Chỉ Yêu Mình Em

Sàn nhảy chuyển sang điệu nhạc phương Tây, giai điệu vô cùng quen thuộc, nhưng mà Đại Lê nghĩ mãi không ra đó là bài gì, trên trần nhà chiếc đèn chùm đang tỏa sáng; ánh sáng rực rỡ từ đèn thủy tinh phản chiếu khắp nơi, lập lòe lay động trước mắt, trong đầu có một cơn đau mơ hồ; đủ các loại mùi hương từ bốn phương tám hướng vây lấy cô, có mùi hoa tươi, mùi son phấn, mùi nước hoa, mùi rượu, mùi hương thực vật, thậm chí còn có cả mùi thuốc lá…. Cô sắp không thở nổi.

Một ly nước trong đưa đến trước mặt cô, cô hoảng hốt nhận lấy, hoảng hốt nói lời cảm ơn, nước rất ấm, uống xong nửa ly, quả nhiên trong lòng cô bình tâm hơn rất nhiều, cô dần dần thả lỏng, cười với Dung Đình Hiên, anh ta dịu dàng cười, “Đưa em về nhé?” Cô lắc đầu, sự bi thương trong mắt lan dần ra theo hướng cô nhìn về phía sàn nhảy.

Tới Tiêu Hữu Thành, rồi đến Dung Đình Hiên, có thể nói đêm nay tại Triệu phủ đúng là phong cảnh vô hạn, được đủ mặt mũi, có vẻ như là cố ý, vũ hội diễn ra được một nửa, không ngờ lại xuất hiện hai nhân vật vô cùng nổi bật.

Người đàn ông mặc âu phục màu trắng, đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, nhã nhặn anh tuấn, rất có phong độ. Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám lụa màu trắng, bên vai trái thêu một đoá mẫu đơn đỏ tươi lan tới tận trước ngực, mái tóc đen được búi lên, tóc mai vừa vặn rũ xuống cùng với dây hoa hồng trên cây trâm, nửa kín nửa hở, vừa ngây thơ vừa phong tao, rất vừa vặn.

Người phụ nữ đó hầu như không ai không biết, cô ta là vũ nữ ở đêm chi hội, cũng là cô gái lầu xanh nổi tiếng ở Thượng Hải, Bạch Nguyệt Nhi. Nhưng người đàn ông không ai biết hắn, phong thái như thế, có thể mời Bạch Nguyệt Nhi đi tiếp khách cùng, tất nhiên không phải nhân vật bình thường, các khách mời đều sôi nổi thì thầm bên tai, âm thầm nghe ngóng, ngay cả chủ nhân Triệu Thiên Cần cũng đích thân tiến lên chào hỏi.

Thân phận của người đàn ông nhanh chóng được làm rõ, là Cận Vệ, người Nhật Bản, làm nghề buôn bán vải ở Thượng Hải. Một năm trước người đàn ông Nhật Bản kia đến đây sinh sống, trước là ở Đông Bắc, mọi người cũng không có quá nhiều cảm xúc, người Nhật Bản làm ăn ở Thượng Hải, tất nhiên là có, thế nên không hề ngạc nhiên.

Tiêu Hữu Thành ngồi ở bên sàn nhảy, trong tay cầm một ly rượu brandy*, trong sàn nhảy người đến người đi, ở đâu náo nhiệt, chỗ nào hiu quạnh, anh hoàn toàn không để ý, anh chỉ để ý cô đang ở đâu, anh chỉ biết rằng nơi này có cô, việc kia cộng với thù giết cha, xa nhau đã nửa năm, nỗi nhớ khiến anh cảm thấy như bị lăng trì, hằng đêm khó khăn lắm mới có thể nhắm mắt ngủ. Cô cho anh loại độc lợi hại nhất, dù cho có một ngày cô tự tay giết anh, anh nhất định vẫn yêu cô, chỉ yêu mình cô.

(*) Brandy là tên gọi chung của các loại rượu mạnh được chế biến từ sự chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ một thời gian (ít nhất là hai năm). Sau đó được làm giảm nồng độ rượu bằng cách pha thêm nước cất. [nguồn: wiki]

“Thiếu soái. Thiếu soái?” Người phụ nữ gọi hai tiếng, Tiêu Hữu Thành nhìn sang, trong mắt thoáng hiện lên sự không hài lòng, người phụ nữ không vì thế mà sợ hãi bỏ đi, trái lại còn cười dịu dàng, tiếng cười rất êm tai, giống như chuông bạc, “Vì sao thiếu soái không khiêu vũ?”

Sau khi cùng với Triệu Tẩm Mai nhảy xong điệu đầu tiên, Tiêu Hữu Thành không hề mời ai khiêu vũ, anh không phải đến để khiêu vũ, mà là đến để nhìn thấy cô. Các cô gái ở mọi phía đều nhìn sang bên này, có nhiều người mượn cớ để đi lại trước mắt anh, mong được thiếu soái liếc nhìn một cái, cũng có nhiều cô lành nghề, tính toán để chủ động tiến lên mời anh, nhưng mà nhìn sắc mặt thiếu soái thế kia, cuối cùng lại chùn bước, nhưng cũng có ngoại lệ.

Người phụ nữ trước mắt, dáng người cao gầy, mặc trang phục dạ hội hở vai màu đỏ bạc, trước ngực là một chuỗi ngọc trai trắng càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết, nhưng cô ta có chút quen mặt, Tiêu Hữu Thành thu lại ánh mắt, không có ý định chào hỏi, sàn nhảy bên kia, thân ảnh của cô tuy rằng mơ hồ, những cũng chiếm toàn bộ tâm tư của anh.

“Thiếu soái ngồi một mình ở chỗ này uống rượu không thấy chán sao?” Dĩ nhiên người phụ nữ không đi, ngược lại còn ngồi xuống bên cạnh anh, rốt cục Tiêu Hữu Thành cũng nhăn mày, anh không có thói quen để người khác ngồi cạnh mình, ngoại trừ cô.

Nhịn xuống ý muốn kích động, gần đây anh ngày càng dễ kích động, giọng nói lạnh như băng vang lên, “Tôi không quen tiểu thư.”

Người phụ nữ không hề sợ hãi, lại cười mấy tiếng, “Thiếu soái quả là quý nhân thì thường hay quên, Triệu tiểu thư chẳng phải vừa mới giới thiệu sao, tôi là Thẩm Tiêm.”

Thẩm Tiêm, Tiêu Hữu Thành suy nghĩ, không bởi vì đây là người mà Triệu Tẩm Mai giới thiệu. Hiện giờ Thẩm Tiêm là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, khắp Đại Giang Nam Bắc không ai không biết, lúc trước bọn họ cùng nhau xem phim, rất nhiều phim đều là Thẩm Tiêm, trí nhớ của Đại Lê rất tốt, kỳ quái là cô luôn không thể nhớ nổi tên diễn viên, mỗi lần xem đều hỏi anh, “Người này rất quen, tên gì nhỉ?” Bởi vậy anh nhớ rất kỹ, dù là người đóng vai phụ, anh đều nhớ.

Điệu nhạc mới lại nổi lên, đám nam nữ ăn vận thời trang đều tìm kiếm bạn nhảy, song đúng lúc vào sàn nhảy, Cận Vệ buông Bạch Nguyệt Nhi ra, đi thẳng về phía góc phòng của vũ hội.

Vốn góc phòng này đã vắng vẻ nay lại càng thêm yên tĩnh, mọi người đều lặng lẽ nhìn về phía này, hôn lễ của Tiêu Hữu Thành và Đại Lê từng là bản tin thu hút nhất toàn quốc, không ai không biết quan hệ của bọn họ, ngày hôm nay mặc dù đã chia tay, thế nhưng thiếu soái ở đây, đương nhiên không có ai dám đến gần mời Đại Lê khiêu vũ, người Nhật Bản này, chắc là vừa mới đến Thượng Hải, có lẽ không biết chuyện này.

Cận Vệ Tín Thụ hướng về Đại Lê hơi cúi đầu, hắn vươn tay ra mời, Dung Đình Hiên đột nhiên đứng lên, cũng vươn tay mời… Xung quanh lại càng yên lặng hơn.

Sắc mặt của Đại Lê vẫn bình thường, cô đặt ly xuống, vươn tay đưa về phía Dung Đình Hiên, không hề liếc mắt nhìn Cận Vệ Tín Thụ một cái, đối với thái độ của Đại Lê, Hà Ninh Kiều không giải thích được, làm gì đến nỗi khiến người ta xấu hổ như vậy, hơn nữa lại là một người đàn ông đẹp trai như thế, cô không nhịn được hai mắt cứ nhìn chằm chằm, nhưng trên mặt người đàn ông này có thể nhìn ra nét cười…. Hà Ninh Kiều chớp mắt mấy cái, dưới ngọn đèn lờ mờ thế này, chắc chắn là nhìn nhầm rồi.

Ở sàn nhảy bên kia, Tiêu Hữu Thành nhìn thấy một màn như vậy, cũng buông chiếc ly xuống, mời người bên cạnh là Thẩm Tiêm nhảy, Thẩm Tiêm cũng không hề làm bộ làm tịch, thản nhiên cười, đem mười ngón tay dài nhỏ đặt vào lòng bàn tay anh.

Tuy rằng ôm nhau nhảy, nhưng sắc mặt của Tiêu Hữu Thành cực kỳ xa cách, cánh tay cũng chỉ nhẹ nhàng đặt lên eo Thẩm Tiêm, trên môi Thẩm Tiêm thoáng nở nụ cười châm biếm, cô ta là người phụ nữ kiểu mới, có chút hài hước thẳng thắn, nhưng tâm tư Tiêu Hữu Thành không ở đây, cho dù cô có sử dụng tất cả các kỹ xảo cũng đều vô dụng.

Họ dần dần tiến vào trung tâm sàn nhảy, trùng hợp Dung Đình Hiên và Đại Lê cũng nhảy tới, bốn người chạm mặt nhau trong chớp mắt, Tiêu Hữu Thành đột nhiên đẩy Thẩm Tiêm ra, thấp giọng nói một câu, “Đổi bạn nhảy.” Anh đưa Thẩm Tiêm vào trong lòng Dung Đình Hiên, còn mình thì ôm lấy người ngày đêm mong nhớ kia.

Sau phút chốc cảm thấy xấu hổ, Thẩm Tiêm khôi phục lại tâm tình, cô ta cười với Dung Đình Hiên, anh ta cũng lịch sự cười đáp lễ, thế nhưng hai người không biết nói cái gì, chỉ trầm mặc. Chốc lát sau, Thẩm Tiêm đột nhiên cười nói: “Bên kia có một vị tiểu thư luôn nhìn Dung tiên sinh.”

Ngay cả hứng thú nhìn xung quanh Dung Đình Hiên cũng không có, chỉ ừm một tiếng, Thẩm Tiêm liếc mắt nhìn Tiêu Hữu Thành cách đó không xa, anh ôm chặt người con gái trong lòng, hoàn toàn không giống như dáng dấp vừa khiêu vũ với cô ta, Thẩm Tiêm mỉm cười, “Đáng tiếc, Đại tiểu thư chỉ có một người.”

Đại Lê ngã vào trong lòng Tiêu Hữu Thành, liền cúi đầu không hề nói gì, cô nghe thấy nhịp tim của mình ngày càng nhanh, như là ngày trước, lần đầu tiên cô ngã vào lòng anh, hoảng hốt lại động lòng, tất cả vẫn quen thuộc như vậy, mùi vị của anh….

Cánh tay bên hông cô siết chặt, lại thật chặt, gần sát như vậy, bước chân của cô rối loạn mấy nhịp, thiếu chút nữa là giẫm vào chân anh, anh căn bản không hề để ý đến cái gì gọi là khiên vũ, chỉ ôm chặt lấy cô, trong lòng hết sức vui mừng cũng đau đớn cực độ, anh hận không thể đem cô hòa vào mình, không bao giờ buông ra nữa.

Cả nửa khuôn mặt của cô vùi vào đầu vai anh, vẫn không ngẩng đầu lên, trước mắt anh chỉ có mái tóc đen mềm mại của cô, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên tóc, dịu dàng cẩn thận, gần như là thành kính.

Đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng thì thầm của anh, “Có tin là bây giờ anh sẽ hôn em không?”

Cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt của anh gần trong gang tấc, trong mắt không hề có chút nào khôi hài lẫn không nghiêm túc, chỉ là kiềm nén đau đớn, trái tim của cô vì thế cũng nhói đau, đau đớn hệt như mỗi lần tỉnh dậy trong giấc mơ, bởi vì trong giấc mơ, cô luôn nhìn thấy một đôi mắt như thế.

Điệu nhạc chợt kết thúc, cô đột nhiên bừng tỉnh, giãy giụa khỏi vòng ôm của anh, nhưng không thể buông ra được vì anh đang cầm lấy bàn tay của cô, cô kiên quyết cứng rắn, anh bị đẩy ra, lùi về sau hai bước. Cả hai tự động quay về chỗ ngồi, hai trái tim mất nhau.

Không chỉ có bên trong sàn nhảy náo nhiệt, bên ngoài vừa ăn vừa chuyện trò cũng rất đông vui, Tiêu Hữu Thành bỗng cảm thấy phiền muộn, anh đẩy cánh cửa kính đi lên sân thượng, lấy ra một điếu thuốc.

Hút chưa xong một điếu thì có người lên sân thượng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục trắng đeo kính mắt gọng vàng, cầm một chén rượu vang, hắn nhướng mày cười, “Đã lâu không gặp, Tiêu…thiếu soái?”

Tiêu Hữu Thành không ngẩng đầu, làn khói mờ lan tỏa, “Cũng vậy, thượng tướng Cận Vệ.” Bọn họ từng học chung tại trường quân sự ở Mỹ, chỉ là lúc nhập học thì không dùng tên thật và thân phận thật của mình.

Cận Vệ Tín Thụ cũng dựa vào lan can trên sân thượng, cười nói, “Dù sao cũng là bạn học cũ, thiếu soái hà tất lãnh đạm như thế?”

“Tôi không nhớ rõ từng có giao tình với thượng tướng.” Ở trường học, bọn họ là đối thủ của nhau, so sánh kỹ thuật bắn súng, so sánh sách lược, so sánh chiến thuật, cái gì cũng cạnh tranh với nhau. “Anh tới Thượng Hải làm gì?” Tiêu Hữu Thành đã âm thầm điều tra từ lâu, Cận Vệ Tín Thụ mang theo một số người thân cận đến.

Cách một cánh cửa thủy tinh, Cận Vệ Tín Thụ nhìn vào bên trong vũ hội, “Nếu tôi nói là vì phụ nữ, thiếu soái tin không?”

Sắc mặt Tiêu Hữu Thành đột nhiên lạnh tanh, giọng nói càng băng giá, “Cô ấy là của tôi.”

Cận Vệ Tín Thụ mỉm cười nhấp một ngụm rượu, “Lời này anh nên nói với Dung tiên sinh.” Trong đại sảnh của vũ hội, Dung Đình Hiên đang mang một miếng bánh ngọt cho Đại Lê.

Tiêu Hữu Thành dập tàn thuốc rồi ném điếu thuốc xuống, rời khỏi sân thượng, anh vừa đi vừa nói, “Thượng tướng là người thông minh, trước khi làm việc gì nên nghĩ đến hậu quả.”

Cận Vệ Tín Thụ lắc lắc ly rượu, bên môi gợi lên nụ cười, hết sức ngông cuồng…. Tiêu Hữu Thành, lần này tôi sẽ không bại dưới tay anh.

Tiêu Hữu Thành vừa mới ngồi xuống, chợt nghe thấy một tiếng “Bùm” vang lên, đèn thủy tinh tắt ngấm, trong bóng tối, sau khi yên lặng trong khoảnh khắc là tiếng thét chói tai liên tiếp, phần lớn các chàng trai đều bình tĩnh, chỉ là các vị tiểu thư cảm thấy hoảng sợ, họ kêu lên không ngớt. Đèn trên tường vẫn còn tỏa sáng, nhưng ngọn đèn này chỉ là vật trang trí, thật sự rất mờ, người ở ngay trước mặt cũng không nhìn rõ được.

Khi ngọn đèn thủy tinh kia bị tắt, trước khi kịp phản ứng, Dung Đình Hiên nhận thấy bên cạnh có người xông ra ngoài, dựa vào ngọn đèn yếu ớt, anh ta chỉ nhìn thấy một thân hình mảnh khảnh đi qua đám đông đang chen chúc, thoăn thoắt nhanh chóng như một con mèo nhưng cũng tao nhã.

Cùng lúc đó Tiêu Hữu Thành lập tức rút súng lao ra ngoài, anh gặp cô ngay giữa sàn nhảy, hai người dừng lại, đối mặt với nhau, khẩn trương và lo lắng của một giây trước, giờ phút này hóa thành bình tĩnh. Giữa sàn nhảy càng tối hơn, không nhìn rõ được khuôn mặt của nhau, xa xa là ánh sáng le lói, chỉ phản chiếu hoa tai ngọc trai bên trái của cô hơi lóe lên.

Anh chợt ôm lấy cô, dường như bóng đêm khiến cho người ta có một loại hư ảo của tự do và dũng khí liều lĩnh, cô cũng ôm lấy anh, dốc hết sức lực để ôm, đem tất cả nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm giao cho lẫn nhau...

Khi ngọn đèn được bật lên, chẳng qua sau đó lại xảy ra chút chuyện, có vài người nghi ngờ lẫn nhau, có vài người lại gây xích mích, trên sàn nhảy là một cảnh hỗn loạn, hầu như không ai chú ý đến hai người đang ôm nhau. Phảng phất như từ trong giấc mộng trở về hiện thực, cô rời khỏi anh lần nữa, cũng không hề quay đầu lại mà cứ thế bước đi. Lần này anh vẫn đứng tại chỗ, đứng đó rất lâu.

Cận Vệ Tín Thụ sờ túi quần, quả nhiên là một phong thư, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi, nếu người kia muốn mạng của hắn, e rằng dễ như trở bàn tay.

Chủ nhân của bữa tiệc nhanh chóng chạy ra giải thích xin lỗi, nói vừa rồi chỉ là một sự cố nhỏ, đừng lo, những vị khách đã hoảng sợ, vũ hội rất khó để tiếp tục, không lâu sau, tốp năm tốp ba lần lượt ra về.

Đại Lê cầm áo khoác, cũng chuẩn bị ra về, Dung Đình Hiên và cô cùng đứng dậy, Cận Vệ Tín Thụ phân phó người đưa Bạch Nguyệt Nhi về, rồi hắn theo họ đi ra ngoài, đi tới cửa, lại thấy Tiêu Hữu Thành đứng ở bên ngoài.

“Tôi đưa cô về.”

“Anh đưa em trở về.”

“Để tôi đưa em về.”

Giọng nói của ba người đàn ông đồng thời vang lên, thời tiết bây giờ là cuối mùa thu đầu mùa đông, buổi tối hơi lạnh, gió thổi vù vù qua, phảng phất như muốn len sâu vào trong cơ thể, đến nỗi cả xương cốt cũng buốt lạnh, Đại Lê nắm chặt áo khoác và khăn quàng cổ nói, “Tôi có xe.” Còn chưa dứt lời, cô đã tự mình bước vào bóng đêm.

Ba người không hề đuổi theo, chỉ nhìn theo bóng lưng của cô, cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, thân ảnh cao gầy mảnh khảnh, hầu như hòa vào trong bóng đêm, vậy mà bọn họ vẫn nhìn rõ được, bởi vì trong mắt họ chỉ có một mình cô.

Chớp mắt đã là tháng mười hai, ban ngày ngày càng ngắn, cứ qua năm giờ chiều, trời trở nên tối dần. Thời tiết rất đẹp, nhất là vào buổi trưa, ánh sáng mặt trời chiếu nghiêng vào căn nhà, không giống như ánh nắng mùa xuân, mà rất lười biếng, lại vô cùng vui vẻ, khiến cho lòng bàn tay luôn thấm mồ hôi.

Trong phòng vốn có hệ thống sưởi, áo khoác ngoài đã cởi ra từ lâu, cô buộc phải xắn tay áo len lên mới mát mẻ hơn một tí. Trần Tiểu Dẫn đi vào phòng, thấy bộ dạng này của cô, liền nói, “Cẩn thận cảm lạnh.”

Đại Lê cười cười, vẫn chuyên tâm lau súng, trong tay là mấy viên đạn rời rạc dưới ánh mặt trời, ánh ra luồng sáng vàng rực.

Trần Tiểu Dẫn đem áo khoác móc lên giá, phía sau truyền đến mấy tiếng “Cạch cạch cạch”, cô đã lau súng xong, đang lắp đạn. Trần Tiểu Dẫn suy nghĩ một chút, rồi xoay người nói, “Cậu ta thường đi theo em, em biết không?”

Cô đem viên đạn cuối cùng lắp vào, đột nhiên giơ súng nhắm ngay vào Trần Tiểu Dẫn! Phía sau họng súng đem ngòm là khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô, tạo thành hình ảnh kỳ lạ lại hài hoà, cô vừa cười vừa nói: “Súng mới, không biết lúc nào mới được thử.”

Trần Tiểu Dẫn chuyển qua đề tài của cô, “Buổi chiều anh cùng em đến trường bắn thử xem?” Cô suy nghĩ một chút, lắc đầu, lại hý hoáy với khẩu súng trong tay, giống như đang chơi món đồ yêu thích.

Cô ở tổng đường ăn tối xong mới về nhà, trời đã tối dần, Trần Tiểu Dẫn muốn lái xe đưa cô về, cô không chịu, dưới bóng đêm mơ hồ, Trần Tiểu Dẫn có thể cảm thấy gần đây có người… Anh ta không rõ, bọn họ rốt cục suy nghĩ cái gì.

Từ tổng đường bang Hải Thiên về nhà, không xa cũng không gần, cô chọn một con ngõ nhỏ chật hẹp để đi, chính mình cũng không biết vì sao, có thể, chỉ là muốn tìm một cơ hội để thử súng… Ở một chỗ góc tối trong con hẻm, quả nhiên để cô gặp phải, nụ cười dâm đãng hèn mọn cùng với lời cầu xin tha thứ hoảng sợ, cô không nói lời nào, giơ tay đưa súng lên, viên đạn xẹt qua tai người đàn ông, gã hét lên một tiếng, không dám quay đầu lại, vừa chạy vừa té, có một bóng đen nhỏ nhắn đang cuộn mình lại trong góc, còn đang nức nở, cô đỡ cô gái dậy, rồi đưa ra đầu ngõ gọi một chiếc xe kéo.

Cô đứng một mình ở đầu ngõ, trước mặt là con đường lớn, dưới ngọn đèn đường người người đi lại, thỉnh thoảng có một chiếc xe ô tô đi qua, đèn xe chiếu thẳng lên người cô, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt, thoáng một cái rồi đi thẳng. Cô quay đầu lại, phía sau là con ngõ nhỏ, tối om, không nhìn thấy điểm cuối, dường như nếu bước vào là có thể bị bóng đen nuốt lấy, tan xương nát thịt.

Cách đó không xa, có một đốm lửa nhỏ, lóe lên rồi lại tắt ngay, trong bóng tối, cô không thể thấy có cái gì cản trở giữa bọn họ, chần chừ một chút, cô cất bước đi tới.

“Bỏ rồi lại hút, anh không thấy phiền phức sao?” Cô đứng ở bên cạnh anh.

Anh từ từ nhả ra một làn khói, nhìn cô, khuôn mặt gần trong gang tấc, nhưng anh chỉ nhìn thấy là một màu đen, anh hỏi cô, cũng như là hỏi chính mình, “Anh còn cơ hội bỏ không?”

Cô không hề nhắc lại, cũng không rời đi, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh anh. Anh ném điếu thuốc xuống, lấy mũi giày giẫm lên tàn thuốc, đột nhiên anh dùng sức kéo cô lại, ôm cô rồi hôn cô, trong miệng anh còn vương lại mùi thuốc lá, xa lạ lại quen thuộc, cô ôm chặt cổ anh, dây dưa đáp lại anh, chính mình cũng dùng hết sức lực.

Cô không biết làm sao cùng anh quay về phủ đô đốc, dọc theo đường đi cứ vô tri vô giác như là đang nằm mơ, cửa phòng vừa mới mở ra, bọn họ ôm hôn kịch liệt, xé rách quần áo của đối phương, loạng choạng đi tới bên giường, anh đặt cô ở dưới thân, nhanh chóng cởi quần dài của hai người, cái gì cũng không kịp làm, cấp tốc tiến vào. Cô cảm thấy dưới thân đau đớn, nhưng hơi di chuyển vòng eo để anh đi vào sâu hơn. Bên trong cơ thể cô vừa khô cạn lại chặt khít, chặt chẽ bao lấy anh, xự xâm nhập của anh nóng bỏng và kiên quyết, lấp đầy cơ thể cô…

Anh bất động, chỉ chôn thật sâu trong cơ thể cô, cởi bỏ tất cả quần áo của nhau, anh ghì chặt lấy cô, mỗi một tấc da tấc thịt đều dính chặt lấy nhau, dùng thân thể cảm nhận sự tồn tại của đối phương, giành được sự thỏa mãn thuộc về mình, và tình cảm không thể nói thành lời.

Bên cạnh có động tĩnh rất nhẹ rất nhẹ, nhưng anh tỉnh dậy, trước mắt là một màn bụi mỏng manh lưu động, là màu sắc của bình minh, kỳ thực anh ngủ không lâu lắm, trong không khí vẫn còn vương vị tình dục, anh nhìn thấy cô đứng dậy, lấy quần áo của mình từ đống quần áo rải rác trên sàn, cô mặc vào từng cái, mở cửa bước ra ngoài, không hề quay đầu lại.

Anh lẳng lặng nằm ở trên giường, vô cùng mệt mỏi, nhưng không thể ngủ được, cũng không thể nhắm mắt, sắc trời dần dần trở nên sáng hơn, mùi hương của cô dần dần nhạt đi… Nếu không phải trên gối còn vương lại sợi tóc của cô, anh thậm chí còn hoài nghi, tất cả mọi chuyện tối hôm qua chỉ là một giấc mơ.

Trong phòng chờ im lặng, chỉ có âm thanh phát ra từ chiếc đồng hồ treo tường, vang lên “Tích tắc” từng hồi, Thẩm Tiêm ở bên trong phòng đi qua đi lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn thời gian, trong lòng không khỏi sốt ruột, ngày hôm nay sợ là không đi được.

Phó quản lý mang về thông tin lại càng thêm gay go, ngày mai chỉ có một chuyến xe lửa đi Bắc Bình, vé đã sớm hết, không có cách nào mua được. Thẩm Tiêm càng thêm lo lắng, muốn cởi áo ngoài nhưng lại ngại, cô ta kéo tấm rèm cửa sổ màu xanh ra, cách một tấm thủy tinh, những bông tuyết đang bay lượn ngoài trời, Thượng Hải rất hiếm có trận tuyết lớn, vậy mà lại rơi vào thời khắc quan trọng này, giao thông bị đình trệ, năm mới sắp đến, tổ kịch bản nhất định phải quay gấp vài cảnh phim tại Bắc Bình, Thẩm Tiêm là diễn viên chính của bộ phim này, rất nhiều người không biết cô ta cũng là một trong những người đầu tư, bởi vậy cô ta vô cùng sốt ruột.

Trong gió tuyết rối loạn, mơ hồ thấy hai hàng binh sĩ đứng xếp hàng ở sân ga, tuyết lớn như vậy, nhưng ai nấy đều đứng thẳng tắp, không hề lơ là, Thẩm Tiêm hỏi: “Sao bên ngoài lại có binh lính canh gác?” Phó quản lý đi tới liếc mắt nhìn, chợt nói, “Vừa nghe người trong ga nói, đêm nay thiếu soái muốn ngồi xe riêng về Bắc Bình, chắc là bây giờ đi luôn?”

Thẩm Tiêm suy nghĩ một lát, xoay người ra khỏi phòng chờ, quên cả mặc áo khoác, trên người là chiếc váy kiểu tây bằng vải nỉ mỏng manh, gió tuyết thổi qua lạnh đến thấu xương. Cô ta đứng ở sân ga chờ, may là không lâu sau nhìn thấy Tiêu Hữu Thành, anh xuống xe, mấy người nhanh chóng vòng lại, Thẩm Tiêm lớn tiếng gọi, “Thiếu soái? Thiếu soái?”

Tiêu Hữu Thành dừng bước quay đầu lại, ba khẩu súng đồng thời nhắm ngay vào Thẩm Tiêm, cô ta không hề thay đổi sắc mặt, muốn nở một nụ cười, nhưng mà khuôn mặt đã sớm đông cứng lại, “Thiếu soái, tôi là Thẩm Tiêm, tháng trước ở Triệu phủ chúng ta đã gặp nhau, còn nhảy cùng nhau một nửa điệu nhảy.” Ánh mắt của anh nhìn cô ta vẫn còn xa lạ hời hợt, chỉ khi nghe thấy câu “nửa điệu nhảy”, anh mới buông lỏng, rốt cục nhớ ra cô ta là ai, trong lòng Thẩm Tiêm không khỏi có một tia chua xót.

Anh không nói lời nào cũng không động đậy, Thẩm Tiêm biết đây là cơ hội của mình, cô ta nói hai ba câu kể về tình huống của mình và muốn giúp đỡ, Tiêu Hữu Thành xoay mặt nói với người bên cạnh câu gì đó, rồi lên xe, không hề nói với cô ta một câu. Trong lòng Thẩm Tiêm thấp thỏm, thấy một người đàn ông phong thái nho nhã bước tới, “Thẩm tiểu thư, mười phút nữa xe chạy, mong cô chuẩn bị nhanh.”

Còi xe lửa vang lên, di chuyển xình xịch, nhìn thấy cảnh trên sân ga dần xa xăm, Thẩm Tiêm thở phào nhẹ nhõm, sau khi tất cả được sắp xếp thoả đáng, cô ta tìm được người hầu ở bên ngoài ghế lô, nói muốn gặp thiếu soái, người hầu nhận ra cô ta là ngôi sao điện ảnh, sắc mặt hơi lúng túng, rồi đưa cô ta đến ngoài toa xe ở trên cùng, người hầu giải thích lý do đến với vài người đứng ở cửa, một người gõ cửa, nghe thấy có người trả lời mới cung kính nói: “Thiếu soái, Thẩm tiểu thư muốn gặp ngài.”

Tiêu Hữu Thành lên tiếng lần nữa người hầu mới dám đẩy cửa ra, Thẩm Tiêm tươi cười đi vào, nhưng Tiêu Hữu Thành không ngẩng đầu, chỉ nói câu “Mời ngồi”, sau đó không nói nữa, Thẩm Tiêm tinh mắt, sớm đã thấy anh cầm một vật trong tay, hình như là một con rối gỗ, mặc áo giáp màu đen, trông thủ công rất khéo, không giống như tay nghề trong nước.

Có người hầu bưng cà phê vào, Thẩm Tiêm nhìn chằm chằm rồi cầm tách lên uống một ngụm, cà phê nóng hổi làm ấm bụng, quả thật thoải mái hơn nhiều, cô ta cất lời: “Thiếu soái, cám ơn anh đã giúp đỡ.”

Tiêu Hữu Thành gật đầu, chỉ chuyên tâm vào con rối gỗ trên tay, anh dùng ngón cái vuốt nhẹ, Thẩm Tiêm lại nói: “Nghe nói vài hôm nữa thiếu soái muốn về Thượng Hải, không biết đã định ngày về chưa? Chúng tôi còn có cơ hội đồng hành với thiếu soái không?”

Tiêu Hữu Thành bỗng nhiên gọi to: “Tôn Phụ.” Ngoài cửa có người hầu lên tiếng trả lời, chỉ chốc lát sau, Thẩm Tiêm lại thấy người đàn ông nho nhã kia, Tiêu Hữu Thành nói: “Thẩm tiểu thư có chuyện gì, mời tìm thư ký Tôn nói chuyện.”

Tôn Phụ làm tư thế mời: “Thẩm tiểu thư mời đi theo tôi.”

Trên mặt Thẩm Tiêm hiện lên một chút xấu hổ, nhưng nhanh chóng che dấu bằng khuôn mặt tươi cười, cô ta ung dung đứng dậy, lại nói cảm ơn với Tiêu Hữu Thành rồi mới đi ra ngoài, trong khoảnh khắc cô ta quay đầu lại trước khi đóng cửa, cô ta không dám tin vào mắt mình… Vẻ mặt dịu dàng như vậy, ánh mắt chuyên chú như vậy, dĩ nhiên khiến người ta động lòng…Thế nhưng, cô ta chẳng bằng một con rối gỗ…

Ngày thứ ba của năm mới, vào ban đêm, các màn khiêu vũ vẫn náo nhiệt, đèn neon muôn màu muôn vẻ chiếu sáng đường phố.

Hai tay Hứa Tiểu Thúy nắm túi giữ nhiệt giữa cảnh tượng màu sắc rực rỡ, cô bé đã đến đêm chi hội được một năm, từ lâu đã quen nhìn thế giới xa xỉ phồn hoa thế này. Ngoài cửa sau đêm chi hội có một gã đàn ông đang nhìn xung quanh, hắn ta nhìn thấy cô bé từ phía xa xa, hùng hùng hổ hổ thúc giục quát to: “Mẹ nó mua cái gì mà chậm như vậy! Nhanh lên!”

Hứa Tiểu Thúy tăng tốc chạy thật nhanh, khi chạy đến trước mặt gã đàn ông thiếu chút nữa là không kiềm hãm được bước chân, cô bé thở hổn hển, gã đàn ông lại mắng một câu, rồi cẩn thận thử nhiệt độ của túi giữ nhiệt, gật đầu: “Đưa vào đi! Nhanh lên!”

Trong phòng phòng khiêu vũ rất nhộn nhịp, nhưng Hứa Tiểu Thúy dễ dàng tìm được người kia, áo gilê nhỏ, quần tây dài màu đen sọc trắng, vô cùng anh tuấn, áo gilê không tay lộ ra bờ vai mượt mà và cánh tay mảnh khảnh, giống như tuỳ ý đứng cạnh sàn nhảy, tay đút vào túi quần một nửa, có một loại khí chất cao quý lại biếng nhác.

Hứa Tiểu Thúy tới gần người nọ, bước chân chậm rãi, trong lòng cũng có chút hoảng sợ, ngày thường cô bé là một nha đầu lanh lợi, nhưng vào lúc này lại nói cà lăm, “Đại…Đại tiểu thư…”

Người nọ quay đầu, thấy túi giữ nhiệt trong tay cô bé, ánh mắt cô sáng lên, còn sáng hơn đèn neon, cô vừa nhận lấy vừa nói: “Có nóng không?” Hứa Tiểu Thúy gật đầu, người nọ thản nhiên cười, “Cám ơn”. Hứa Tiểu Thúy đỏ mặt, xấu hổ không biết làm sao, cô bé ở đêm chi hội đã quen người ta sai bảo, làm chút việc như vậy, thế nào cũng không ngờ Đại tiểu thư sẽ nói lời cảm ơn.

Đại Lê một tay cầm túi giữ nhiệt, một tay sờ túi quần của mình, cô hơi nhíu mày, Hứa Tiểu Thúy vừa định đi thì bị Đại Lê gọi lại: “Chờ một chút.”

Hứa Tiểu Thúy cho rằng Đại Lê còn việc dặn dò, cô bé ngoan ngoãn đứng tại chỗ, muốn ngẩng đầu nhìn nhưng không dám, trong phòng khiêu vũ có rất nhiều phụ nữ, Đại tiểu thư ăn mặc cũng không coi là ít, nhưng không biết vì sao đặc biệt khiến người ta đỏ mặt, nhịp tim dồn dập.

Đại Lê nhìn xung quanh một vòng, nhanh chóng có người chạy tới, “Đại tiểu thư?”

“Cho tôi mượn năm đồng.”

“…” Người chạy tới trố mắt nửa phút, không rõ nguyên do, rồi mau chóng lấy ra đồng bạc, Đại Lê tiếp nhận, lập tức nhét vào trong tay Hứa Tiểu Thúy, doạ cô bé đến mức liên tục lùi về phía sau, “Đại tiểu thư?”

“Cầm đi.” Đại Lê cười dịu dàng, “Thời tiết rất lạnh, em hãy đi mua đôi bao tay.”

Hứa Tiểu Thúy lơ mơ nói tiếng cảm ơn, cúi đầu rời khỏi, nước mắt cô bé rơi xuống, từ lúc vào Thượng Hải, đây là lần đầu tiên có người phát hiện tay cô bé nứt nẻ, lần đầu tiên có người muốn phát hiện.

Ở trong góc lau khô nước mắt, khi Hứa Tiểu Thúy trở lại phòng khiêu vũ thì không khí có chút bất thường, mọi người tụ tập thành từng nhóm, lặng lẽ nói gì đó, ánh mắt còn trộm nhìn về một phía, Hứa Tiểu Thúy theo ánh mắt của mọi người nhìn qua, bên cạnh sàn nhảy có một đôi nam nữ xinh đẹp ngồi cùng nhau, cô bé nhận ra, người đàn ông mặc quân phục nhất định là thiếu soái, khi Đại tiểu thư và anh đính hôn, cô bé có xem qua ảnh chụp của họ ở trên báo chí, người phụ nữ mặc bộ váy dài màu hồng, cô bé thường thấy cô ta ở bảng hiệu bên ngoài rạp chiếu phim, Hứa Tiểu Thúy lại nhớ tới, trên mặt lịch tháng năm nay cũng là ảnh của người phụ nữ này.

“Thiệt hay giả?”

“Hai ngày nay trên báo chí đều là tin tức quan hệ của Thẩm Tiêm, nhưng lại im lặng không nhắc tới bên người đàn ông là ai, hoá ra là thiếu soái, khó trách ngay cả báo chí cũng không dám viết.”

“Tôi có bạn ở toà soạn, nghe nói mấy hôm trước thiếu soái đi Bắc Bình cũng mang Thẩm Tiêm theo, cô ta quả nhiên là có cách, vừa đến liền công khai, có bao nhiêu con gái nhà quyền quý ở Bắc Bình và Thượng Hải hận cô ta đến chết.”

“Hừ! Chỉ là một nữ minh tinh, cô cho là có thể dài lâu à?”

“Ha! Vừa khéo hình như tôi thấy Đại tiểu thư ở đây.”

“Đúng đúng đúng, hai ngày nay trong sàn nhảy nhiều người lại hỗn loạn, mỗi đêm cô ấy đều đến.”

“Người đang ở đâu? Vở kịch này hay đây!”

“Cô tỉnh lại đi! Hai người đã hủy bỏ hôn ước, ai dám quản ai chứ?”

“Đúng là có để ý.”

“Không thể nói như vậy.”

“…”

“…”

…..

Tiêu Hữu Thành và Thẩm Tiêm không khiêu vũ, chỉ là ngồi ở chỗ kia, trong phòng khiêu vũ có rất nhiều người trẻ tuổi hiển hách, hơn phân nửa trong số đó đều biết Thẩm Tiêm, người đi qua chào hỏi không ngừng, Thẩm Tiêm quen giao tiếp nên tự nhiên đứng lên chào hỏi, Tiêu Hữu Thành cũng không lạnh lùng như trước, tuy không cười nhưng thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Thân phận bạn gái thiếu soái của Thẩm Tiêm cứ như vậy được chứng thực.

Bên cạnh sàn nhảy, Đại Lê dựa nửa người trên mặt tường, hai cánh tay lười nhác khoanh trước ngực, ánh mắt lướt nhìn khắp cả phòng, hình như có chút thờ ơ, ngẫu nhiên đối diện một đôi mắt quen thuộc, nhưng cô chỉ đảo qua, không có cảm xúc, cũng không dừng lại.

Cách đó không xa có vài vị phu nhân thảo luận sôi nổi, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Đại Lê, một gã đàn ông vóc dáng nhỏ bé đi tới, “Bộp” một tiếng, con dao cắm trên bàn, thân dao run mạnh, mũi dao dưới ánh đèn loé lên tia sắc bén, ánh mắt gã đàn ông hung ác, tiếng nói cũng dữ tợn, “Thử nói thêm một câu nữa xem?”

Các vị phu nhân sợ tới mức gương mặt trắng bệch, có rất nhiều người xung quanh nhìn qua cũng im ắng không dám lên tiếng, người đàn ông này gọi là A P, phát triển gần hai năm, rất có địa vị ở bang Hải Thiên, người bình thường không dám tuỳ tiện rước lấy hoạ. Đại Lê cũng nhìn thấy, cô lạnh lùng lướt qua, trong lòng A P hơi sợ hãi, hắn ta đi vài bước đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư, muốn tôi tìm mấy anh em xử lý người đàn bà họ Thẩm kia không?”

Đại Lê hơi ngẩng mặt, bởi vì cô cao hơn A P nên hạ tầm mắt xuống, ánh mắt lạnh băng: “Điều thứ ba trong bang quy của Hải Thiên.”

A P đứng tại chỗ, trong lòng lo sợ, “Đại tiểu thư…”

“Nói!”

“Không cho phép ức hiếp phụ nữ trẻ em.”

Đại Lê đứng thẳng, “Tôi đi trước, cậu ở lại trông chừng.” Khi cô xoay người trừng A P một cái, khí thế đó, A P thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ… Không ai biết, A P thực ra thích Đại tiểu thư trừng hắn ta, vừa sợ hãi lại chờ mong, tâm tình khó tả…

Cô đi đến phòng giữ quần áo lấy áo khoác, đi vào không lâu, phía sau truyền đến tiếng khoá cửa, súng vừa rút ra lại được cô chậm rãi đặt về chỗ cũ, rồi tiếp tục tìm quần áo của mình, trong phòng rất ngăn nắp, mỗi chiếc áo đều là lông cừu lông chồn quý trọng, nhưng cô lại tìm không ra áo khoác bằng vải nỉ của mình, không biết bị treo ở chỗ nào.

Thanh âm của anh trầm thấp, cũng rất nhẹ, từ phía sau cô vang lên: “Giận rồi à?”

“Nhàm chán.” Câu trả lời của cô rất rõ ràng, tức tốc đáp lại câu hỏi của anh. Trong phòng giữ quần áo có mấy ngọn đèn tường, cái chụp đèn màu da cam phân tán ánh sáng, màu da cam nhàn nhạt phảng phất trong không khí, lưu động trong bóng tối mông lung.

Ngọn đèn từ bên người anh chiếu lên trên, chiếu sáng nửa bên gò má của anh, anh mỉm cười một chút, hơi nhếch khoé môi, ánh sáng màu cam mờ nhạt, ánh mắt có vẻ ảm đạm, thanh âm của anh càng nhỏ hơn, “Hoá ra anh lại làm chuyện điên rồ.”

Tay cô ngừng lại, nhưng không nói lời nào cũng không quay đầu lại.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, thật cẩn thận ôm cô vào trong ngực, cô chỉ khẽ giật mình, vòng tay ấm áp khát vọng từ lâu khiến cô bỏ đi sự giãy dụa, anh đặt môi trên vai cô, há miệng ngậm lấy da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, chóp mũi vương vấn mùi hương nhàn nhạt phát ra từ thân thể cô.

“Mẹ rất tức giận, nói muốn tới Thượng Hải tìm em, bây giờ xuất hiện tin tức thế này, bà hẳn là không nghi ngờ nữa.”

Cô cúi đầu hơi trầm ngâm: “Đây không phải là biện pháp tốt.”

Anh “ừ” một tiếng, vẫn ngậm lấy bờ vai của cô, anh lưu luyến mùi hương cơ thể của cô. Chỉ một lúc sau, cô xoay mặt qua, “Một khi đã như vậy, anh hãy kết giao với Thẩm tiểu thư thử xem, cuối cùng anh cũng phải kết hôn.”

Cánh tay ôm bên hông cô đột nhiên căng thẳng, anh chợt xoay người cô lại, nhìn vào mắt cô, thanh âm của anh lạnh lẽo như muốn đóng băng, “Em thì sao? Sẽ kết hôn chứ?”

Cô nhìn vào hai tròng mắt của anh, không hề chớp mắt, trong mắt anh chỉ có màu đen âm u như muốn cắn người, trong lòng cô trống rỗng, cảm giác mù mịt tìm không ra giới hạn, nhưng cô lại cười, như là hoa quỳnh nở rộ trong mộng, tức khắc xinh đẹp trong giây lát, tuy rằng gần ngay trước mắt, nhưng không thể có được, cô yếu ớt nhìn anh, khẽ nói: “Có lẽ vậy.”

Lửa giận mang theo nỗi đau sâu sắc dâng lên trào ra, trong khoảnh khắc đôi mắt anh cháy rực, anh ôm chặt cô vào trong ngực, hận không thể hoà máu thịt cùng cô, anh hung hăng hôn cô, giống như một con thú dữ hung ác tham lam, tuyệt vọng đoạt lấy, dùng cướp đoạt để che dấu tuyệt vọng.

Trái tim trống rỗng, trong lòng cũng trống không, khắp nơi đều là trống không, chỉ có nụ hôn của anh, vòng tay của anh cho cô đầy đủ trong chốc lát, cô ôm chặt cổ anh, tha thiết đáp lại anh. Có được, dù cho ở trong mộng cũng tốt.

Tình cảm và dục vọng kiềm nén đã lâu, cảm xúc mãnh liệt chạm vào liền bùng nổ ngay lập tức, anh kéo mạnh áo gilê của cô, nút áo “lộp bộp” rơi rải rác, anh kéo xuống áo ngực màu đen, bởi vì dùng sức, bầu ngực trắng như tuyết hơi lay động, anh ngậm lấy nụ hoa trắng nõn khát vọng đã lâu, anh điên cuồng trằn trọc mút vào, trong ngang ngược mơ hồ tồn tại sự dịu dàng.

Cô nhắm mắt lại, tiếng rên rỉ rất nhỏ, cổ cô hơi ngửa ra sau, đường viền cổ tuyệt đẹp như thiên nga, hai tay anh dạo chơi trên thân thể xinh đẹp của cô, theo sống lưng bóng loáng di chuyển lên xuống, ngọn lửa như đang trêu chọc. Anh đột nhiên dồn ép cô, bức cô phải lùi về phía sau, bước chân nhanh chóng bị cản trở, sau lưng trần trụi tiếp xúc vật lạnh lẽo cứng rắn, cô còn chưa kịp phản ứng đó là cái gì thì đã bị anh xoay người, trước ngực đặt lên vật lạnh lẽo.

Cô hít một hơi thật sâu… Cô trông thấy dáng vẻ của chính mình, sắc mặt ửng hồng xen lẫn ngọn đèn màu da cam mờ mịt, tạo thành vẻ quyến rũ say mê nào đó, hai tròng mắt ngấn nước, trong mắt có tình dục, cũng có chút kinh ngạc, xấu hổ và giận dữ… Cô nhìn thấy một đôi mắt khác, trong mắt có cô tất cả đều quen thuộc, ánh mắt bọn họ giao nhau trong gương, tồn tại sự hư ảo.

Anh cởi quần dài của cô, vuốt ve ở giữa đôi chân thon dài non mịn mẫn cảm, trượt đến chỗ ấm nhuận mềm mại, một ngón tay tiến vào… Thân thể cô đột nhiên run lên, sau đó cứng đờ, nơi mềm mại của cô chặt chẽ hút ngón tay của anh vào trong, khát vọng không chỉ được thoả mãn, ngược lại càng sâu. Cô muốn nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt của anh khoá chặt bền vững như vậy, cố chấp muốn cùng cô nhìn lẫn nhau.

Anh chậm rãi rút ngón tay ra, nắm lấy vòng eo của cô rồi dùng sức tiến vào… Cô hừ một tiếng thật mạnh, thân thể càng áp lên mặt kính, đôi mắt cũng không trốn tránh mà nhìn anh. Anh bắt đầu co rút, chậm chạp rút ra, rồi dần dần tăng tốc… Thân thể được lấp đầy, có được khẩn thiết chân thật, thân thể của họ phù hợp như vậy, giống như vì đối phương sinh ra, kết hợp cùng một chỗ thì mới được hoàn chỉnh.

Cô nắm lấy tay anh đang vịn ở bên hông, cắn môi, đè nén phát ra rên rỉ, ánh mắt vẫn dây dưa với anh, từ lúc ban đầu tiến vào đến cuối cùng khoái hoạt cực hạn… Cô bỗng nhiên nghĩ rằng, mặc dù không có tương lai, cuộc đời này có thể được một khắc như vậy, một khắc hiểu nhau và hoà hợp yêu nhau như vậy cũng đủ rồi.

Anh không lập tức rút ra, mà vẫn chôn vùi trong cơ thể cô, cô mất hết sức lực, mềm nhũn dựa vào trong lòng anh. Tiếng thở dốc đan xen, hô hấp nóng bỏng phả vào mặt gương bao phủ một lớp sương trắng hơi mỏng, ánh mắt say mê lẫn nhau, anh giơ cánh tay, ở trước mắt cô dùng ngón tay viết thay, một nét lại một nét ở phía trên lớp sương mù, viết xuống ba chữ…

Cô kinh ngạc nhìn thấy, trong nháy mắt cô thậm chí suy nghĩ, bỏ xuống tất cả… Hơi nước nhỏ bé trượt xuống, rồi một dòng nối liền như là đang rơi lệ, nhanh chóng cọ rửa nét chữ, cô đột nhiên đặt bàn tay lên bao phủ mặt chữ đã mơ hồ.

…..

Áo gilê bị anh xé hỏng, cô ngồi xổm xuống tìm từng nút áo, hiện tại không có cách khâu lại, may mà còn có áo khoác, anh giúp cô cài nút áo khoác, giúp cô đeo khăn quàng cổ rồi đặt một nụ hôn lên trán cô, cô cúi đầu lại bị anh ôm lấy, “Đêm nay đến chỗ anh?”

Cô trầm mặc một lát, “Để nói sau.” Cô tránh khỏi vòng tay của anh, đầu ngón tay vừa chạm đến nắm cửa, cô nghe thấy tiếng anh, “Anh chờ em.”

Ra khỏi phòng giữ quần áo, tiếng hoan hô nói cười phả vào trong mặt, bao phủ chặt chẽ người cô, trên sàn nhảy vẫn rực rỡ phồn hoa như trước, cách một cánh cửa giống như lập tức rơi vào thế giới khác, những tiếng ồn náo nhiệt này lại hình như không có liên can đến cô.

Về đến nhà Thường Phi đã ngủ, bà Dương thấy cô trở về liền chào đón nói: “Đại tiểu thư, cháo long nhãn tối nay làm rất ngon, cô chờ một lát, tôi lập tức hâm nóng.”

Đại Lê đã ăn tối nên cũng không đói, nhưng cô vẫn ngồi xuống bàn ăn, trong nhà ăn còn mở đèn chùm, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu xuống khăn bàn màu trắng ngà, làm cho chiếc khăn trở thành màu vàng.

Cháo long nhãn rất nhanh đưa đến trước mặt cô, hơi nóng hôi hổi toả ra, Đại Lê nếm một ngụm, “Ngon quá.” Bà Dương cười từ ái lại thoả mãn, “Ngon miệng thì ăn nhiều một chút, cô thiếu máu, ăn cái này rất tốt.”

“Một chén là đủ rồi, người đi ngủ trước đi, đã khuya rồi.”

Bà Dương đợi một lúc, thấy cô kiên trì nên trở về phòng ngủ. Đại Lê ăn từng ngụm nhỏ, ăn xong nửa chén cháo, cô đặt chiếc thìa trong chén rồi đưa mắt nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi.

Trong phòng rất yên tĩnh, đèn chùm ở trên đầu không lớn, chỉ đủ chiếu sáng bàn ăn, còn lại đều là tối tăm, từ nhạt chuyển thành đậm, bốn phía đến gần cô, bàn tay chồng chéo lên nhau, đồng hồ ngay bên tai, “Tích tắc tích tắc” tiếng kim giây di chuyển, từng chút từng chút một, cùng nhịp đập với trái tim cô.

Mạch suy nghĩ khi thì rõ ràng khi thì hỗn loạn, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, mờ mịt không rõ ràng lại phức tạp, nhưng thực ra rất đơn giản, đi hoặc là không đi.

Không biết qua bao lâu, cô đứng thẳng dậy, lại liếc mắt nhìn đồng hồ, một giờ bốn mươi. Mặc dù trong phòng có lò sưởi, nhưng nửa chén cháo vẫn nguội lạnh, cô tắt đèn, lần mò hướng ra ngoài. Lý trí nói với cô không thể đi, nhưng tình cảm lại làm trái ngược.

Trong ngoài phủ đô đốc đều có lính canh gác ngày đêm, nhìn thấy cô, họ lập tức mở cổng ra, cô chạy xe vào sân sau, đứng ở bên ngoài toà nhà, đầu đêm tuyết rơi xuống phủ một lớp mỏng trên mặt đất, rất trơn trượt, cô bước lên bậc thang thật cẩn thận, cửa không đóng, đẩy nhẹ liền mở ra.

Đèn trong phòng sáng lên, ánh sáng thình lình hiện ra khiến cô hơi nheo mắt lại, cô thấy anh ngồi lõm vào thật sâu trong sô pha, như vậy xem ra anh nhất định đã ngồi thật lâu. Anh mở đèn bàn bên cạnh sô pha, màu vàng nhàn nhạt như là ánh mặt trời sớm tinh mơ, ấm áp mà điềm tĩnh, anh theo ngọn đèn hướng tới cô, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô ôm trong lòng.

“Còn lạnh không?”

Cô lắc đầu.

“Có đói bụng không?”

Cô lại lắc đầu.

“Hay là ăn trước chút đồ ăn, ăn xong anh dẫn em đi đến một chỗ.”

Bà Đồng đầu bếp mang đến một chén cháo, trùng hợp lại là cháo long nhãn, cô không có khẩu vị chút nào nhưng vẫn im lặng ăn xong, anh ngồi bên cạnh nhìn cô, cũng im lặng.

Anh thật sự mang cô ra ngoài, cô nhìn thời gian, đã sắp ba giờ, xe chạy qua một nửa nội thành, cuối cùng dừng lại trước toà nhà kiến trúc ngọn tháp theo phong cách Gothic.

Đây là một giáo đường nhỏ ở nơi hẻo lánh, cô thậm chí không biết tên giáo đường, trước cửa có hai hàng thông thấp, trong bóng tối chỉ nhìn thấy bóng đen của bụi rậm. Anh đẩy cửa ra, cô sửng sốt.

Trăm nghìn ngọn nến nhỏ thắp sáng, trăn nghìn ánh lửa lay động, là một biển lửa nối liền, ấm áp lại đẹp mắt, cửa sổ bằng kính ở hai vách tường trong giáo đường vẽ những câu chuyện thánh kinh với màu sắc rực rỡ, ánh nến phát ra vầng sáng màu vàng càng có vẻ thần bí, một ông cha xứ mặc áo choàng đen đứng trước thánh giá, mỉm cười với bọn họ.

Đại Lê theo bản năng quay đầu lại bước đi, nhưng cô bị Tiêu Hữu Thành giữ chặt, hai người giằng co một lát, Đại Lê cúi đầu, bọn họ vẫn đứng ở cửa, ánh nến không chiếu sáng mặt cô, chỉ có đường nét mơ hồ, nhưng Tiêu Hữu Thành lên tiếng trước: “Chuyện hôm đó vẫn chưa làm xong, chúng ta phải làm cho xong.”

Đại Lê mím môi, chậm rãi lắc đầu, trong bóng đêm cũng không biết anh có thấy hay không, sau một lúc lâu cô mới nói: “Chúng ta không thể ở bên nhau nữa, hãy coi như không xảy ra chuyện gì.”

“Vậy đêm nay vì sao em muốn tới?”

Cô bị hỏi lại, nhất thời nghẹn lời, vì sao muốn tới? Biết rõ không thể ở bên nhau, vì sao lại muốn tới? Chia tay hay nắm tay, lựa chọn đơn giản nhưng lại phức tạp, tình thân và tình yêu, lý trí và tình cảm, ánh sáng và tối tăm, là để mặc đạo đức trói buộc hay là theo tâm ma sa đoạ? Cô biết nên làm thế nào, nhưng cô làm không được, rồi lại không thể không làm.

Đầu óc bùng nổ đau đớn, cô đỡ lấy cái trán, anh ôm cô vào trong ngực, xoa nhẹ lưng cô: “Anh xin lỗi, anh biết khó xử cho em… Anh cũng không cầu xin quá đáng gì… Đem tất cả đều trở thành giấc mộng được không? Coi như là lừa gạt anh, được không?”

Đôi mắt ươn ướt ngấn lệ, người đàn ông cô yêu sâu sắc dùng thái độ nhún nhường như vậy đang khẩn cầu cô, cô không có cách nào cự tuyệt, cô thầm nghĩ muốn trấn an nỗi đau của anh, luyến tiếc sự cưng chiều của anh, cô muốn cho anh tất cả… Dù chỉ là lừa dối anh cũng là lừa dối mình.

Anh hôn lên hai tròng mắt ẩm ướt của cô, nắm tay cô cùng nhau hướng đến cha xứ, bọn họ ở cửa làm chậm trễ lâu như vậy nhưng cha xứ vẫn mỉm cười ôn hoà, ông dùng tiếng Trung không chuẩn lắm hỏi bọn họ, “Chuẩn bị tốt rồi chứ?”

Tiêu Hữu Thành gật đầu, cha xứ bắt đầu đọc lời thề hôn nhân, nghe rất quen thuộc bởi vì nói bằng tiếng Anh.

“Richard, do you take Chris for your lawful wedded wife, to live together after God’s ordinance, in the holy estate of matrimony? Will you love her, honor her, comfort her and keep her in sickness and in health, and cherish her from this day forward, forsaking all others, keeping only unto her for as long as you both shall live?”

(Richard, con có nhận Chris làm vợ hợp pháp của con, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân? Con sẽ yêu thương cô ấy, tôn trọng cô ấy, an ủi cô ấy, và gìn giữ cô ấy trong khoẻ mạnh cũng như bệnh tật, và trân trọng cô ấy từ hôm nay trở đi, từ bỏ mọi người khác để chung thủy với cô ấy đang khi hai người còn sống chăng?)

“I do.”

“Chris, do you take Richard for your lawful wedded husband, to live together after God’s ordinance, in the holy estate of matrimony? Will you love him, honor him, comfort him and keep him in sickness and in health, and cherish him from this day forward, forsaking all others, keeping only unto him for as long as you both shall live?”

(Chris, con có nhận Richard làm chồng hợp pháp của con, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân? Con sẽ yêu thương anh ấy, tôn trọng anh ấy, an ủi anh ấy, và gìn giữ anh ấy trong khoẻ mạnh cũng như bệnh tật, và trân trọng anh ấy từ hôm nay trở đi, từ bỏ mọi người khác để chung thủy với anh ấy đang khi hai người còn sống chăng?)

“I.do.”

“Seal the promises you have made with each other with a kiss.”

(Hãy dùng một nụ hôn niêm phong lời thề hai con đã hứa với nhau.)

Anh xoay người, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, tròng mắt của cô lại ươn ướt, anh cúi xuống hôn lên, đầu tiên dịu dàng hôn lên đôi mắt cô rồi đến đôi môi cô, hôn lên hết sức cẩn thận.

Giống như lời của cha xứ, nụ hôn này khác biệt với nụ hôn sau đó, tất cả đều trở nên khác biệt.

Là mộng hay là thật? Thật thế nào? Giả thế nào? Đời người vốn như giấc mộng.

Lời tác giả:

Xem ra cần phải giải thích một chút

Ba chữ tiểu Tiêu viết chính là

“Anh yêu em”

Trong tình huống như thế, ba chữ này là thích hợp nhất

Trước tối đó Lê Lê không biết anh chuẩn bị hôn lễ, cho nên khi đến giáo đường, phản ứng đầu tiên là rời khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui