Chỉ Yêu Mình Em

Edit: p3104

Bởi vì mấy ngày đi Thượng Hải, trong quân có rất nhiều việc trì hoãn, giữa trưa tới Nam Kinh, Tiêu Hữu Thành cùng Đại Lê ăn cơm trước, rồi đưa cô về chỗ ở, sau đó anh vội vàng đến phủ thống quân họp.

Xử lý xong vài công vụ quan trọng, trời cũng gần tối, Từ thống chế sắp xếp chỗ ở cho anh cũng không xa, chỉ cách phủ thống quân một con phố, bởi vì trước kia anh bận bịu quân sự, mỗi lần đều tạm ngủ trong văn phòng, chưa bao giờ ở chỗ kia.

Một căn nhà lớn có vườn hoa kiểu tây, trang trí màu vàng, khắp nơi đều lộ ra vẻ tráng lệ, khó tránh khỏi có vài phần tầm thường, người hầu dẫn anh đến phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra… Phía tây có cửa kính rộng lớn, nắng chiều chiếu vào, xuyên qua bức màn màu vàng hơi mỏng, đem tia sáng vốn màu vàng kia đậm thêm một lớp, giống như bụi vàng dày đặc tinh tế toả chiếu trên người cô.

Cô nằm nghiêng trên giường, đang ngủ thiếp đi, trên người không biết mặc gì, giống như áo choàng cũng giống như áo sơ mi cỡ lớn phình ra, tôn lên vẻ mập mạp trắng nõn như là đứa con nít.

Anh ngồi bên giường nhìn cô kỹ càng… Không gầy, thậm chí như là béo một chút, khí sắc cũng tốt, mặt mày hoàn toàn dễ chịu, khoé miệng hơi vểnh lên, gò má hồng phấn xinh đẹp… Giờ phút này, anh mới chính thức yên lòng, cô ở chỗ người Nhật Bản đã gặp phải những gì, anh không dám suy nghĩ, cũng không thể suy nghĩ, nếu không anh sẽ điên mất… Hiện tại cô có thể khoẻ mạnh trở về bên anh, vậy là đủ rồi.

Anh nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, cô hẳn là đã tỉnh rồi, khoé miệng cong lên vài phần, cũng không mở mắt, chỉ tự động dựa sang đây, chui vào trong lòng anh, chiếc áo thoáng kéo xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn, cùng với vài dấu vết gặm cắn rất nhợt nhạt.

Thân thể anh chấn động! Sau đó cứng đờ. Dấu hôn kia, giống như một cây kim đâm vào trong mắt anh, đau lòng đến tột đỉnh, tâm tình ẩn sâu trong lòng hoàn toàn bùng nổ! Anh hận! Hận không thể giết Cận Vệ một lần nữa! Lột da sống! Bằm thành trăm mảnh! Anh cũng hận chính mình! Hận chính mình lại không bảo vệ được người mình yêu nhất! Anh không thể tưởng tượng được vào một khắc kia cô đau lòng tuyệt vọng, một khắc kia anh lại ở đâu…

Có lẽ cô cảm giác được tâm trạng của anh nên mở mắt ra. Anh lập tức ôm sát cô, vùi đầu vào cần cổ cô, khàn tiếng rầu rĩ nói: “Anh xin lỗi…đã để em chịu khổ.”

Cô nhanh chóng hiểu ra, rốt cục vì sao anh xin lỗi, trong lòng ấm áp cảm động, cô muốn nâng khuôn mặt anh lên, nói với anh, nhưng khuôn mặt anh dính sát vào cần cổ cô, mặc cho cô dùng sức thế nào cũng không chịu ngẩng đầu, cô cảm thấy có gì đó không đúng, bèn gọi anh, “Hữu Thành? Hữu Thành?” Cố hết sức nâng mặt anh lên… Tầm mắt anh vừa mới đối diện cô, anh lại lập tức quay đầu…

Cô hơi sững sờ… Đôi mắt anh đỏ bừng… Anh đang khóc…

Không thể dằn xuống, khoé miệng cô cong lên nụ cười, cảm động, vui mừng, đau lòng, cô nhướng người qua nhìn anh, anh lại muốn quay đầu, bị cô dùng hai tay đỡ lấy khuôn mặt, anh không thể động đậy, đành phải đối diện với cô bằng đôi mắt đỏ bừng… Thấy cô cười tủm tỉm hôn anh, “Không xảy ra chuyện mà anh phỏng đoán đâu, em rất tốt.” Anh sửng sốt, cô cười híp mắt lại hôn anh lần nữa, “Ngốc à, sắp làm ba mà còn khóc.”

Anh hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt đột nhiên thay đổi, trở nên một đứa nhỏ, hai tròng mắt đơn thuần, giống như liếc một cái là có thể nhìn thấu qua, ngây ngốc, ngơ ngác, anh dè dặt hỏi cô, “Em nói gì?”

Cô vẫn cười tủm tỉm, lại hôn anh, nhẹ nhàng đưa tay anh đặt lên bụng mình, trong giọng nói nhè nhẹ có vẻ đắc ý, cô tuyên bố, “Ở đây có con của chúng ta, em mang thai rồi.”

Anh vẫn để bộ dạng ngốc nghếch, nhìn bụng cô, nhìn mặt cô, rồi lại nhìn bụng cô, rồi lại nhìn mặt cô… Trên mặt dần dần đỏ lên, đôi mắt bắt đầu sáng ngời, là sự vui sướng quá kích động không thể kiềm chế, tuy rằng không có ngôn ngữ, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh, nỗi vui mừng của anh càng khiến cô vui hơn, đắc ý hơn.

Thế nhưng, kích động trong mắt anh dần dần trầm xuống, sắc mặt cũng từ đỏ biến thành trắng, cuối cùng biến thành xanh xao khiến người ta sợ hãi, anh nheo mắt lại, cô hơi khẩn trương, theo bản năng cắn môi, sợ hãi nhìn anh.

Anh bất vi sở động, gió lốc trong mắt càng ngày càng sâu, anh dùng tốc độ thật chậm hỏi: “Em mang thai, em cũng biết mình mang thai, đêm qua lại dám làm chuyện kia?”

Anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thanh âm vô cùng nguy hiểm, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy, biết mình đã sai, nhưng vẫn có phần không phục, cô xoay mặt qua, nhỏ giọng cãi lại một câu, “Em nắm chắc không sao mà.”

Hồi lâu không nghe thấy tiếng anh, nhưng khí thế bức người lại càng hừng hực, khiến cô sắp không thở nổi, cô dần dần có chút sợ sệt, nhưng lại quật cường không chịu nhận sai, khoé miệng cô trầm xuống, nhất định không thèm nhìn anh, không để ý đến anh.

Anh vẫn dùng tốc độ thật chậm mà hỏi cô, “Em có cái gì nắm chắc? Em có cái gì nắm chắc khẳng định sẽ không làm mình bị thương? Nhất định sẽ không tổn thương đến đứa bé hả?” Thanh âm của anh từ từ lạnh lẽo trầm thấp, từng chữ một như đấm vào trong lòng cô, “Đại Lê, em quá lắm rồi!”

Anh gọi cô là “Đại Lê”? Anh chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của cô, còn dùng ngữ khí như vậy. Cô lập tức đỏ bừng hai mắt, tất cả uất ức trong lòng đều dâng lên, anh dựa vào gì mà hung dữ với cô? Khó khăn lắm mới đợi được anh, cô có thể nào để một mình anh đi mạo hiểm? Chết cũng phải chết chung với nhau…

Nhưng cô không giải thích, không nói lời nào, tuy rằng đôi mắt đỏ bừng nhưng cô hung hăng cắn môi, không cho nước mắt rơi xuống… Dáng vẻ nhỏ bé quật cường lại điềm đạm đáng yêu của cô rốt cuộc làm anh mềm lòng, anh cho rằng có thể nổi giận với cô một lần, cuối cùng lại không nỡ. Anh muốn ôm cô lại bị cô đưa tay cản trở, cô không chịu để ý đến anh.

Anh đột nhiên thở dài, đau lòng bất đắc dĩ, “Lê, anh biết em luôn tự tin, nhưng ngộ nhỡ, ngộ nhỡ em và con có sơ xuất gì đó… Em bảo anh làm sao bây giờ?”

Cơ thể cô run lên, đầu cúi xuống càng thấp, anh nắm lấy tay cô, cô không tránh, anh tiện thể hôn lên lòng bàn tay của cô, “Mạng của anh nằm ở trong tay em, em hiểu không?”

Cô run rẩy mãnh liệt, đột nhiên bổ nhào trong lòng anh, “Em sai rồi.” Cô khóc ra tiếng.

Anh vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành cô trấn an cô, cô khóc đủ rồi, có lẽ cảm thấy hơi ngượng ngùng, lại ở trong lòng anh không chịu động đậy, anh còn nhớ lúc nãy bị cô trêu chọc, bèn cười cô, “Ngốc à, sắp làm mẹ mà còn khóc.”

Cô vừa thẹn vừa giận, còn muốn cười, liền đẩy anh ra, kéo chăn qua muốn ngủ, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên lại khiến anh muốn hôn… Anh ngậm lấy môi dưới của cô, mút vào một cách dịu dàng, khẽ cắn, cho đến khi cô phát ra rên rỉ mơ hồ, thừa dịp khe hở của cái miệng kia khẽ nhếch lên, anh vươn đầu lưỡi đi vào… Nụ hôn quá chuyên tâm xuất thần, trên người chợt lạnh cô mới phản ứng lại, quần áo đã bị anh lột ra, cô đỏ mặt đẩy anh, “Bé con còn chưa ổn định đâu, không thể làm thế này.”

Anh từ trong ý loạn tình mê tỉnh táo, có chút áy náy cũng có chút buồn bực, hoá ra mang thai cũng không phải hoàn toàn vui sướng, có một chỗ có hại nhất. Nhưng anh vẫn rất cẩn thận giúp cô mặc quần áo vào, “Có khó chịu không? Anh gọi bác sĩ đến khám nhé.”

Cô gật đầu “ừ” một tiếng, rồi ngoan ngoãn ngủ ngon.

Anh hôn cô một cái rồi ra ngoài, trong đầu tất cả đều là ánh mắt cuối cùng của cô nhìn anh, thế nào cũng luôn cảm thấy như cô cười trên nỗi đau của người khác.

Lý Tử lại được gọi về phòng thư ký, nhưng lúc này, nguyên nhân lại khác nhau rất lớn —— Thiếu phu nhân đến Nam Kinh, cần vài nữ thư ký chu đáo.

Bưng một mâm hoa quả tươi, Lý Tử dè dặt gõ cửa văn phòng, trái tim đập thình thịch, còn khẩn trương hơn so với mấy ngày trước gặp thiếu soái, đối với vị thiếu phu nhân “chết mà sống lại”, Lý Tử tràn ngập tò mò. Nhớ lại năm ấy, cô xuất thân là tiểu thư của bang phái, cùng thiếu soái đính hôn lại huỷ hôn, ồn ào rầm rộ, qua vài năm, lại đột nhiên kết hôn như tia chớp. Nguyên nhân bên trong không có người ngoài nào biết, với một cô gái còn mơ mộng yêu đương như Lý Tử, trong câu chuyện tình yêu này nhất định có sầu triền miên, tất nhiên cô ta cực kỳ ao ước ngưỡng mộ.

Nghe thấy tiếng “Mời vào”, Lý Tử đẩy cửa ra. Bức màn chỉ buông một nửa, trong phòng rất sáng sủa, mặt trời mùa hè lười biếng chiếu vào, vầng sáng vây quanh một chỗ. Sau bàn làm việc không có ai, Tiêu Hữu Thành ngồi trên sô pha, bên cạnh là một cô gái, áo trắng quần trắng, đều rộng thùng thình, thoạt nhìn hết sức mảnh mai nhỏ xinh, một quyển sách đặt trên đùi, còn lộ ra vài phần biếng nhác thảnh thơi.

Lý Tử không dám nhìn thẳng, đem mâm đựng hoa quả đặt lên bàn trà, nghe thấy cô gái nói tiếng cảm ơn, thanh âm kia cũng lười nhác, khiến ngứa ngáy trong lòng, Lý Tử đột nhiên hoảng hốt, dưới tay cũng loạn, không cẩn thận làm rơi một ly nước trong trên bàn, ly thuỷ tinh vỡ trên mặt đất, mấy bản văn kiện cũng bị xối ướt, Lý Tử cực kỳ sợ hãi, vừa thu dọn vừa xin lỗi, lại nghe cô gái kia nói, “Không sao không sao, cẩn thận kẻo tay bị thương.”

Khi Lý Tử quay về văn phòng lần nữa thì thấy Tiêu Hữu Thành đã buông xuống văn kiện trong tay, anh đang gọt quả táo, cô gái bên cạnh cuộn tròn ở sô pha, chiếc cằm kê lên đầu gối, vẫn đang đọc sách, trong lòng Lý Tử vô cùng kinh ngạc, thiếu soái trong trí nhớ của cô ta là lạnh nhạt vô tình, nhưng hình ảnh ấm áp ở trước mắt này lại tự nhiên như vậy, giữa bọn họ dường như luôn luôn thế này.

Tiêu Hữu Thành ngẩng đầu nhìn cô ta, “Chuyện gì?” Thanh âm lạnh lùng khiến Lý Tử nhớ lại đêm đó, thân thể run lên, cúi đầu đứng ở cửa, “Không, không có gì… Tôi muốn hỏi, muốn hỏi thiếu soái còn có gì, căn dặn…”

“Cô đi ra ngoài đi.”

Lý Tử nhanh chóng khép cửa lại, chạy giống như lánh nạn.

Đại Lê bĩu môi, bất mãn nói thầm, “Xem anh doạ cô bé kìa.” Tiêu Hữu Thành gọt táo xong, lấy một miếng nhỏ đưa đến miệng cô, cười nói: “Là lá gan của cô ta quá nhỏ.”

Quả táo mát lạnh, cô chỉ ăn một nửa, nửa còn lại tự anh ăn hết. Lúc đầu cô cuộn người ở sô pha đọc sách, sau đó dựa vào vai anh, rồi sau nữa ngủ trên đùi anh. Cô ngủ thoải mái, đầu gối lên chân anh, từ từ tuột xuống, anh không có cách nào khác, đành phải đặt một tay đỡ dưới gáy cô, cánh tay tê dại cũng không dám động đậy, cứ như vậy mà nâng đỡ.

Thời tiết mùa hè, hai người rúc vào nhau đương nhiên là nóng, dưới tay anh cảm nhận được mồ hôi ở gáy cô càng ra nhiều, cô ở trong mộng dần dần bắt đầu nói lầm bầm. Một tay thảnh thơi, anh cầm lấy bản văn kiện, nhẹ nhàng quạt mát cho cô, vì thế anh không thể làm gì được, chỉ nhìn cô ngủ…

Anh thích ngắm dáng vẻ ngủ say của cô, thích cô ở bên cạnh anh, dáng vẻ thả lỏng, ngoan ngoãn không có bất cứ sự đề phòng nào. Mỗi lúc thế này, trái tim anh sẽ đặc biệt mềm mại, lồng ngực luôn luôn có gì đó âm ỷ nóng lên… Anh cúi người, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, đôi môi thơm mát… Cô cười, anh cười; cô đau, anh đau; cô ở, anh ở; cô đi, anh đi…. Đó là tình yêu của anh, đơn giản như thế.

Khi mặt trời sắp xuống núi, tiểu tổ tông rốt cuộc tỉnh dậy, thong thả duỗi thắt lưng, chắc là chê nóng, cô kéo áo, xoa mí mắt mơ hồ nói: “Em muốn ăn kem.”

Anh nhẹ giọng dỗ dành, “Bác sĩ nói không thể ăn.”

Cô bĩu môi, nhăn mày thành chữ số tám, “Em muốn ăn dưa hấu ướp lạnh.”

Anh bất đắc dĩ, “Cũng không thể ăn.”

Cô nhất định vẫn chưa tỉnh táo, sắc mắt phụng phịu, rõ ràng reo lên: “Em muốn uống cà phê!”

Anh thở dài, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa tóc cô, “Quậy đủ chưa?”

Cô phớt lờ anh, càng cáu kỉnh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, đôi bàn tay trắng nõn đánh loạn trên ngực anh, “Cái gì cũng không được ăn! Ngày nào cũng không được! Không được ăn gì hết!”

Trong mắt anh, cô thế nào cũng tốt, bởi vậy cô tức giận, anh chỉ cảm thấy đáng yêu, thầm muốn ôm cô một cái, hôn cô, yêu cô… Cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải, kêu gọi anh hôn lên… Có lẽ cô vẫn còn mơ màng, giãy dụa cũng không có sức lực gì, cô yếu ớt tê liệt ở trong ngực anh… Nụ hôn nồng nhiệt trôi qua, thân thể anh căng cứng, cố gắng khắc chế chính mình, nhưng cô dường như càng mê man, con ngươi long lanh nước, ngây thơ nhìn anh, sau một lúc lâu cô mới phản ứng, xoay mặt qua tiếp tục giận dỗi, “Lại hôn nữa.”

Anh buồn cười, hôn lên môi cô, “Buổi tối nấu cơm cho em ăn được không? Anh vẫn biết nấu ăn.”

“Em không muốn ăn canh nữa!” Cô cắn môi anh một cái để trả thù, thân thể anh đột ngột cứng ngắc, một hồi lâu mới khàn giọng nói: “Được, không ăn canh.”

Là thống soái cao nhất, cái chết của Cận Vệ Tín Thụ làm cho quân Nhật Bản thiệt hại nghiêm trọng, mà mấy chiến thuyền do Dung gia cung cấp vào lúc này tự dưng chìm thuyền, quân lương và vũ khí tổn thất lớn, từ đó không gượng dậy nổi, cộng thêm quân Nam Bắc đánh từ hai mặt, chung sức hợp tác, chứng kiến quân Nhật liên tiếp tháo chạy, tiền tuyến không căng thẳng, Tiêu Hữu Thành liền mang Đại Lê về Bắc Bình.

Tuy trời đã vào thu, do mấy ngày liên tiếp nắng ráo, mặt trời gay gắt, ban ngày vẫn nắng chói chang, Đại Lê chỉ thay đổi chiếc váy kiểu tây, đã ra một chút mồ hôi, cô tuỳ tiện chọn một bộ trang sức phù hợp, cũng không trang điểm, đeo kính râm ra ngoài, nhớ tới buổi tối có thể chuyển lạnh, cô quay trở về cầm chiếc áo khoác nhỏ màu xám.

Tới nơi, Dung Đình Hiên đã ngồi chờ, Đại Lê vừa vào khách sạn, lập tức thu hút vô số ánh mắt kinh ngạc. Hôm nay cô mặc váy lụa mỏng lưng cao màu trắng ngà, chất vải nhẹ và mỏng, mềm mại tự nhiên, tôn lên khí chất và dáng người của cô, tất nhiên là vô cùng xuất chúng.

Đại Lê ngồi xuống nhìn đồng hồ, đặc biệt nói rõ, “Em không muộn.”

Dung Đình Hiên cười dịu dàng, “Anh đến quá sớm.” Bỏ lỡ thời cơ, đến quá sớm.

Hai người ăn thức ăn Pháp, Đại Lê không thể uống rượu, chỉ dùng nước trong, đây là nhà hàng Tây rất có tiếng, hoàn cảnh vô cùng tốt, khách cũng không coi là nhiều, rất thanh nhã, lúc này vang lên một tiếng “thiếu phu nhân”, xung quanh lại có người nhìn qua.

Đại Lê ngẩng đầu, thấy một cô gái thướt tha đi về phía mình, cô gái mặc sườn xám không tay màu da cam, là bạn học của Đại Lê, Hà Ninh Kiều, Đại Lê muốn đứng dậy chào hỏi, Hà Ninh Kiều lại nửa nhẹ nửa nặng ấn cô ngồi xuống, vui đùa nói: “Nếu tiểu thiếu gia có gì sơ xuất, tớ không chịu nổi trách nhiệm đâu!” Nói xong cô liền giới thiệu hai cô gái bên cạnh, Thẩm Tiêm cô đã quen biết, áo váy bằng tơ lụa màu xanh ngọc, sắc mặt trang điểm tinh xảo, vẫn sáng sủa xinh đẹp, một cô gái khác mặc váy kiểu tây nổi tiếng màu hồng nhạt, là em gái Ninh Nhã của Hà Ninh Kiều, mấy năm không gặp, cô bé đã trổ mã duyên dáng yêu kiều.

Hà Ninh Kiều giới thiệu bạn bên cạnh xong, Đại Lê cũng không thể thiếu giới thiệu Dung Đình Hiên, hai bên trò chuyện một lúc, Hà Ninh Kiều thức thời, nhanh chóng tạm biệt rời đi, Thẩm Tiêm trên mặt thản nhiên không nhìn ra được gì, nhưng Hà Ninh Nhã vẫn nhìn chằm chằm vào Đại Lê, trong mắt sáng quắc, dường như muốn thiêu đốt một lỗ hỏng trên người.

Ra ngoài lên xe, Hà Ninh Nhã vội vàng nói: “Chị, chị có thấy dây chuyền trên cổ của cô ta không? Tháng trước em vừa nhìn thấy trên tạp chí tiếng Anh, chị có biết đắt bao nhiêu không!”

Hà Ninh Kiều nghe khẩu khí của em gái, biết rằng giá trị xa xỉ, cô cười nói: “Nhà chúng ta xem ra không nuôi nổi em rồi, mau chóng lập gia đình đi!”

Hà Ninh Nhã đỏ mặt, thần sắc có chút buồn bực, “Thế cũng không được như thiếu soái vậy.”

Hà Ninh Kiều càng trêu ghẹo, “Dung thiếu vừa rồi cũng không kém, chắc chắn có thể tặng cho em trang sức đắt tiền.”

“Nhưng em vẫn thích thiếu soái hơn.”

Lúc này Hà Ninh Kiều mới cảm thấy không ổn, thu lại nụ cười nhìn em gái: “Em không thật sự ấp ủ tâm tư này chứ? Không được đi trêu chọc!” Hà Ninh Nhã bất mãn với ngữ khí nghiêm túc của chị, cô ta hừ một tiếng, “Em thấy cô ta cũng chẳng ra sao, còn không bằng Hàn phu nhân đâu!”

Thẩm Tiêm lúc đầu nhìn ngoài cửa xe, nghe “lời khen” này của Hà Ninh Nhã cũng chỉ cười.

Buổi tối thời tiết quả nhiên lạnh, Đại Lê mặc áo khoác vào, nói tạm biệt với Dung Đình Hiên, về đến nhà gặp Tiêu Hữu Thành, cô có chút kinh hỉ bất ngờ, “Hôm nay anh về sớm nha! Đã ăn chưa?” Cô hôn lên mặt anh một cái, đến phòng bếp rót nước uống.

Tiêu Hữu Thành ngửi được mùi rượu trên người cô, cơn giận ẩn nhẫn một đêm càng không thể giấu đi, anh lạnh lùng mở miệng: “Em uống rượu.”

Đại Lê bưng ly nước đi ra từ phòng bếp, vừa uống vừa nói: “Không có, có thể là mùi từ trên người của ai đó.”

Thần sắc Tiêu Hữu Thành lạnh hơn, “Buổi tối rất vui sao? Cùng Dung Đình Hiên.”

Đại Lê vừa muốn trả lời, đột nhiên thay đổi sắc mặt, nheo mắt nhìn anh, “Anh phái người theo dõi em?”

Tiêu Hữu Thành nghe cô nói vậy, hơi chột dạ, ngoài miệng vẫn hùng hồn, “Hiện tại em mang thai, an toàn là quan trọng nhất!”

Đại Lê không nói gì, buông ly nước lên lầu, Tiêu Hữu Thành lặng lẽ đi theo sau cô, sau khi vào phòng thấy cô cởi áo khoác, Tiêu Hữu Thành hơi giật mình, lửa giận trong lòng sắp đánh tan trong nháy mắt lại hừng hực thiêu cháy! Váy lụa mỏng lưng cao buộc dưới ngực, hoàn toàn tôn lên vẻ đầy đặn, bởi vì cô mang thai, bộ ngực quyến rũ rất nhiều… Ngày thường cô hiếm khi mặc váy, thế nhưng vì gặp Dung Đình Hiên, ăn diện lại đẹp như vậy!

Anh tiện tay ném đi một cái chén thuỷ tinh, Đại Lê đang thay quần áo, nghe thấy âm thanh thì chạy ra, thấy thuỷ tinh vỡ trên mặt đất, cô nghiêm túc trách cứ: “Anh phát thần kinh gì đó!”

Anh càng nổi nóng hơn, cũng rống lên: “Nhìn coi em mặc cái gì đó!”

Đại Lê rất kinh ngạc, cúi đầu nhìn, chẳng qua là váy trắng… Hình như có chút… Khi cô ra ngoài chỉ thuận tay lấy nó, cảm thấy cái này mát mẻ lại không lộ vòng eo rõ ràng, cô đâu có nghĩ nhiều như vậy…

Khi ngẩng đầu lần nữa, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh, giống như một đứa nhỏ thở hổn hển, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu, cô “Phì” một tiếng bật cười, Tiêu Hữu Thành sửng sốt với phản ứng của cô, anh quên mất tức giận, hết sức ngỡ ngàng đứng tại chỗ, cũng không biết vì sao cô lại đột nhiên vui vẻ.

Đại Lê cười xấu xa kéo cổ anh xuống, vô cùng lưu manh ghé vào lỗ tai anh thở một hơi, nhướng mày đùa giỡn với anh: “Ngoan, đừng ghen tuông. Đến, cười một cái cho gia.”

Tiêu Hữu Thành càng không thể phản ứng, ngây ngốc sững sờ ở đấy, cánh tay kia của cô cũng vòng qua cổ anh, “Nếu không, gia cười với nàng một cái.” Mặt giãn ra, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Trời làm bậy, còn có thể tha thứ, tự mình làm bậy, không thể sống! Dụ dỗ trắng trợn như vậy, cô bị hôn đến thất điên bát đảo thở không nổi cũng là tự tìm lấy… Hai chân mềm nhũn gần như đứng không vững, cô ghé vào trong ngực anh thở hổn hển, cảm nhận được chỗ nào đó dưới thân nóng rực, cô mau chóng muốn đẩy anh ra, lại bị anh siết chặt trong ngực, anh mút vành tai cô: “Anh còn chưa…” Cô lập tức nói tiếp, “Em cùng anh ăn cơm nhé!” Nhưng vẫn bị anh siết chặt, khẽ cắn trên vành tai cô, “Anh muốn ăn em.”

Cô lúng túng, trên mặt lại không giấu được nụ cười xấu xa đắc ý, “Bây giờ còn chưa được, anh cũng biết mà.”

Tay cô bị nắm lại, đột nhiên đè tới dưới háng anh! Đầu ngón tay chạm vào nơi nóng bỏng thẳng đứng, cô kêu lên một tiếng muốn rút tay về, nhưng bị anh đè chặt không động đậy được, cô nổi nóng, “Anh muốn làm gì? Mau buông ra!”

Lần này đổi thành anh lưu manh thổi hơi bên tai cô, “Em yêu, anh sắp bệnh rồi.”

Cô không khách khí lườm anh một cái, đáng tiếc dưới tình huống gương mặt đỏ bừng không có lực uy hiếp, ngược lại như là dụ dỗ, “Bị bệnh em cũng hết cách, anh chịu đựng đi!”

Một tay anh đã từ dưới làn váy cô vói vào trong, thanh âm trầm thấp khàn khàn, vô cùng hấp dẫn người khác, “Em có cách, em có thể giúp anh…”

Rốt cuộc cô biết được anh muốn làm gì, vừa thẹn lại quẫn bách, đầu lưỡi khẩn trương đến cứng đờ, “Anh anh anh anh anh, anh biến thái!” Lời nói còn chưa dứt, cái lưỡi tức thì bị anh nuốt đi, đợi cô lấy lại tinh thần thì phát hiện đã hết hy vọng, quần áo của hai bên đã cởi ra hết…

Cô đỏ mặt cắn môi, mặc anh cầm tay cô, nhắm chặt mắt không nhìn… Tất cả đều nóng như vậy, hơi thở của anh, nụ hôn của anh, lời âu yếm của anh… Tất nhiên cô đã bị tan chảy.

Ngày hôm sau thức dậy, cô vẫn cứ phớt lờ anh, anh lại có dáng vẻ sảng khoái, cũng không đến công sở, ở bên cạnh cô quay qua quay lại, thấy cô hình như thu dọn hành lý, anh nhịn không được hỏi: “Em muốn làm gì?”

“Đi gặp Đình Hiên.”

Anh lập tức đi qua đây, “Còn gặp? Tối hôm qua không phải đã gặp rồi sao? Em gặp anh ta thì dọn hành lý làm gì?”

Cô liếc ngang anh một cái, “Bỏ trốn thì sẽ không thu dọn trước mặt anh.”

Anh bị nói trúng tâm tư, trên mặt không khỏi đỏ lên, thanh âm cũng êm dịu, “Vậy em làm gì thế?”

“Một ít đồ ăn, nhờ anh ấy sau khi đến Mỹ chuyển cho cha mẹ.”

Anh nhíu mày, “Anh có thể phái người chuyển giao cho cha mẹ, không cần làm phiền anh ta.”

Tay cô vẫn không ngừng thu dọn, “Tụi em đã bàn xong rồi.”

“Anh sẽ phái người đưa cho Dung Đình Hiên, em đừng đi.”

Cô xoay người đối diện với anh, xoa thắt lưng nghiêng đầu, “Anh lại kiếm chuyện nữa!” Như là một con mèo nhỏ. Anh ôm lấy vòng eo của cô, yêu cầu bá đạo, “Nói, em chỉ yêu anh.” Cô quay đầu đi miệng lầm bầm, “Nhàm chán.” Anh đột nhiên thọc lét cô, cô cười đến nhịn không được, đành phải xin khoan dung, “Em chỉ yêu anh, chỉ yêu anh.”

Anh không thọc lét cô nữa, càng ôm cô không buông tay, “Yêu anh cái gì?” Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Đẹp trai.” Anh nhíu mày, làm sao cũng không cảm thấy như là lời khen ngợi đàn ông, “Đẹp?”

“Đúng vậy.” Cô nhìn anh, “Anh đẹp hơn bọn họ.”

Anh nhíu mày càng chặt, thử dẫn dắt từng bước, “Đó là bởi vì em yêu anh, cho nên cảm thấy anh đẹp trai nhất.”

Cô chớp mắt mấy cái, “Vậy ý của anh là anh không đẹp bằng bọn họ?”

“……………”

…..

…..

Trận mưa này đến trận mưa kia, mùa thu lặng lẽ tới. Đêm qua gió lớn, sáng sớm thức dậy, trong sân đã rơi xuống đầy cánh hoa quế, như là trải một lớp gấm vàng óng ánh, mùi hương thoang thoảng ngào ngạt say lòng người. Trên bệ cửa sổ đặt mấy chậu hoa cúc mới, “vương miện nữ hoàng” màu hồng phấn, “soái kỳ” màu vàng đỏ tía, đều là trân phẩm hiếm có.

Từ khi thu tới, thân thể Đại Lê ngày càng nặng hơn, bụng dần dần to lên, ngày càng lười biếng, Tiêu Hữu Thành vẫn cứ quen nuông chiều cô, chuyện gì cũng không cho làm, dù uống một ngụm nước, cũng phải đưa tới bên miệng thử độ ấm, rõ ràng khiến người ta chẳng muốn nhìn.

Vì hôm nay đã bàn bạc xong đi mua đồ dùng trẻ con, Đại Lê ngủ thẳng đến trưa mới thức dậy, cô vẫn lười biếng chậm chạp, cơm nước xong, lên lầu thay quần áo, ngay cả lên lầu Tiêu Hữu Thành cũng không cho cô đi, mà trực tiếp bế lên.

Khi cô giúp anh chọn cà vạt, không biết đột nhiên nhớ đến gì đó, “À? Trước khi đi Thượng Hải anh nói có quà tặng em, quà đâu?”

May mà bây giờ cô nhớ ra, anh vốn muốn nói với cô từ lâu, vì cô mang thai nên anh vẫn kéo dài, hiện giờ nếu cô đã hỏi, anh liền nói sơ qua chuyện mưu sát năm đó, “Cái chết của cha không phải do chú Hai của em làm, sát thủ là một người khác.”

Quả nhiên trong nháy mắt sắc mặt cô cứng đờ, “Là ai làm? Tại sao?”

Anh lại cười thoải mái, xoa tóc cô, “Em không cần quan tâm đến những chuyện đó, cứ ăn ngon ngủ ngon là được, nuông dưỡng bé con của chúng ta khoẻ mạnh.”

Cô cũng biết lúc này không nên hao phí tinh thần sức lực, bình tĩnh nhìn anh hồi lâu, rốt cục cô thở dài một hơi, rồi tiến sát vào trong lòng anh, “Cảm ơn anh.” Anh ôm cô, không nói gì. Cô nhắm mắt lại, bởi vì hạnh phúc mà cong khoé miệng, “Những việc anh làm thực ra cũng là vì em, cảm ơn anh.”

Anh hôn lên tóc cô, trong lòng dào dạt ấm áp mềm mại, có rất nhiều thứ, làm rất nhiều chuyện, tuy rằng chưa từng nói, hai bên đều hiểu được.

Họ lẳng lặng ôm nhau, hồi lâu sau anh mới nhớ tới, hỏi cô, “Quà của anh đâu?” Cô nắm tay anh đặt lên cái bụng gồ lên của mình, “Ở đây này.” Trong lòng anh đầu tiên cảm động, sau đó lập tức nhíu mày, “Khi đó em đã biết?”

Ô! Thiếu chút nữa đã quên! Cô âm thầm lè lưỡi, vội vàng hôn anh trước khi anh phát cáu… Trêu chọc anh đến mức hô hấp dồn dập, ghé vào lỗ tai anh muốn nói lại thôi, “Đêm nay…”

Cả người anh mềm nhũn, nhịp tim lập tức tăng mạnh, kích động không thôi! Nếu nói hiện giờ đã qua thời kỳ đầu không ổn định, nhưng cô vẫn có đứa nhỏ, chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng có chút cố kỵ, mỗi lần anh đều phải hao tổn tâm trí, dỗ dành hồi lâu mới có thể làm xong một lần, phần lớn cũng không thoả mãn lắm, nhưng bây giờ cô lại chủ động… Trên mặt kiềm chế, đôi môi cọ sát gò má cô như gần như xa, “Đêm nay…cái gì?”

Cô hôn anh một cái, líu ríu vài câu không thể nghe thấy, thêm chút mập mờ, “Anh cũng biết mà.”

Anh cố hết sức đè nén xúc động, vẫn cọ sát vào mặt cô, thanh âm càng thấp càng khàn, “Anh không biết.”

Cô cười, liếc xéo anh, “Giả ngốc.” Thanh âm êm ái biếng nhác, không rõ là nũng nịu hay là quở mắng, phong tình kia thật là muốn lấy mạng anh! Trong đầu anh vù vù, bế cô đặt trên giường, cô còn mù mịt cho nên nhíu mày, “Em nói buổi tối đấy!”

Anh vốn không nghe thấy… Người phụ nữ này, phải hung hăng nhào nắn vào trong xương thịt! Nhào nắn vào trong xương thịt mới được…

Dày vò cả buổi, cô cực kỳ mệt mỏi, nằm xuống ngủ thiếp đi, bữa tối là do anh dỗ dành mới chịu ăn, cô ngủ thẳng đến ngày hôm sau, giữa trưa còn chưa chịu dậy, ngược lại phát cáu với anh, “Sao mỗi ngày anh đều ở nhà thế? Không có việc gì làm sao?”

Anh ở công sở một ngày rồi nghỉ hai ngày, chỉ vì muốn dành chút thời gian ở bên cô, nhưng lại nhận được một câu oán trách như vậy, thật sự là oan ức, nhưng anh cũng chỉ cười dỗ dành cô, “Không phải đã nói mua giường nhỏ cho bé cưng à? Em quên rồi sao?”

Mùa thu trời trong quang đãng, gió nhẹ mây bay, anh chở cô ra ngoài, không mang theo người hầu nào, họ ăn cơm trước, sau đó đi dạo phố, thật giống như một đôi vợ chồng bình thường.

Đi dạo qua mấy cửa hàng tây, chọn hai chiếc giường nhỏ, lại đặt trước một số quần áo giày vớ của trẻ con, thời gian còn sớm, tinh thần Đại Lê cũng tốt, cô liền đến xem vài tiệm quần áo.

Đại Lê ở trong phòng thử quần áo, Tiêu Hữu Thành cầm tờ báo ngồi trên sô pha phòng ngoài chờ đợi, đây là một tiệm quần áo cao cấp ở Bắc Bình, khách hàng cũng không nhiều lắm, quản lý cũng chưa từng gặp Tiêu Hữu Thành, nhưng bởi vì đã xem ảnh trên báo chí nên thầm suy đoán, lại cảm thấy thiếu soái sẽ không đích thân cùng phụ nữ đi dạo, nhưng suy cho cùng cũng không dám sơ suất, đích thân đưa lên trà Long Tĩnh.

Bức rèm che vang lên sàn sạt, kèm với tiếng cười quyến rũ, có cô gái từ bên cạnh phòng đi ra, Tiêu Hữu Thành đang chuyên tâm đọc tin tức tài chính và kinh tế trên báo nên không để ý.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, sự đề phòng nhạy cảm khiến Tiêu Hữu Thành lập tức ngẩng đầu… Trước người cách đó không xa có một cô gái đang đứng, mặc một chiếc sườn xám màu son, bên ngoài mặc áo choàng lông dê, dùng một cây trâm ngọc búi tóc lên, nghiễm nhiên là vị phu nhân cao quý. Tiêu Hữu Thành đứng lên, “Hàn phu nhân, xin chào.”

Thẩm Tiêm cười cười, đi đến trước vài bước, “Hoá ra thật là thiếu soái, tôi còn cho rằng mình đã nhìn nhầm.” Cô ta ung dung thản nhiên nhìn lướt vào phòng trong, “Cùng thiếu phu nhân mua quần áo?”

Tiêu Hữu Thành cười cười, xem như ngầm thừa nhận.

Bức rèm che lại vang lên, “Hàn phu nhân, sao cô…” Hà Ninh Nhã sững sờ đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn Tiêu Hữu Thành. Thẩm Tiêm cười kéo tay cô ta qua, giới thiệu nói: “Vị này chính là Hà tiểu thư.”

Tiêu Hữu Thành cũng không hỏi nhiều, lịch sự nói tiếng chào Hà tiểu thư, hai má Hà Ninh Nhã lập tức ửng đỏ, “Thiếu, thiếu soái.” Cô ta đột nhiên nhớ đến gì đó, tự giới thiệu: “Chị nhà là bạn học của thiếu phu nhân, tôi cũng quen với thiếu phu nhân.”

Tiêu Hữu Thành gật đầu, thấy trên tay các cô đều có quần áo mới, anh gọi quản lý tới dặn dò: “Chi phí của hai vị này đều tính vào sổ của tôi.”

Hai người đang khách khí từ chối thì Đại Lê mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình từ trong phòng thay đồ đi ra, cô không ngại ở phòng ngoài có nhiều người như vậy, mặt đỏ lên, cũng không chào hỏi, chỉ nhỏ giọng nói: “Hữu Thành, anh vào đây một chút.”

Gói xong quần áo, Thẩm Tiêm ra ngoài, ngồi trên xe thật lâu mới đợi được Hà Ninh Nhã, thấy gương mặt cô ta đỏ hồng, cũng không biết là quá hưng phấn hay là quá khẩn trương.

Hà Ninh Nhã tất nhiên không giấu được, lên xe liền mở miệng: “Vừa rồi cô có nhìn thiếu phu nhân kỹ càng không? Sao lại mặc thành như vậy…” Cô ta lắc đầu không đồng ý, “Hình như bụng rất lớn nhỉ? Mỗi ngày thiếu soái đối diện với cái bụng lớn kia, không đi ra ngoài tham dự vũ hội, cũng không biết có phiền muộn hay không?” Thẩm Tiêm không nói lời nào, chỉ lắng nghe Hà Ninh Nhã nói, “Nghe nói cô ta ghen tị lại đanh đá, không cho thiếu soái lấy vợ bé, cũng không cho thiếu soái ra ngoài chơi, cô nói xem quan to hiển hách ở Bắc Bình này, nhà ai không có ba vợ bốn gái hầu, hơn nữa đừng nói đến thân phận của thiếu soái… Ai da! Hàn phu nhân, tôi không có ý khinh thường cô, cô đừng đa nghi!”

Thẩm Tiêm cười thản nhiên: “Không sao.”

Hà Ninh Nhã lại nói lải nhải: “Tất cả mọi người đều nói thiếu soái yêu phu nhân thế nào, vì cô ta ngay cả mạng cũng không cần, tôi thấy…” Nghĩ đến một màn vừa rồi, Tiêu Hữu Thành nhìn ánh mắt Đại Lê, cô ta đột nhiên không nói, dừng nửa khắc mới thấp giọng nói thầm: “Tôi nhìn trái phải cũng nhìn không ra cô ta có cái gì tốt…” Nghĩ đến gì đó tinh thần đột nhiên tỉnh táo, “Chẳng lẽ thiếu soái sợ cô ta sao? Nghe nói trước đây cô ta trong bang phái, đã từng giết người đúng hay không?”

Thẩm Tiêm tránh nói vào vấn đề chính, “Lúc trước thiếu phu nhân ở Thượng Hải, quả thật là một nhân vật truyền kỳ.”

Hà Ninh Nhã càng cảm thấy mình đoán đúng, “Thiếu soái nhất định sợ cô ta, nhưng lời đồn đại bên ngoài truyền thành thiếu soái rất yêu cô ta, nhất định là như vậy.”

Thẩm Tiêm chẳng ừ hử gì cả, nếu như không phải yêu cô, lại là sợ cô sao?

Trong xe trầm mặc một lát, Hà Ninh Nhã ngồi không yên, lấy quần áo mới ra ngắm, rồi nói: “Hôm nay nhờ phúc của Thẩm tiểu thư, có thể làm cho thiếu soái đích thân trả tiền.” Thẩm Tiêm liếc mắt khả nghi nhìn cô ta, cách xưng hô cũng thay đổi, “Có thể thấy được thiếu soái vẫn chưa quên tình cũ.”

Thẩm Tiêm chỉ miễn cưỡng cong khoé miệng, “Những lời này của Hà tiểu thư thật đúng là muốn giết tôi, đều đã như là hoa tàn ít bướm*.” Đề tài được chuyển đổi, “Ngược lại Hà tiểu thư, tuổi trẻ lại xinh đẹp…”

(*) hoa tàn ít bướm: ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.

Hà Ninh Nhã đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Tiêm, nhưng cũng không bác bỏ, cô ta xấu hổ lại không giấu được nụ cười đắc ý, không lâu sau, cô ta rốt cuộc nhịn không được mà lặng lẽ nói với Thẩm Tiêm: “Thẩm tiểu thư, vừa rồi tôi ở trong tiệm đợi thiếu soái, nói chuyện với anh ấy mấy câu, anh ấy, anh ấy còn khen tôi xinh đẹp.”

Thẩm Tiêm liếc nhìn cô ta một cái, cười nói: “Hà tiểu thư quả thực xinh đẹp.”

Đảo mắt đã tới tháng mười một, thu đi đông tới, Tiêu Hữu Tình từ Pháp trở về. Tiêu phu nhân ở trong phủ đại soái, Tiêu Hữu Tình không muốn đi, cứ ở lại chỗ của anh trai và chị dâu.

Ra nước ngoài vài năm, tính tình của Tiêu Hữu Tình càng hoạt bát hơn, thích náo nhiệt cũng biết vui chơi, không bao lâu liền liên lạc lại với bạn học ngày trước, trong nhà bắt đầu dần dần náo nhiệt, tất nhiên là vũ hội không ngừng. Tiêu Hữu Thành khuyên răn cô vài lần, Đại Lê luôn che chở, hơn nữa mấy năm nay Tiêu Hữu Tình ở bên ngoài một mình, Tiêu Hữu Thành cũng có chút áy náy với em gái, nên anh dứt khoát đưa Đại Lê đến biệt viện suối nước nóng tĩnh dưỡng.

Mùa đông ở phương Bắc đến sớm hơn, buổi tối kéo dài hơn, khi trời đầy sao rơi xuống những bông tuyết nhỏ, rốt cuộc đã qua tuyết đầu mùa.

Ngâm nước nóng xong, Đại Lê quấn áo ngủ tiến vào ổ chăn ấm áp, bởi vì được ngâm trong nước thuốc dễ chịu, cả người cô nhẹ nhàng khoan khái lại lười nhác, cực kỳ thoải mái, nhưng Tiêu Hữu Thành cau mày, anh lấy hai cái gối kê dưới chân cô, nhẹ nhàng mát xa, “Sao rồi còn sưng nữa không? Đau không?”

Đại Lê nửa khép mắt, chỉ miễn cưỡng “Ừ” một tiếng, xem ra sắp muốn ngủ, Tiêu Hữu Thành yêu cô vô cùng, anh giúp cô mát xa từng chút một, tiếp tục nhẹ nhàng xoa chân cô, cho đến đôi chân bớt phù hơn một nửa, anh mới nằm xuống bên cạnh cô.

Đại Lê vốn đã ngủ, chợt thấy ngực trái có gì đó đau nhói như kim châm, cô mở mắt ra, thấy anh cúi xuống ngực mình, “Anh làm gì đấy?” Vẻ mặt anh vốn có chút mê mang, lúc này đột nhiên đỏ ửng, không nói lời nào mà cúi đầu ngậm lấy nụ hoa mềm mại của cô. Lúc này Đại Lê mới phát hiện áo ngủ đã mất tung tích, hai người trần trụi trong ổ chăn, “Hữu Thành…”

Anh tỉ mỉ hôn bên tai cô, “Bác sĩ nói vẫn có thể làm.”

“Nhưng mà…” Em bé hình như lớn rất nhanh, còn rất quậy, luôn ở trong bụng đá tới đá lui, đoán chừng là không đợi được mười tháng.

“Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng, không làm em và bé con bị thương…” Anh dỗ dành, môi đã trượt xuống, trượt xuống nữa…

Cô nằm nghiêng, một tay nắm ga giường, một tay nắm lấy tay anh, theo động tác thong thả của anh mà cơ thể khẽ lay động, đầu tiên là thở gấp rên rỉ, cô đột nhiên “A” một tiếng, Tiêu Hữu Thành sợ đến mức vội vàng dừng lại, “Làm sao vậy?”

Đại Lê nới lỏng bàn tay nắm tay anh rồi đặt lên bụng, “Vừa rồi bé con mới đá em một cái.”

Tiêu Hữu Thành thở hắt ra, một lần nữa nắm tay cô, dịu dàng hôn lên bụng cô, “Nghịch ngợm như vậy, khẳng định là con trai, sinh ra rồi phải đánh một cái trước đã, chỉ biết làm khổ mẹ.” Còn luôn trở ngại chuyện của ba.

Cô vốn có chút buồn bực, giờ phút này “Phì” cười một tiếng, anh uy hiếp con xong, lại gặm cổ cô mà dỗ dành, “Đừng lo lắng, con anh anh biết, khoẻ mạnh lắm.”

Cô khinh thường đánh anh một cái, cũng tuỳ anh… Ngoài cửa sổ bông tuyết mùa đông tung bay, bên trong là cảnh xuân phơi phới…

Bọn họ ở tại biệt viện, cũng không hoàn toàn không hỏi đến thế sự, luôn luôn có một số công văn khẩn cấp đưa sang đây, có khi cô buồn chán, cũng sẽ giúp anh xử lý một số thiếp mời thư từ.

Ngày hôm đó nhìn thấy thiệp mời sinh nhật của Hà Ninh Nhã, cô nghĩ đã là em gái của Hà Ninh Kiều, không thể đi cũng nên tỏ ý, cô liền bảo thư ký của Tiêu Hữu Thành chuẩn bị quần áo đưa sang đó làm quà tặng. Thư ký kia thấy không dặn dò gì khác liền theo thông lệ kèm theo danh thiếp của Tiêu Hữu Thành.

Qua không bao lâu, Đại Lê cũng mệt mỏi, đang chuẩn bị quay về phòng ngủ thì thấy Tôn Phụ vội vã tiến vào, thấy cô anh ta hỏi: “Thiếu phu nhân, thiếu soái ở đâu?”

Tôn Phụ ở lại Bắc Bình, không có chuyện lớn sẽ không đến biệt viện, quả nhiên là việc lớn, lại không thấy Tiêu Hữu Tình.

Tiêu Hữu Thành đi ra ngoài ba bốn ngày, Đại Lê cũng lo lắng ba bốn ngày, vào một đêm anh trở về, Đại Lê chỉ mới ngủ, lập tức tỉnh dậy, “Thế nào?”

Anh lắc đầu, cởi áo khoác, không cho khí lạnh làm rét vợ con, “Không đuổi theo, lần này con bé có mưu tính trước, phía Nam còn có người tiếp ứng.”

Cô nhìn anh, trong lòng hiện lên một cái tên, anh cũng hiểu rõ, ôm cô qua, vùi đầu vào hõm vai cô, rầu rĩ nói: “Con bé không biết trời cao đất rộng, nếu thật xảy ra chuyện…coi như là bài học kinh nghiệm.” Đại Lê biết anh không dễ chịu, chỉ là nói giận dỗi, cô nhẹ nhàng xoa lưng anh, “Có lẽ cô ấy có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, Chu Thuần người kia…cũng không tệ.”

Năm mới sắp tới gần, Tiêu Hữu Thành trở về Bắc Bình vô cùng bận rộn, đúng lúc anh lại bị cảm, bởi vì sợ lây bệnh nên phân phòng với Đại Lê, mỗi ngày cơ hội gặp mặt nhau rất ít, cũng trách anh không chu đáo, lại không phát hiện cảm xúc khác thường của vợ.

Gần một tháng qua, các phu nhân ở Bắc Bình đang lan truyền tin tức quan hệ bất chính —— thiếu soái và nhị tiểu thư của Hà gia có quan hệ, tặng cô ta một chiếc vòng tay kim cương. Rất nhiều người đã thấy vòng tay kia, vì sao tiểu thư cũng không kiêng dè, trước mặt người khác luôn cố tình khoe khoang, sau đó phu nhân của quản lý tiệm trang sức vô ý tiết lộ, nói vòng tay kia chỉ có một cái, quả thực là từ sổ kế toán của thiếu soái, vì thế mọi người suy đoán: bởi vì vợ thiếu soái mang thai, nên ra bên ngoài tìm niềm vui mới.

Lời đồn nhảm này, Tiêu Hữu Thành cũng không biết, ít nhiều lại truyền đến tai Đại Lê, nếu là lúc bình thường, cô có thể không tin, cười nó, cũng có thể trực tiếp tìm anh, giáp mặt hỏi rõ ràng. Nhưng mấy ngày nay thân thể cô không thoải mái, lại luôn không gặp anh, đang cáu kỉnh, tâm tình rất tệ, rốt cuộc cô thiếu lý trí, lại đi vào ngõ cụt, một mình chứa đựng đầy giận dỗi.

Mỗi năm Tiêu phủ đều tổ chức vũ hội năm mới một lần, là việc quan trọng chào đón hàng năm tại Bắc Bình, địa điểm vẫn là biệt thự của Tiêu gia, điệu nhảy mở màn thứ nhất từ trước đến giờ Tiêu Hữu Thành vẫn mời mẹ là Tiêu phu nhân, năm nay Tiêu Hữu Thành đã kết hôn, vốn định mời Đại Lê, nhưng hôm nay Đại Lê đã mang thai tám tháng, đương nhiên không thể khiêu vũ.

Điệu nhảy thứ nhất qua đi, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Tiêu Hữu Thành tuyên bố vũ hội bắt đầu. Tiêu phu nhân đến bên cạnh Đại Lê, nói chuyện với cô một hồi, hỏi thăm tình trạng sức khoẻ gần đầy, bởi vì Tiêu phu nhân thật sự không thích các trò Tây Dương nên ở không bao lâu rồi đi, cũng dặn Đại Lê đừng quá ham chơi, sớm trở về nghỉ ngơi.

Đại Lê đứng lên tiễn mẹ, nhọc nhằn đỡ bụng ngồi xuống, chiếc khăn trên cổ liền rơi xuống, cô muốn nhặt lên, tiếc rằng bụng quá lớn, thắt lưng căn bản không khom xuống được, tuy rằng cánh tay dài nhưng thiếu một chút, làm sao cũng không với tới, trước đây bản lĩnh của cô rất tốt, hiện tại ngay cả chút việc nhỏ cũng không làm được, cô thở dài, ngẩng đầu đi tìm Tiêu Hữu Thành, nhìn quanh hồi lâu mới nhìn thấy, vẻ mặt nhanh chóng cứng đờ.

Giữa sàn nhảy, Tiêu Hữu Thành ôm một cô gái trẻ đang khiêu vũ, cô gái mặc váy Tây Dương vừa người màu hồng, bầu ngực đầy đặn thỉnh thoảng cọ lên người Tiêu Hữu Thành, góc váy lụa óng ánh theo xoay vòng bay lên, như con bướm xinh đẹp, hai người không biết trò chuyện gì, cô gái đột nhiên cười khanh khách thành tiếng, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên, thu hút sự chú ý của người bên ngoài.

Tua cờ quân hàm màu vàng của Tiêu Hữu Thành, đường thêu nhũ vàng trên làn váy của Hà Ninh Nhã, dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng óng ánh, tất cả đều đâm vào mắt cô, miếng vải ren phủ trên thành ghế sô pha bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

Không biết qua bao lâu, khúc nhạc chấm dứt, Tiêu Hữu Thành đi về phía cô, từ xa liền nói: “Mẹ đi rồi à?” Không nhận được câu trả lời của cô, đến gần phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, trong lòng anh hoảng hốt, lòng bàn tay to lớn phủ trên tay cô, “Em sao thế? Không thoải mái chỗ nào?” Vẫn không nhận được câu trả lời, “Anh đi lấy ly sữa nóng cho em.”

Tiêu Hữu Thành vừa đi, Hà Ninh Nhã ở sau lưng liền ngồi cạnh cô, nhặt lên chiếc khăn lụa trên mặt đất, cô ta cũng không có ý đưa cho cô, vén lên làn váy lụa, “Thiếu soái khen chiếc váy này của tôi rất đẹp, khiêu vũ lại càng đẹp hơn, thật là không có lương tâm, rõ ràng là tự anh ấy tặng… Thiếu phu nhân ngồi ở đây không làm gì, không lạnh chứ?”

Đại Lê cau mày, không nói lời nào, cũng không nhìn cô ta.

Hà Ninh Nhã giơ cánh tay trái lên vén tóc, cuối cùng còn cố ý khoe ra chiếc vòng tay kim cương ở cổ tay trái, “Nghe nói đây là kim cương Nam Phi, rất hiếm đấy!” Cô ta liếc nhìn cổ tay trống không của Đại Lê, “Thiếu soái cũng đã tặng cho thiếu phu nhân rồi nhỉ? Sao lại không thấy mang?” Cô ta cố ý nhấn mạnh chữ “cũng” kia.

Đại Lê đột nhiên quay đầu, bởi vì vóc dáng của cô rất cao, lại ngồi thẳng người, Hà Ninh Nhã liền có cảm giác thấp bé, cái này cũng không sao, quan trọng là ánh mắt của cô, cơn thịnh nộ sắc bén bắn ra, Hà Ninh Nhã chưa từng thấy khí thế khiến người ta sợ hãi, trái tim “bộp” một cái liền suy sụp.

Đại Lê cứ như vậy lạnh lùng nhìn thẳng vào cô ta, trừng mắt vài giây, bỗng nhiên không báo trước mà đứng lên, Hà Ninh Nhã theo bản năng co người ra sau, toàn thân phát run, vô cùng sợ hãi, cho rằng phải chịu ăn đòn.

Đúng lúc Tiêu Hữu Thành cầm ly sữa nóng qua, thấy tình huống thế này anh hơi kinh ngạc, “Em sao thế?” Anh chỉ một lòng chú ý đến vẻ mặt của Đại Lê, “Em không thoải mái sao? Muốn về trước không?”

Đại Lê chậm rãi nắm lấy một góc của khăn lụa, không nhanh không chậm rút ra từ trong tay Hà Ninh Nhã, giống như cô ta là người hầu dâng tặng khăn lụa, cô lướt nhìn hai người một cái, “Hai vị chơi vui vẻ.” Rồi xoay người nhanh nhẹn bước đi.

Tiêu Hữu Thành lập tức đuổi theo, muốn kéo tay cô, “Em sao vậy? Đang tốt lành lại giận dỗi gì đó?” Anh bị cô lạnh lùng giãy ra, “Thiếu soái nhảy đẹp lắm, tôi tự biết đi.”

Anh còn muốn kéo tay cô, bị cô giãy ra vài lần anh không dám động nữa, sợ làm đứa bé bị thương, anh chỉ vội nói: “Em rốt cuộc sao thế? Tại sao lại giận dỗi?” Cô không đáp, anh càng sốt ruột, ngữ khí ngày càng tệ, “Em giận anh không nhảy điệu thứ nhất với em sao? Hay là mẹ nói gì đó với em? Thân thể không thoải mái? Bé con lại gây sức ép với em?”

Đi ra biệt thự gặp vài người, thấy tình hình này, họ đều lẳng lặng dừng lại một chỗ không dám lên tiếng. Sau khi cô lên xe lập tức đóng cửa lại, không ngại một mình anh bị xe ngoài cản trở, Đại Lê dặn tài xế, “Lái xe.” Tài xế thấy thiếu soái gõ cửa xe sốt ruột kêu la, không dám động, đang do dự, lại nghe Đại Lê lạnh lùng quát lên, “Lái xe!” Tài xế run lên, cuối cùng chạy xe đi, bỏ lại thiếu soái.

Đại Lê vừa về đến nhà, Tiêu Hữu Thành cũng tới nơi, anh thấy cô rút khăn lụa trên cổ ra, ném mạnh xuống dưới đất, dậm chân lên mạnh mẽ, “Không mang nữa! Không mang nữa!”

Cô mặc chiếc áo khoác màu trắng đường vân đen, trước tà áo là một mảng màu trắng, tôn lên cái bụng tròn vo, khuôn mặt nhỏ nhắn thở hổn hển, như là con mèo nhỏ bị sợi len quấn vào mà phát cáu, thật là rất đáng yêu… Khoé môi anh cong lên nụ cười, sau khi gặp phải ánh mắt cô, anh nhịn xuống, con mèo nhỏ đang cáu kỉnh, lúc này tuyệt đối không thể cười nhạo cô.

“Anh cùng về làm gì?” Cô lạnh lùng nhìn anh.

Anh thật cẩn thận đi lên phía trước, “Em sao vậy? Vẫn còn giận à?”

“Không liên quan đến anh.” Cô nói xong muốn đi, anh cũng hơi tức giận, giữ chặt cánh tay cô, ngữ khí mạnh mẽ, “Em là vợ anh, mang thai con của anh, sao lại không liên quan đến anh?”

Cô lạnh nhạt nghiêm mặt muốn giãy khỏi anh, “Anh chê tôi mang thai vừa ngốc lại phiền toái, anh đi tìm người không ngốc là được rồi! Đừng làm phiền tôi! Các người đừng làm phiền tôi!” Khi cô rớt khăn lụa không nhặt được, khi cô bị người ta bắt nạt, nửa đêm cô đau bụng không ngủ yên, anh ở đâu? Vì sao anh không ở bên cạnh cô? Càng nghĩ càng uỷ khuất, cô cúi đầu, trong mắt đã ngập đầy lệ.

Anh vô tội lại bất đắc dĩ, “Anh chê em khi nào? Đừng cố tình gây sự được không?”

Cô ngẩng đầu hung hăng trừng anh, cắn chặt môi thở gấp gáp, trong mắt có lệ lại giống như muốn phun lửa, “Tôi cố tình gây sự? Anh ở bên ngoài trêu chọc phụ nữ còn nói tôi cố tình gây sự!”

Trong đầu anh mù mịt, cô vậy mà khóc! Nước mắt của cô khiến anh đau lòng muốn chết, thật muốn vò lấy nỗi đau của cô vào trong lòng, anh vỗ nhẹ lưng cô, cẩn thận từng li từng tí mà dỗ dành, “Bảo bối đừng khóc, em đừng khóc… Khi nào anh trêu chọc phụ nữ chứ?”

Cố gắng đè nén nước mắt, khoé mắt cô liếc xéo kinh thường nhìn anh, thanh âm vẫn hơi run và nghẹn ngào, “Tiêu Hữu Thành! Anh giả ngốc cái gì! Ở dưới mắt tôi thân mật với cô ta, anh còn giả ngốc gì nữa!”

Cơ thể anh cứng đờ, nheo mắt lại, trầm mặc vài giây, “Em nói Hà Ninh Nhã? Bởi vì anh khiêu vũ với cô ta? Em vì vậy mà tức giận?” Cô không thèm nhắc lại, chỉ một lòng giãy dụa muốn rời khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng anh siết chặt cô như vậy, cô bây giờ không thể giãy ra được.

Biết nguyên nhân tức giận của cô, anh cảm thấy hết sức vô tội, phụ nữ mang thai quả nhiên khó mà suy nghĩ, anh dịu dàng dỗ dành cô, “Đừng nóng giận, bởi vì cô ta quen biết em nên anh mới khiêu vũ cùng cô ta, sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Cô chỉ lạnh lùng nói: “Anh buông ra!”

Anh nhíu mày, “Em muốn thế nào? Em không phải thực sự nghi ngờ anh có gì với cô ta chứ?”

“Tặng quần áo lại tặng trang sức, cả Bắc Bình đều nói anh và cô ta có cái gì đó!”

Anh sửng sốt, “Quần áo trang sức gì?”

Cô cười lạnh, “Chiếc vòng tay kim cương của tiệm trang sức Đại Phúc, thiếu soái mua tặng người ta, sao lại không nhớ rõ?”

Anh kinh ngạc nhìn cô nửa phút, đột nhiên buông cô ra đi vài bước đến bên cạnh điện thoại, tìm được Tôn Phụ, sau khi biết được trong sổ sách mình có một khoản này, anh phẫn nộ nói, “Đi điều tra là do ai mua, bảo người đó lập tức đến gặp tôi! Ngay lập tức!”

Khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ, tưởng là có thể nghỉ ngơi cho khoẻ, Nhạc Lai Thông lại bị người khác gọi ra ngoài từ trong ổ chăn ấm áp. Nửa đêm thiếu soái muốn gặp anh ta, hơn nữa tại nhà… Chạy xe hai mươi phút ngắn ngủn, Nhạc Lai Thông chảy mồ hôi của hai người.

Xa xa thấy phòng khách đèn đóm sáng trưng, Nhạc Lai Thông nơm nớp lo sợ đi vào nhà, thấy thiếu phu nhân ngồi trên sô pha, hai cánh tay khoanh lại cúi đầu, chỉ nhìn thấy nửa bên khuôn mặt, thần sắc rất lạnh rất tàn khốc, cách đó không xa, thiếu soái dựa nửa người vào tường, một tay đút vào túi quần, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn thiếu phu nhân…

“Thiếu soái.” Nhạc Lai Thông chỉ đứng ở cửa.

“Tháng trước anh lấy danh nghĩa của tôi mua một chiếc vòng tay tại tiệm trang sức Đại Phúc?” Thanh âm của Tiêu Hữu Thành rất lạnh, ẩn nhẫn cơn thịnh nộ.

“Vâng ạ.”

“Khi nào tôi bảo anh mua?”

“Là dặn dò của thiếu phu nhân, thiếu phu nhân bảo tôi chuẩn bị một phần quà sinh nhật cho nhị tiểu thư của Hà gia, nên tôi đã mua chiếc vòng này.”

Đại Lê kinh ngạc nhìn anh ta, gương mặt chợt đỏ lên, trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh, vắng lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng lay động của đồng hồ quả lắc ở góc tường, một lát sau, Tiêu Hữu Thành nhẹ nhàng ho một tiếng, “Chuyện của anh đã xong, trở về đi.”

Chẳng biết tại sao gọi anh ta đến, hỏi anh ta hai vấn đề quái lạ, hiện tại lại chẳng biết tại sao mà bảo anh ta đi, Nhạc Lai Thông không hiểu gì cả, sau đó có một ngày, khi anh ta nghe nói vì thiếu soái từng tặng một chiếc vòng tay cho Hà tiểu thư mà xảy ra tai tiếng, còn khiến cho thiếu phu nhân nổi giận, rốt cục anh ta hiểu được vì sao… Thế cho nên anh ta vẫn rất sợ thiếu phu nhân, sợ cô giết người diệt khẩu -_-///

Trở lại đêm nay, Nhạc Lai Thông đi rồi, phòng khách lại yên tĩnh, Đại Lê không nói lời nào, Tiêu Hữu Thành cũng không nói gì. Hồi lâu sau, Đại Lê đột nhiên đứng dậy lên lầu, Tiêu Hữu Thành muốn dìu cô nhưng lại bị Đại Lê giãy tay ra, lúc này Tiêu Hữu Thành thật mù mịt, anh đi theo sau cô hỏi, “Em lại làm sao vậy?”

Đại Lê xoay mặt qua một bên, thanh âm nhỏ xíu: “Anh còn tặng quần áo.”

“Quần áo?” Tiêu Hữu Thành nghĩ nghĩ gõ đầu, “Lần đó anh cùng em mua quần áo, gặp cô ta và Thẩm Tiêm mới thanh toán chung, chỉ là lịch sự, lúc đó em cũng thấy.”

Đại Lê khẽ hừ một tiếng, “Anh vẫn rất tốt với Thẩm Tiêm.”

Tiêu Hữu Thành đột nhiên cảm thấy mình không kiếm chuyện mà? Sao lại nhắc tới Thẩm Tiêm? Không có cách nào anh chỉ biết nhận sai, “Sau này anh không dám nữa.”

Đại Lê lại hừ một tiếng, trở về phòng cởi quần áo, Tiêu Hữu Thành giúp cô, cô cũng không kháng cự, ngoài miệng vẫn cứng rắn, “Không phải anh ngủ ở phòng khách sao? Đến đây làm gì?”

“Bệnh cảm của anh khoẻ rồi.” Nói xong anh muốn hôn, nhưng bị Đại Lê né tránh, “Ai muốn hôn anh? Em còn chưa nguôi giận đâu!”

Tiêu Hữu Thành đành phải thành thành thật thật giúp cô cởi quần áo, bất cẩn nói ra: “Về sau em đừng tin những lời đồn đại tai tiếng nhảm nhí đó.”

Đại Lê nhíu mày, “Vì sao người khác không có mà anh lại có? Chính bản thân anh không có vấn đề sao?”

“Vậy cũng bởi vì em…”

“Tại sao cô ta chỉ vì một chiếc vòng tay mà cho rằng anh thích cô ta, còn không phải do thái độ mập mờ của anh đối với cô ta à?”

“Anh khi nào thì…”

“Anh còn ngụy biện!”

“…” Tiêu Hữu Thành bất lực cúi đầu, “Anh sai rồi.”

Đại Lê “hừ” một tiếng, “Em đói bụng.”

“Cái gì?” Tiêu Hữu Thành không thể phản ứng.

“Em nói em đói bụng! Em muốn ăn cơm dứa, phải ăn đồ của tiệm cơm Vân Nam ở thành phía Tây!”

Nửa tiếng sau, Tiêu Hữu Thành ôm một hộp giữ nhiệt vào nhà, “Bảo bối, ngồi dậy ăn cơm, vẫn còn nóng này.”

Ngày đầu tiên của tết dương lịch, mới tờ mờ sáng, chủ nhân của Hà gia còn chưa thức dậy thì khách đã tới cửa, Tôn Phụ thay thiếu soái đến tặng quà, truyền đạt lời tỏ ý xin lỗi của thiếu soái với nhị tiểu thư của Hà gia —— gần đây có lời đồn đại tại Bắc Bình, làm tổn thương danh dự của Hà tiểu thư. Thiếu soái cam đoan nhất định sẽ phụ trách làm sáng tỏ việc này, trả lại sự trong sạch cho Hà tiểu thư.

Lúc trước Hà Ninh Nhã khoe quà, trưởng bối của Hà gia nửa tin nửa ngờ, ít nhiều có chút ngầm ưng thuận, nhưng hôm nay nghe lời Tôn Phụ nói, Hà gia vô cùng sợ hãi. Tôn Phụ tặng quà xong liền muốn đi, ông Hà không biết làm sao nên cực lực giữ lại, Tôn Phụ đành phải ngồi lại.

Nước trà điểm tâm lập tức được đưa lên, ông Hà đứng dậy đích thân châm trà cho Tôn Phụ, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng cung kính, “Tôn tiên sinh, đây là trà bích loa xuân tôi nhờ người ta mang đến từ hồ Động Đình, ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị không… Rốt cuộc ý của thiếu soái là gì? Hà mỗ thật sự rất sợ hãi!”

Tôn Phụ cầm tách trà trong tay, chầm chậm lắc lư, nhìn lá trà nặng nề trôi nổi, “Không phải tôi vừa mới nói sao, thì chính là có ý như vậy.”

Ông Hà vẻ mặt đau khổ nói: “Ninh Nhã tiểu nha đầu này bị mẹ nó cưng quá nên hư, làm việc luôn không có chừng mực… Nếu có gì đắc tội, xin Tôn tiên sinh nói rõ ràng, Hà mỗ vô cùng cảm kích!”

Nghe ông ta nói lời này, Tôn Phụ cau mày lắc đầu, hồi lâu sau thở dài rồi nói: “Lần này nhị tiểu thư quả thật là quá đáng. Ai cũng biết thiếu phu nhân là bảo bối tối cao của thiếu soái, cô ấy lại dám…” Đột nhiên nói tới đoạn này, trái tim thắt chặt của ông Hà gần như muốn nhảy ra, lại nghe tiếng trầm thấp của Tôn Phụ, khẩu khí lại cứng rắn, “Không nói gạt ông, lần này thiếu soái vô cùng tức giận!”

“Xoảng!” Cái tách trong tay ông Hà rơi xuống vỡ nát.

Xế chiều ngày hôm đó, Hà Ninh Nhã bị “cưỡng ép” lên xe, cô ta ôm mẹ và chị lớn tiếng khóc thét, “Con không muốn ở nông thôn! Con không muốn đi! Không muốn không muốn! Chị à chị và thiếu phu nhân là bạn học, chị nói giúp em đi! Chị giúp em nha!”

Hà Ninh Kiều cũng không nỡ bỏ em gái, nhưng cô ta gây ra hoạ lớn như vậy, đi xin Đại Lê có lẽ được, nhưng phía thiếu soái, e rằng càng đắc tội thêm! Cô thở dài: “Chị đã cảnh cáo em đừng đi trêu chọc… Haizz, em nghe lời chút đi, đừng để người trong nhà khó khăn, qua một thời gian chị sẽ đến thăm em.”

Cho dù một ngàn một vạn cái không muốn, trước khi mặt trời xuống núi, Hà Ninh Nhã vẫn rời khỏi Bắc Bình.

Việc này gây ra sóng to gió lớn, nhưng không bất ngờ, các phu nhân và tiểu thư vẫn tụ tập đánh bài nói chuyện phiếm, ngồi lê đôi mách, nhưng cố tình không đề cập tới chuyện này… Nguyên nhân không gì khác, ngày đó Hà Ninh Nhã bị tống đi, thiếu soái hạ một mệnh lệnh, nói có người ác ý tung tin đồn nhảm, phá huỷ danh dự của Hà tiểu thư, cũng phá huỷ thanh danh của thiếu soái, về sau ai còn dám lan truyền, nghiêm trị không tha! Từ đó, chuyện nhà của Tiêu gia trở thành cấm kỵ bất thành văn tại Bắc Bình, không ai thảo luận nữa.

Mùng một tết âm lịch, Tiêu Hữu Thành trốn tiệc ở nhà, nửa quỳ trên thảm giúp vợ cắt móng chân, cắt xong một móng thì hôn một cái, khiến Đại Lê ngứa ngáy la om sòm.

Cũng trong ngày này, Tiêu Hạ Châu giày vò suốt một ngày, rốt cuộc trước ngày hôm sau, đã buông tha ba mẹ gần như kiệt sức mà khóc oa oa chào đời, đi vào thế giới sớm nửa tháng so với dự định, đem ngày sinh của mình rơi vào năm mới.

Một tháng sau, trong vườn hoa, Đại Lê cầm máy ảnh, gọi đứa con ở trong lòng của Tiêu Hữu Thành, “Nhìn bên này, bé cưng nhìn mẹ ở bên này.” Tiêu Hạ Châu vừa đầy tháng làm sao nghe hiểu được, bàn tay nhỏ bé mập mạp ngậm trong miệng, tròng mắt đen láy chuyển động khắp nơi, cứ không nhìn mẹ…

Trên đầu bọn họ là một bầu trời xanh thẳm, chim én đầu xuân bay lượn, bay qua cả thành phố Bắc Bình, dừng lại nghỉ ngơi ở thành phía Bắc, cây liễu tại thành phía Bắc đang đâm chồi, vì mầm xanh non nớt lại vàng, là mới ra đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui