quả này khả năng là vô cùng lớn.
Bác sĩ Thịnh trên mặt tràn đầy thương tiếc, nuốt xuống câu nói mấu chốt nhất.
Trong đầu Tịnh Tề ầm một tiếng, phảng phất có cái gì nổ tung.
Ninh Nhi ngơ ngác mở to hai mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm bác sĩ Thịnh, dường như không có nghe rõ ông đang nói cái gì.
“Không! Không thể được!” Ninh Nhi đột nhiên nhảy dựng lên, đem cơ thể của mình chắn trước chân trái bị bó thạch cao của Tịnh Tề, lớn tiếng nói: “Bác sĩ không thể để anh ấy liệt, anh ấy chỉ có một cái chân này, nếu tê liệt, anh ấy…anh ấy làm thế nào mà đi đường a!”
Tịnh Tề trấn định tâm trạng, hít sâu một hơi, hơi nhổm người dậy, vươn tay ra nói: “Ninh Nhi, em qua đây.” Ninh Nhi giống như bị thôi miên bật dậy đi tới trước mặt Tịnh Tề, đưa tay mình cho anh.
“Bác sĩ đang nói kết quả xấu nhất, nhưng không phải kết quả duy nhất, có phải hay không? Anh bây giờ rõ ràng vẫn có thể cảm giác được chân đau, sao có thể liệt đúng không? Không có chuyện gì, anh đảm bảo với em.” Nói xong, đưa đôi mắt đen láy nhìn bác sĩ Thịnh, trong lòng anh cũng rất hoảng, nhưng anh không muốn khiến Ninh Nhi sợ hãi, cũng thực sự không tin mình sẽ mất đi cái chân này.
Anh dùng ánh mắt chờ đợi nhìn bác sĩ Thịnh, khẩn khiết muốn nhận được một lời hứa hẹn từ ông.
Bác sĩ Thịnh ở trên vai gầy yếu của Tịnh Tề ấn hai cái, cười nói: “Chỉ cần cậu có lòng tin, chúng ta liền càng có lòng tin! Tôi làm bác sĩ nhiều năm như vậy, rất ít nhìn thấy những bệnh nhân kiên cường như cậu.
Kỳ thực rất nhiều bệnh, ba phần dựa vào bác sĩ, bảy phần dựa vào chính mình,cậu có lòng tin đối với mình như thế, chúng tôi là bác sĩ nhất định có biện pháp chữa cho tốt cậu!”
Tịnh Tề nằm bệnh viện tĩnh dưỡng hơn ba tháng, sắp đến năm mới, chân Tịnh Tề rốt cuộc được dỡ xuống thạch cao.
Bởi vì Tịnh Tề lần nữa thỉnh cầu, bác sĩ cũng đáp ứng để anh xuất viện, thế nhưng yêu cầu anh mỗi ngày đúng hạn uống thuốc phục kiện, hơn nữa còn phải quay lại bệnh viện làm kiểm tra định kỳ.
“Yên tâm đi bác sĩ Thịnh, tôi nhất định tuân mệnh!” Tịnh Tề bảo đảm nói, nghịch ngợm làm một cái cái mặt quỷ.
Bác sĩ Thịnh vỗ đầu anh một cái, hôm nay tâm tình của ông phi thường tốt, kiểm tra báo cáo biểu hiện, biến chứng của chân Tịnh Tề không có tiếp tục chuyển biến xấu, chỉ cần cứ theo đà này, khỏi hẳn cũng là hoàn toàn có thể.
Ông thực sự vô cùng thích cậu trai trẻ sáng lạng như ánh dương quang này, ông hi vọng cậu nhóc này có thể vẫn như thế kiên cường dũng cảm, cùng với cô gái anh yêu thương tận hưởng cuộc sống hạnh phúc của mình.
Mẹ Cảnh và Ninh Nhi giúp đỡ Tịnh Tề thay quần áo, hơn ba tháng không cử động, chân của anh đã bắt đầu héo rút, trở nên tái nhợt dị thường nhỏ bé yếu ớt, dường như chỉ cần đụng nhẹ cũng có thể rụng mất.
Bác sĩ nói anh cần phải trải qua rèn luyện khắc khổ mới có thể khôi phục dùng quải trượng bước đi như trước, hơn nữa lúc bắt đầu vận động không thể dùng quá sức, bằng không chân sẽ không chịu được.
Nhìn cái chân gầy như que củi hơn nữa còn ẩn ẩn đau kia, Tịnh Tề có chút uể oải.
Tùy ý để mẹ và Ninh Nhi giúp anh mặc áo lông thật dày, bên dưới mặc cho tả lót nam, bên ngoài hắn khỏa thượng thật dày áo lông, trên đùi mặt quần vệ sinh nam bên ngoài lại mặc thêm quần dài, đùi phải trống trơn làm cho ống quần căng phồng lên một chỗ.
Ninh Nhi đỡ Tịnh Tề ngồi xuống xe lăn, lại đắp lên chân anh tấm chăn dày, còn không quên che chắn bên đùi phải thật kĩ.
Ra khỏi bệnh viện, Tịnh Tề vẫn là nhịn không được giật mình kinh ngạc, khung cảnh bên ngoài đã bắt đầu được trang hoàng rực rỡ, Tịnh Tề vô ý thức hỏi Ninh Nhi: “Hôm nay là ngày mấy rồi?”
“23 tháng 12, ngày mai chính là lễ Giáng Sinh.” Ninh Nhi nói, đột nhiên kinh hô một tiếng: “Hôm nay là ngày đánh dấu chúng ta quen biết một năm!”.