Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru

Trơ mắt nhìn bọn Naraku biến mất trên bầu trời, trên người Sesshoumaru đột nhiên như có sát khí, khuôn mặt thật bình tĩnh xoay người, cao ngạo bước về hướng ngược lại mà đi.

Thân thể không có linh hồn, đoạt lại cũng vô nghĩa!

“Sesshoumaru…” Người này tính bỏ rơi đồng bọn của mình rồi đi sao?

Bán yêu đầu óc đơn giản đối với hành vi này của Sesshoumaru cảm thấy có chút căm giận khó hiểu.

“Bây giờ tính sao đây?” Cô gái trừ yêu đi đến, hỏi người bạn đang do dự của mình.

“Nhưng mà linh lực của Lăng Nguyệt đại nhân so với Kagome còn mạnh hơn, không nên bị Kanna khống chế chứ.”

“Xem ra là vì sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn mới khiến Lăng Nguyệt đại nhân không thể lấy lại thân thể của mình.” Nhìn Sesshoumaru đi không để lại chút dấu vết, giọng nói Miroku có chút thâm trầm.

“Hơn nữa linh lực của pháp sư đến từ linh hồn, không phải ai cũng giống như Kagome, có thể dựa vào linh lực của chính mình để thanh tẩy Ngọc Tứ Hồn.”

“A! Chúng ta còn chờ gì nữa? Inuyasha, chúng ta mau đuổi theo Naraku đi!” Thiếu nữ ôm ấp tình cảm thánh mẫu nói với bán yêu còn đang giận dỗi, tính toán nghiệp lớn cứu người.

“Đợi chút Kagome! Bây giờ đuổi theo cũng vô ích, chúng ta vẫn nên đợi Kaede bà bà rồi nghĩ cách đi.” Người diệt yêu so với thiếu nữ kia trầm ổn hơn rất nhiều, nhanh tay giữ nàng lại.

“Nhưng mà……” Sao có thể mặc kệ Lăng Nguyệt sama chứ?

“Yên tâm đi! Có thể được Sesshoumaru quan tâm thì sao có thể là một kẻ yếu đuối được?” Pháp sư khó đứng đắn được một lúc xoa xoa đầu Shippou, mỉm cười thâm ý nói.

Hơn nữa, đại yêu quái cao ngạo như Sesshoumaru sao có thể tha cho Naraku dám vô lễ với mình như vậy?

Không, sẽ không!

… … … … … … … … … … … … … …

Bên trong một toà thành tĩnh mịch, một pháp sư thanh lệ đang yên lặng ngủ say. Trong cơ thể nàng, một mảnh Ngọc Tứ Hồn màu đen lấp loé đang lén lút làm ô uế linh hồn nàng, giống như màu sắc dơ bẩn của nó.

“Tỉnh lại đi….” Giọng nói trầm thấp tràn ngập dụ hoặc phát ra, nàng chậm rãi mở hai con mắt còn đang mê mang.

Nhìn quanh khắp nơi, đôi mắt trong suốt tối đen như mực lướt qua bóng người trước mắt.

“Ngươi… Là ai?”

“Ta, là Naraku.” Chàng trai tuấn mỹ có mái tóc dài đen như mực cuộn sóng trả lời.

“Naraku?” Đôi mắt mê mang cuối cùng cũng có chút tiêu cự.

“Phải! Naraku – người ngươi thề sẽ bảo vệ đến chết.” Đôi mắt đỏ như máu sâu không đáy, sâu đến khôn cùng.

“Vậy… Ta là ai?”

“Lăng Nguyệt…” Khoé môi hắn khẽ nhếch lên, cười yêu mị, “Ngươi là Tiêu – Lăng – Nguyệt!”

… … … … … … … … … … … … … …...

Sâu trong rừng, vô số ánh sáng màu trắng phát ra, đó là vong hồn của người chết. Chúng hoặc xa hoặc gần, hoặc cao hoặc thấp bay quanh một cô gái xinh đẹp lạnh lùng đang nghỉ ngơi dưới gốc cây. Mấy con tử trùng hồn trong rừng như người chăn cừu đang chăn dắt những linh hồn lạc lối.

Bỗng nhiên, nàng mở mắt. Ánh mắt lạnh như băng quét về phía trước tối tăm.

“Kikyou sama.” Giọng nói mềm mại như ánh trăng nhẹ nhàng bay tới.

“Là ngươi?” Nhìn người trước mắt đột nhiên xuất hiện, hồn phách gần như trong suốt, pháp sư biểu cảm vốn lạnh lùng cũng nhướn hai hàng lông mày.

“Là ta, Kikyou sama.” Hồn phách kia cười nhạt, trong gió đêm lạnh lẽo như ánh nến sắp tắt, lúc sáng lúc tối.

“Ta đến là để nhờ ngươi giúp.”

Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô gái cười nhạt trước mặt, cuối cùng nàng cũng lạnh lùng hỏi.

“Giúp cái gì?”

“Cho ta mượn… linh lực của ngươi.”

… … … … … … … … … … … … … … …

Bóng người cao ngạo lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, rõ ràng là một vị quý tộc tịch mịch.

Trên con đường vô tận cô độc phía trước, có ai bầu bạn mãi mãi được với hắn?

Gió đêm gào thét thổi tới, thổi tung mái tóc dài trắng như tuyết của hắn, ống tay áo trống rỗng cũng theo gió mà bay lên.

“Jaken sama, Sesshoumaru sama đang làm gì vậy?” Cô bé ngồi xổm trong bụi rậm hỏi tiểu yêu màu xanh bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm tuyết y nam yêu.

“Ta sao mà biết được.” Từ sau khi trở về, Sesshoumaru sama thường xuyên trong trạng thái này.

“Đã nhiều ngày lắm rồi, Sesshoumaru sama dường như đang chờ đợi cái gì đó. Thứ đó rất quan trọng sao?”

“Điều đó đương nhiên là không cần phải nói rồi.” Không phải thứ quan trọng thì sao đáng để Sesshoumaru sama vĩ đại phải đợi chứ?

“Jaken sama, người nói xem bao giờ thì Lăng Nguyệt neechan có thể trở về?” Im lặng một hồi, cô bé lại mở miệng hỏi.

Nhìn đôi mắt to tròn vô tội của nàng, tiểu yêu đột nhiên tức giận bất bình nhảy dựng lên, chỉ trích nàng.

“Ngươi sao còn dám mở miệng hỏi? Nếu không phải tại ngươi, Lăng Nguyệt đó sao có thể…..”

“Jaken!” Một tiếng quát lớn làm tiểu yêu lập tức ngậm miệng, mồ hôi lặng lẽ tuôn ra như thác.

5555555 (hu hu hu…) nó còn nói lời không nên nói.

Liếc mắt nhìn cô bé ngoan ngoãn đứng một bên, Sesshoumaru hờ hững xoay người.

“Rin, đi thôi.”

“Vâng, Sesshoumaru sama.” Bỏ lại tiểu yêu đơ người một bên, cô bé nhanh chân chạy theo.

Sesshoumaru sama nhất định là đang chờ Lăng Nguyệt neechan. Cho nên, Lăng Nguyệt neechan nhất định sẽ trở về.

Đôi giày đen giẫm lên cỏ xốp, kiên định, không chút sợ hãi tiến về phía trước.

Trong lòng nam yêu kiêu ngạo như thần này rất không cam tâm, thêm cả phẫn nộ, cuối cùng trở thành một loại tín niệm không thể phá vỡ.

Trong thế giới cường giả vi tôn [1] này, quý tộc kiêu ngạo chính là vì sức mạnh không ai sánh kịp của mình.

~~~~~

[1] cường giả vi tôn: thực lực là trên hết, không có ai thương xót một kẻ mềm lòng, người chỉ có thể dựa vào bản thân: vị trí chỉ có thể dựa vào bản thân tranh thủ, tôn nghiêm chỉ có thể dựa vào bản thân duy trì… Nói ngắn gọn là mệnh ai nấy lo.

~~~~~

Vậy hắn sẽ dùng kiếm trong tay, chém sạch những vật cản đường dơ bẩn…

* Lời tác giả: Mọi người mau mau chấm điêm a,

Không cần quá thấp nha ^o^

Tay muốn nhận phiếu chấm điểm của người nào đó…....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui