Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru

Bên trong kết giới sương mù bao phủ là một chốn hoang vu, ngay cả một gốc cây ngọn cỏ cũng không phát triển được. Ai có thể ngờ núi Bạch Linh thanh tịnh như vậy sẽ có ngày như bây giờ, hoang vu như chốn địa ngục.

“Sesshoumaru cũng là một người rất coi trọng mặt mũi đi. Kì thực chắc là rất khó chịu, bởi vì kết giới này…”

Phát hiện động tác của đối phương rõ ràng chậm lại không ít, Jakotsu hưng phấn vung đao vọt lên, đánh nhau với tuyết y nam yêu.

Tuy là yêu quái, nhưng hắn lại có thể chống lại kết giới mạnh mẽ này, thật khiến cho người khác kiêng dè.

Nhưng mà…. Inuyasha vẫn dễ thương hơn! Jakotsu si mê bán yêu thầm bổ sung một câu.

Không để ý đến khiêu khích của nàng, tuyết y nam yêu vẫn lạnh một mặt như trước, đôi mắt không lộ ra chút cảm xúc. Bất cứ lúc nào hắn cũng như vậy, như một vị thần cao ngạo từ trên trời lạnh lùng nhìn xuống trần gian phàm tục.

Gió núi mạnh mẽ thổi đến, làm tóc dài màu bạc của hắn tung bay, đôi môi mỏng nhếch lên so với lúc trước càng bình thản hơn.

Hoạt động trong kết giới này đúng là khó khăn hơn rất nhiều, nếu có thể rời khỏi đây…

Gió ngừng thổi, bóng trắng nháy mắt đã nhảy lên, ánh sáng lạnh của trường kiếm trong tay đột nhiên loé lên.

“Này, Sesshoumaru, nếu ngươi dám manh động, cô bé này sẽ mất mạng đó…” Lại thêm mộ hiệp nữa, Jakotsu giằng co không nhịn được sát ý trong lòng, đưa cây đao tới gần cổ của cô bé bên cạnh Shuikotsu, “tốt bụng” nhắc nhở: “Dù sao, đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Sát niệm trong lòng Shuikotsu đã thức tỉnh, không còn là vị thầy thuốc lương thiện kia nữa.

Khuôn mặt bình tĩnh nhìn cô bé kia bị kề đao vào cổ, ánh mắt vàng của Sesshoumaru loé lên một tia lạnh lẽo.

“Chuyện sớm muộn? Hừ…” Đột nhiên, hắn nhếch môi, như hàn mai đột nhiên nở rộ giữa băng tuyết, trên khuôn mặt tuấn mỹ của tuyết y nam yêu mang ý châm biếm khinh thường.

Vậy, cứ thử xem…

Giữa mây mù mờ mịt, có một bóng đen, tựa như ám dạ sứ giả, yên lặng không gây một tiếng động.

Một cô gái thần bí đứng ở trên cao, cưỡi một con hổ trắng, xung quanh người bao phủ một màu đen lẳng lặng chăm chú nhìn trận chiến phía dưới ngày càng ác liệt. Chỉ là, bàn tay kia nắm chặt đã để lộ ra sự lo lắng không yên của nàng.

Trong kết giới tinh thuần như vậy, lại còn là một yêu quái thuần huyết, hắn đánh nhau trong đó đau đớn khó chịu hơn so với bất cứ ai khác. Nhưng mà, vẻ mặt vẫn bình thản, dường như không có vấn đề gì đánh nhau với Jakotsu, hơn nữa còn bảo vệ cô bé kia…

Sesshoumaru, tuy là ngươi rất tự chủ, nhưng vẫn chết vì sĩ diện?


Nàng cười giễu. Phía dưới, tuyết y nam yêu vì đỡ lấy cô bé kia mà bỏ trường kiếm lại, đưa lưng về phía Jakotsu đang vung đao. Nàng suýt thì không kiềm chế được xúc động mà lao xuống…

Nhưng mà, nàng vẫn nhịn xuống. Tay càng nắm chặt hơn, ánh mắt lo lắng dõi theo bóng dáng màu trắng kia.

Thật xin lỗi, Seshoumaru! Vất vả lắm mới có thể ngưng tụ được đầy đủ linh lực, nàng không thể sử dụng hết ở đây, cho nên…

Bắn một mũi tên thanh tẩy chuẩn xác vào yết hầu của Shuikotsu đầy sát ý, nàng mới yên tâm quay người đi, thúc hổ trắng đi xuống dưới khe núi.

Con kiến sao có thể địch lại con voi? Cho dù biết rõ là một đại yêu quái như vậy tuyệt đối sẽ không thua dưới tay một kể yếu đuối, nhưng… chính vì để ý, cho nên mới vướng bận. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong cuộc sống này, nhớ nhất vẫn là người đó… Từ trước tới nay nàng chưa từng vì nhung nhớ ai mà nóng ruột nóng gan như vậy.

Tim nàng, đã bị giam giữ từ bao giờ mà nàng không hề hay biết?

… … … … … … … … … … … … … … ….

Tình hình chiến đấu cũng đã ngã ngũ. Kẻ thua chạy trốn, người thắng cũng đi rồi, núi Bạch Linh dường như đã khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có. Nhưng mà người trong cuộc đều biết rõ, đây mới chỉ là bắt đầu.

“Kikyou, ngươi vẫn đến ư?” Một nữ pháp sư khó khăn chống trường cung đi đến. Cô gái thần bí đã sớm chờ ở một bên cẩn thận đỡ lấy nàng, cảm thán.

Kikyou, so với Inuyasha, Naraku lại càng muốn giết ngươi hơn — — kẻ duy nhất trên đời này làm hắn phải kiêng kị!

Tuy biết rõ đây là một âm mưu, nhưng nàng cũng không có cách nào ngăn cản.

“Ngươi không theo sau sao?” Không muốn giải thích nhiều lời, nữ pháp sư mang gương mặt thanh lãnh nhẹ nhàng chuyển đề tài.

“Không!” Nhìn cái bóng màu trắng càng lúc càng xa kia, cô gái thần bí đang đấu tranh tâm lí yếu ớt lắc lắc đầu.

Không phải ai cũng là công chúa, có hoàng tử dũng cảm bầu bạn bên cạnh. Mà nàng càng không mơ ước trở thành công chúa, nàng muốn cầm kiếm, tự tay chiến đấu cùng hoàng tử của mình!

“Sesshoumaru…” Giọng nói phiêu tán trong gió, như có như không.

Bước chân kiêu ngạo kia cũng hơi khựng lại một chút, tuyết y nam yêu như đã nghe thấy, quay đầu lại nhìn về phía làn sương mù trắng xoá mông lung.

Dường như hắn cảm nhận được một hơi thở quen thuộc. Rất gần… mùi hương vừa gần mà vừa xa.


Bởi vì, linh hồn căn bản là không có mùi vị gì…

“Sesshoumaru sama, vừa rồi Rin gặp được một người giống Lăng Nguyệt neechan như đúc, nhưng mà lại là tay sai của Naraku… Sesshoumaru sama, ngài nói xem, vì sao Lăng Nguyệt neechan vẫn chưa trở về?”

Nghe tiếng cô bé bên chân hỏi, tuyết y nam yêu quay đầu lại, tiếp tục bước đi, đôi mắt vàng không hề ngoảnh lại.

“Rin, chúng ta sẽ chờ nàng đến cùng…”

… … … … … … … … … … … … … … …...

Ô tức là tịnh, tịnh tức là ô. Trắng tức là đen, đen tức là trắng, tất cả cũng chỉ là một mà thôi.

Núi Bạch Linh từng là nơi tinh khiết linh thiêng nhất, hiện giờ lại trở thành sào huyệt của yêu quái. Thật là châm chọc!

Đứng trên vách núi đen đón gió lớn, nữ pháp sư tay cầm trường cung thần sắc ngưng trọng nhìn yêu khí ngùn ngụt bao vây quanh núi Bạch Linh xa xa.

“Hơi thở này là của Naraku? Nhưng mà…”

Còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì bỗng nhiên đất rung núi chuyển. Núi Bạch Linh sụp đổ, bên trong thoát ra ánh sáng màu đỏ chói loà vọt về phía nàng, làm trời rung đất chuyển. Rất kinh ngạc, nhưng nàng vẫn trấn định như trước, đứng yên ở chỗ cũ không nhúc nhích.

Bởi vì nàng biết, chỉ cần là Naraku, sẽ không làm gì được nàng. Trong người hắn còn có trái tim của Quỷ Nhện.

“Kikyou, đã lâu không gặp.” Ánh sáng đỏ tắt dần, Naraku mặc áo giáp xuất hiện trước mặt nàng. Phía sau hắn là một cô gái thanh lệ mặc hoa bào màu đen, vạt áo màu hồng. Lúc này nàng giống như tay sai trung thành nhất, im lặng đứng một bên chờ chủ nhân ra lệnh.

Người này là…

Lặng lẽ liếc người phía sau hắn một cái, nữ pháp sư cầm trường cung lạnh lùng đặt câu hỏi với hắn.

“Naraku, chuyện này là sao?”

“Nhìn còn chưa rõ sao? Đây là đầy tớ mới của ta.” Đã sớm quen bị nàng lạnh lùng trừng mắt, chàng trai có đôi mắt đỏ như máu rộng lượng cười.


“Đừng có chọc cười ta. Mắt ta có thể thấy rõ, thân thể này… chỉ là đồ trang trí mà thôi! Trốn đến núi Bạch Linh, mở ra kết giới thánh khiết, ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Người đàn ông âm hiểm này từ trước đến giớ tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì phí công vô ích.

“Không hổ là Kikyou, ngươi sẽ để ý sao?” Vì giết ả, hắn đã phải lôi trái tim yếu đuối nhàm chán của Quỷ Nhện ra ngoài.

Quả nhiên? Quả nhiên là nàng nghĩ như vậy sao?

Kìm nén sợ hãi trong đáy lòng, nàng kéo trường cung, chĩa mũi tên sắc nhọn về người trước mặt.

“Nói, mục đích thật sự của ngươi là cái gì?”

“Kikyou, chỉ vì muốn hỏi những lời này mà ngươi lặn lội vào tận bên trong thâm sơn này sao?” Hắn nheo đôi mắt đỏ như máu, cực kì vui vẻ thưởng thức bộ dáng hoảng loạn nhưng cố trấn định của nữ pháp sư.

“Ta đang hỏi ngươi đó!” Nàng kéo trường cung căng hơn nữa, dùng mũi tên cảnh cáo chàng trai đang quá mức tự đại kia.

Naraku, ngươi thật sự là cái gì cũng không sợ sao?

“Phải rồi, thứ ngươi đang hỏi là mục đích chân chính của ta.” Hắn cười đến kiêu ngạo, lại có ẩn ya thâm sâu.

“Muốn biết đến vậy sao? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết…”

Giơ tay phải lên, phóng những cái gai khổng lồ ra, sắc nhọn tựa như những chiếc răng năng của cự khuyển.

Hắn không phải là Quỷ Nhện, càng không phải là Kagewaki. Hắn — — là Naraku, Naraku chân chính đến từ địa ngục. Kẻ có sức mạnh thật sự, cho dù là số mệnh hay vận mệnh đều có thể tự mình tạo ra!

“Ta sẽ ở đây, bất kể thế nào cũng phải làm rõ sự tình, thì phải là…”

Tuỳ ý vung tay, gai xương sắc nhọn đam xuống, manh theo thế tấn công lạnh thấu xương.

Vận mệnh dây dưa cùng nhau, kết thúc từ giây phút này đi!

Ngay lúc hắn đang đắc ý mong chờ nhìn đối phương chém thành hai nửa, lại bất ngờ bị một thức thần hổ trắng đỡ lấy toàn bộ đòn tấn công, dường như là một nữ pháp sư đã tách một phần linh hồn để tạo ra nó.

Ánh sáng hồng, trắng phát ra trong chướng khí âm trầm, loé lên ánh sáng chói mắt.

“Naraku, khi nào thì ngươi định trả lại cơ thể cho ta?” Giọng nói thanh lãnh như đến từ trên trời, xuyên qua thế gian đầy tà tâm.

Trong không khí tràn ngập khói thuốc súng, một cô gái thần bí mặc đồ đen yên lặng không một tiếng động xuất hiện trên chiến trường. Lúc này, nàng bỏ mũ ra, lộ ra một khuôn mặt có chút trong suốt.

“A? Là Tiêu Lăng Nguyệt, không ngờ rằng ngươi lại dùng phương thức này để xuất hiện. Ha ha… Linh hồn không có thân thể.” Kinh ngạc trong nháy mắt, Naraku liền khôi phục lại bộ dạng nhàn nhã như trước.


A, thực không ngờ rằng linh hồn trốn thoát kia còn có thể thành hình, vẻ thánh khiết quang mang như vậy thật khiến người ta chán ghét.

“Vậy, ngươi cùng thân thể ngươi đánh nhau một trận đi.” Nghiêng thân cười quỷ dị, phía sau lộ ra một cô gái mang vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn khó hiểu.

Ngũ quan xinh xắn, da thịt như tuyết, dáng người yểu điệu. Cô gái kia đứng yên giữa gió lộng cuồn cuộn như một đoá sen trắng, thanh khiết bậc nhất thế gian.

Nàng cũng là Tiêu Lăng Nguyệt?

Khuôn mặt cũng giống nhau, tên cũng giống nhau, đây là sao?

Đôi mắt đen láy thâm thuý như biển sâu không đáy, nhìn không thấu. Hơi nhướn mày, theo tầm mắt hắn nhìn về phía thân thể của chính mình, giờ phút này nàng không biết nên cảm thấy thế nào. Nên vui vẻ hay là nên chán ghét?

Không nói gì, nàng nhìn chăm chú vào bóng dáng trước mắt.

Thấy rồi… Linh hồn kia bị lạc trong địa ngục — — bị bao vây trong trung tâm của mạng nhện, giống như một con bươm bướm, giãy dụa trong vô vọng.

Hừ, thật sự làm người ta chán ghét! Đó là thân thể của nàng, là linh hồn của nàng, lại giống như một con rối bị người khác khống chế.

“Lăng Nguyệt, giải quyết nàng ta xong, từ nay về sau, trên đời sẽ chỉ còn có một Tiêu Lăng Nguyệt.”

Giọng nói trầm trầm mang theo mị hoặc vô hạn, đôi mắt đỏ như máu ẩn chứa chút trào phúng. Nhưng mà, linh hồn lạc lối kia dường như tìm thấy một điểm tựa cuối cùng, mê mang trong mắt lập tức biến thành kiên định, không chút do dự rút trường kiếm ra.

“Vâng, Naraku sama.”

Gió lúc này dường như gào thét càng dữ dội hơn, chường khí vờn quanh núi Bạch Linh, tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng.

Hừ, Naraku, thật sự là tính toàn rất kĩ!

Nàng cười châm chọc trong lòng, khuôn mặt kia, khuôn mặt đầy kiên định đang nhìn nữ pháp sư có chút trong suốt là nàng.

“Kikyou, cho ta mượn cung của ngươi!”

Nàng không phải là công chúa, sẽ không ngốc nghếc ở trong lâu đài đợ hoàng tử cưỡi ngựa đến cứu. Nàng sẽ không ỷ lại vào người khác, nếu không thể sóng vai nhau cùng đi, vậy nàng sẽ tự cứu lấy bản thân mình!

Bởi vì… Nàng là —— Tiêu – Lăng – Nguyệt!

* Lời tác giả: Hôm nay là sinh nhật, vậy nên cho ra chương mới ăn mừng~

Ha ha….....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận