Cung điện Đông hải, cấm địa hồ tộc, một toà cổ tháp cao ngất đứng sừng sững, phảng phất vẻ thần linh ở chốn nhân gian. Thần thánh uy nghiêm, không thể xâm phạm, người đến được nơi này cũng không có nhiều.
Trong toà nhà gồm nhiều gian phòng hình tháp cao ngất, không gian bên trong rộng hơn nhiều so với bề ngoài —- đó là cung điện xa hoa chỉ có đế vương chốn nhân gian mới được hưởng.
Một làn khói nhẹ bốc ra từ lư hương hình hạc, lượn lò bay lên trong không khí yên tĩnh, mùi hương thanh nhã tràn ngập khắp cung điện. Đèn đuối treo đầy trên tường, mỗi một cái đều tự đốt cháy mình trong bóng đêm lạnh lẽo, nhưng cũng chẳng thể làm không khí ấm áp hơn.
Ẩn ẩn sau làn sương khói, một chàng trai tao nhã, khuynh thành tuyệt thế nửa nằm nửa ngồi lười nhác dựa trên vương toạ. Thân hình hoàn mỹ mặc hồng bào rộng thùng thình thêu chỉ vàng chỉ bạc lấp lánh, trên đó thêu rồng vàng năm ngón nằm giữa trời đất. Mái tóc trắng như tuyết tuỳ ý xoã phía sau lưng, xoã dài như một đoá kim ngân * đang nở rộ.
* Kim ngân hoa:
Súc họng với nước sắc hoa kim ngân sẽ làm dịu cơn đau họng. Nó còn có tác dụng hiệu quả ngăn ngừa các điều kiện dễ viêm nhiễm. Hoa kim ngân chứa rất nhiều chất chống lại vi rút và vi khuẩn. Lá và thân của nó còn có tác dụng trị bệnh viêm khớp.
Trong cung điện trống không, dường như vị đế vương này đang chờ đợi một điều gì đó.
Gió đêm thanh lương thổi vào, sương khói khẽ lay động, thổi tung mái tóc dài rủ xuống đất của hắn.
Mắt phượng đang nhắm hơi mở ra, để lộ đôi mắt đẹp lộng lẫy nhưng lại lạnh nhạt xa cách đến cực điểm, nó rất giống ánh mắt của thần tiên. Cao cao tại thượng, với người khác ngàn dặm xa cách.
“Đến rồi?” Chỉ hai chữ nhưng lại không giấu được ngữ điệu của kẻ bề trên đặc thù.
Gió ngừng thổi, tuyết y nam yêu ôm một thân thể mảnh khảnh xuất hiện giữa đại điện hoa lệ ngay tại lúc này.
Dung nhan tuấn mỹ, yêu văn độc đáo, mí mắt có chút sắc hồng, đôi mắt mà vàng lạnh lùng vô tự, cả người tràn ngập hơi thở siêu phàm thoát tục, tựa như hàn mai nở rộ giữa trời đất đầy băng tuyết.
Hắn lẳng lặng đứng trong đại điện, độc lập lỗi lạc, không khiêm tốn hay ngưỡng mộ bất cứ ai.
“Cứu nàng!” Ngữ điệu thanh lãnh, xứng với đôi mắt lạnh như băng, uy nghiêm khó mà từ chối. Không phải là thỉnh cầu, cũng không phải là mệnh lệnh.
“…” Không trả lời, cháng trai tuyệt thế tao nhã đứng dậy, như thể một con rồng thức tỉnh, nhìn trời đất tràn ngập khí phách.
Khẽ nâng chân phải, để lộ ra một đôi chân trần như ngọc đang bước đi thản nhiên, từng bước từng bước bước xuống bậc thang đến gần tuyết y nam yêu. Vạt áo đỏ tươi như lửa quết lên sàn cẩm thạch, cực kì xa hoa mà cao quý. Tiếng va chạm thanh thuý, mơ hồ có thể nhìn thấy vạt áo kia che đi một cái xích nhỏ dài trên chân, đó là xiềng xích kiềm giữ yêu lực của hắn.
Dù vậy, hắn vẫn cao cao tại thượng như trước, tất cả mọi người chỉ có thể ngẩng đầu từ dưới lên nhìn hắn. Không cần sức mạnh, không thể chết, đó là thứ dù là ai cũng không thể đạt được.
Thong thả đi đến trước mặt bọn họ, vương giả yêu giới cúi đầu đánh giá cô gái đang lặng lẽ hôn mê trong lòng tuyết y nam yêu.
Đồ nhi thân yêu, 20 năm sau gặp lại ở đây, vẫn là tình cảnh này…
Lát sau, đôi mắt hơi chếch lên, tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) đối chọi với cặp mắt vàng lạnh như băng kia. Đôi mắt kia màu tím…
Trong đôi mắt ấy, thâm thúy mà bát ngát, thần bí tới mức hấp dẫn trí mạng, khiến người khác trầm luân.
“Cô hỏi ngươi, ngươi yêu nàng sao?”
_________________________
Thần: Cho phép tớ chú thích một chút, cũng là hỏi ý kiến mọi người! Từ “cô” ở trên là cách xưng hô của vua chúa thời xưa, xưa lắm ý, hình như là từ thời mới bắt đầu có vua. Sau này mới đổi thành tự xưng là “trẫm”! Vậy mọi người thấy tớ cứ để là “cô” như thế hay là chuyển thành “ta” thì hợp hơn? Nếu mà không ai com mần gì là tớ sẽ tự động để là “cô”, đừng ai hỏi nhé! ^^~
_________________________
“Yêu?” Nhíu hai hàng lông mày, đôi mắt vàng vốn dĩ nhìn chăm chăm vào mắt đối phương thoáng rời đi, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt trong lòng. Gió lùa nhẹ, thổi tóc mái màu bạc lướt qua cái trán trơn bóng, tầm mắt hắn mơ hồ, cũng cản trở người kia quan sát biểu cảm.
Yêu là cái gì, hắn cũng không rõ. Tuy rằng sống hơn ngàn năm, nhưng hắn trời sinh lạnh lùng trống rỗng, ngay cả chút tình thân bình thường hắn cũng hờ hững, cái thứ gọi là yêu đó càng không rõ.
Nhưng mà… ngoại trừ nàng, hắn đối với người khác sẽ không có chút mảy may dao động.
Tầm mắt dời đi, nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt kiên lãnh (kiên định mà lạnh lùng) thoáng chút mê mang.
“Sesshoumaru ta không quan tâm thứ đó! Ta chỉ cần ngươi cứu nàng là được.”
Không dự, bất hoặc.
Tuy là yêu quái, nhưng lại có loại khí chất xuất trần của thần phật.
Bá đạo mà bình tĩnh, lạnh lùng mà kiêu ngạo, khí chất độc nhất vô nhị như vậy chỉ thuộc về một mình hắn — — Sesshoumaru!
Mắt phượng hơi nheo lại, đôi mắt màu tím càng lộ vẻ thâm thuý.
Ha, thật sao? Ha ha, như vậy, Nguyệt nhi, để cô xem người ngươi yêu thương sẽ có thể vì ngươi mà làm chuyện gì?
“Sesshoumaru, thật vậy sao?” Giọng nói ôn nhuận như loại rượu ngon toả ra hương thơm thuần, lại khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.
Đôi mắt trong suốt khẽ liếc qua, tròng mắt chuyển động lộ ra một vẻ xinh đẹp khó tả, khoé môi hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong trêu ngươi, mang theo vẻ mị hoặc ái muội.
“Thật ra muốn cứu Nguyệt nhi cũng rất đơn giản. Chỉ cần ngươi cho nàng ăn yêu đan của ngươi là được!”
“…”
Sesshoumaru hơi nhướn mày, đôi mắt vàng lạnh như băng vẫn như trước không lộ ra cảm xúc, trầm mặc hồi lâu, môi mỏng cuối cùng cũng nhấc lên, bình tĩnh hỏi: “Yêu đan?”
“Phải! Ngươi không biết sao?” Đôi mắt màu tím lộ ra chút kinh ngạc, dau đó lại bình thường trở lại, “A, dù sao cũng chỉ là một Tây quốc nhỏ bé…”
“…”
Không đáp lại khiêu khích của hắn, Sesshoumaru chỉ siết chặt tay, ôm cô gái trong lòng càng chặt, môi mỏng lạnh như băng không cong lên dù chỉ một chút.
Thân thể… trở nên lạnh lẽo.
Đôi mắt rạng rỡ khẽ nhấp nháy như ngôi sao lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời, đẹp đến mê người, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác xa cách không thể với tới.
“Ha ha, ‘yêu đan’ là toàn bộ yêu lực mà yêu quái tích luỹ được, đại diện cho một thân tu luyện của yêu quái đó… Ngươi phải suy nghĩ kĩ đi, thật sự ngươi có muốn lấy đại giới (giới hạn khủng khiếp) như vậy chỉ để đổi lấy tính mạng của một con người không?”
Dưới ánh nến mông lung, khoe môi hồng nhuận trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân nhếch lên, tạo thành một đường cong mê người. Mắt phượng màu tím tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) nhìn chằm chằm tuyết y nam yêu trước mắt, đợi hắn đưa ra quyết định khó khăn.
Không biết chọn cái nào sao? A, Đông Hoàng bệ hạ thân ái, trên thế giới này, ngươi cũng phải học cách toin trọng người khác đi; cho dù sức mạnh không bằng ngươi, ngươi cũng phải học tập đi…
“Hừ, ngươi nghĩ Sesshoumaru ta là ai?” Hừ lạnh, đôi mắt vàng vô tự của hắn thoáng nhìn, “Không có bất cứ thứ gì quan trọng bằng nàng…”
Không có gì quan trọng bằng nàng…
Mấy câu từ đơn giản, lại có thể khiến yêu vương sống trăm ngàn năm, trải qua nhiều biến cố trở nên ngây ngốc trong chốc lát. Lát sau, hắn vừa cười, cười đến nghiêng nước nghiêng tahnhf, che giấu cảm xúc thật sự trong đáy mắt hắn.
A, Nguyệt nhi, ngươi có được một kẻ một lòng với mình như vậy sao? Aizzz, đây quả thật là trân bảo khó tìm của thế gian…
… … … … … … … … … … … … … …...
Đêm đen, gió thổi xuyên qua đại điện, đèn đuốc khẽ lay động.
Nam yêu không chút do dự lấy trong cơ thể ra một viên yêu đan. Mắt đỏ rực như máu, ngón tay thon dài nắm nhẹ cái cằm thon dài của cô gái, nhẹ nhàng thả viên yêu đan óng ánh trong suốt óng ánh như trân châu vào đôi môi không chút huyết sắc của nàng, nhớ kĩ chú ngữ. Yêu đan màu trắng trong tay thoáng chốc phân tán ra thành nhiều mảnh, như sao băng nhập vào trong cơ thể cô gái kia. Một dòng khí mạnh mẽ phút chốc tràn ngập trong không khí như một tiếng nổ nhẹ, thổi tung tóc của ba người, nhưng cũng không ai để ý.
Linh hồn đã thuận lợi trở về.
Cẩn thận quan sát cô gái trong lòng tuyết y nam yêu có chút thay đổi. Khuôn mặt tú lệ vốn tái nhợt dần dần hồng hào trở lại, chàng trai khuynh thành kia đứng thẳng dậy, dời lực chú ý sang ngón tay như ngọc đang nắm một viên thuốc màu trắng ngà sáng rọi.
“A, vốn định đưa tiên đan này cho Nguyệt nhi ăn. Nhưng mà xem ra hiệu quả hiện giờ cũng không khác nhau mấy…”
Lời nói như thì thào kia bay vào tai tuyết y nam yêu rõ ràng từng chữ, thân hình Sesshoumaru lập tức có chút cứng ngắc.
Bị đùa giỡn sao?
Hừ, lão hồ li!
Tuỳ ý ném tiên đan quý giá trong tay đi, chàng trai tuyệt thế hờ hững xoay người, y bào như lửa đỏ vung trên không trung tạo thành một đường cong duyên dáng, “Ngày mai Nguyệt nhi sẽ tỉnh lại. Từ giờ cho đến lúc đó, ngươi tự lo cho mình thật tốt đi.”
Nhưng mà…
Chỉ bạc trắng như tuyết xẹt qua không trung, mang theo hơi thở của gió.
Dám cướp đi đồ đệ bảo bối của hắn, nhất định sẽ phải trả đại giới…
Bàn chân trần thản nhiên đi qua hai cây cột trước kim long điện, chậm rãi xuyên qua sân vắng bước về phía vương toạ bên trong.
Đó là con đường đế vương, là con đường chỉ có thể đi một mình cô độc.
Phải không?
Nắm tiên đan vừa bắt được trong tay, tuyết y nam yêu tuấn mỹ khẽ liếc mắt một cái, chuyển tầm mắt về phía cô gái đang nhíu mày bất an trong lòng mình.
Ngày mai có thể tỉnh lại…