Sương ngày càng dày, cơ hồ che phủ tất cả mọi vật trước mắt. Tiêu Lăng Nguyệt nhảy xuống khỏi lưng ngựa, mặc kệ con ngựa buồn bực dậm dậm chân tại chỗ, có chút bất an hí hí. Bây giờ nàng không có tâm tư đi trấn an nó, thở chậm lại, cảnh giác quan sát bốn phía.
Yêu quái này so với tưởng tượng của nàng còn giảo hoạt hơn. Muốn lui, tuyệt đối không có khả năng.
Mím môi, nàng âm thầm suy nghĩ. Tiêu Lăng nguyệt nhíu máy, dường như tuỳ lúc đều có thể xuất chiêu.
Nàng cực kì không thích cảm giác này, giống như là đang chờ đợi con mồi tự rơi vào bẫy của mình, sau đó cho nó một kích trí mạng. Mà nàng, lại chính là con mồi được lựa chọn!
Tĩnh, tĩnh đã có chút tĩnh mịch. Ngoại trừ hơi thở phì phò của con ngựa và tiếng tim đập thình thịch của nàng, không nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác.
Suy nghĩ Tiêu Lăng Nguyệt vừa chuyển, liền dứt khoát nhắm hai mắt, thả linh lực đi tìm kiếm bốn phía. Trong tầm nhìn tối đen cái gì cũng không thấy, chỉ có gió nhẹ nhàng lướt qua. Đột nhiên có thứ gì đó theo gió trượt xuống mặt nàng. Lập tức nàng vươn tay trái, chộp nó vào tay. Trượn mắt nhìn, cũng chỉ là một cái lá xanh hoang dã không nên xuất hiện ở nơi không có sự sống này.
Hừm? A…
Nàng hơi nhếch môi, trong nụ cười kia có chút lạnh lùng, không còn ôn hoà như bình thường. Bây giờ nàng đã hoàn toàn im lặng, như biển lớn bình tĩnh cất giấu sóng ngầm mãnh liệt.
Đối phương đã ra chiêu, như vậy nàng sẽ chờ tiếp chiêu đó.
Không ngẩng đầu, Tiêu Lăng Nguyệt lặng im nhìn khung cảnh xung quanh như thuỷ triều lên. Sương trắng dày đặc như đang ngăn cách nàng trong một vòng tròn, ngoại trừ chính nàng, không còn cảm tâhys bất cứ cái gì, ngay cả hơi thở của con nưgaj bên cạnh cũng đã biến mất.
“Nguyệt Nguyệt… Nguyệt Nguyệt…”
Dường như rất lâu sau cũng lại tựa như chỉ trong nháy mắt, nàng nghe thấy một tiếng kêu khàn khàn quanh quẩn trong không khí trống trải. Bi thương như vậy, tuyệt vọng như vậy không khỏi khiến cho lòng nàng căng thẳng.
Đó là âm thanh quen thuộc trong trí nhớ của nàng, khuôn mặt lạnh lùng không khỏi có chút buông lỏng, sóng ngầm trong con mắt tối đen bắt đầu khởi động. Cuối cùng, nàng ném cái lá xanh không biết đã bị vò nát từ bao giờ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sương mù bao phủ, tầm nhìn bốn phía đều là một mảnh trắng xoá. Gió thổi đến, sương mù dần dần tan ra, tầm nhìn bắt đầu rõ ràng. Côn trùng kêu vang, ve kêu ra ra, ngay cả mùi thươm cỏ cây cũng bay vào mũi nàng. Tất cả đều vô cùng chân thật như vậy.
Nàng vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn bóng người chao đảo nghiêng ngả đang lang thang trong rừng tìm cái gì.
Sợi tóc rối bù, thân hình mập mạp, quần áo bị cành cây làm rách, tất cả đều vô cùng tang thương.
Đã qua bao nhiêu năm, gương mặt bà cũng chưa từng thay đổi, vẫn như là đoá hoa tuổi hai mươi, thanh xuân diễm lệ. Chỉ có điều thời gian lắng đọng làm bà khó có thể giữ lại được khí chất đẹp đẽ quý giá, thanh khiết không thể xâm phạm.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ khuôn mặt luôn khắc sâu trong trí nhớ nàng sẽ biến thành như vậy!
Mẹ…
Nàng hơi mấp máy khoé môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng tiếng nói lại nuốt xuống cổ.
Khuôn mặt thanh lệ nhìn có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng bàn tay ngày càng nắm chặt lại của nàng cho thấy sự nhẫn nhịn của nàng.
Mùa hạ mưa khá nhiều, bây giờ rõ ràng là trời vừa mới mưa, tuy rằng trong rừng ánh mặt trời đã chiếu xuống nhưng đất đai vẫn còn trơn ẩm. Thảm cỏ phía trên cũng dunhs đầy bùn đất, mỗi bước đều vô cùng khó khăn. Nhìn bóng người mang vẻ mặt hoảng hốt kia, bước chân tập tễnh, mỗi bước đều như dẫm lên tim nàng.
Cuối cùng bóng người kia ngày càng gần, tim nàng cũng đập ngày càng nhanh, người kia lảo đảo một cái làm nàng sợ hãi.
“Cẩn thận!”
Không kịp suy nghĩ, thân thể nàng đã làm theo bản năng. Tiến lên một bước, nàng lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai mà đỡ bóng người sắp rơi xuống kia.
Dường như toàn bộ thời gian dừng lại ở thời điểm này, chỉ có gió thổi vi vu. Toàn bộ thế giới trong mắt nàng đột nhiên vô cùng chân thật, ngay cả cảm giác mát lạnh đụng chạm trên quần áo cũng trở nên rõ ràng như vậy.
Sợi tóc bay xuống trước mắt nàng, che đi khuôn mặt đầy bất đắc dĩ và nụ cười khổ trên khoé môi.
Biết rõ tất cả đều chỉ là giả, biết rõ tâm không nên nhiễu loạn, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà làm như vậy.
Bởi vì đây là người thân nàng mong chờ đã lâu, là động lực duy nhất để nàng tiếp tục sống. Sao có thể, sao có thể vô tình bỏ mặc?
“A! Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt! … ” Bóng người quen thuộc mang khuôn mặt rầu rĩ kia đang hiện ra vẻ vui sướng và kinh ngạc không tin nổi.
“Là con sao, Nguyệt Nguyệt? Cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi! Tìm được con rồi!”
“Vâng, mẹ…” Không đành lòng nhìn người trước mắt đau lòng, nước mặt đầy mặt, cuồi cùng nàng nhẹ nhàng mở miệng gọi một tiếng.
“Con đó đứa nhỏ này! Có biết con làm chúng ta tìm rất vất vả không? Sao con lại nhẫn tâm như vậy, đã lớn như vậy rồi mà còn phải để bố mẹ quan tâm lo lắng, hả?!”
Hoảng hốt, bị hung hăng ôm vào trong lòng, cái ôm ấm áp quen thuộc kia làm nàng muốn rơi lệ. Nàng biết, bố mẹ nhất định sẽ vì mình mất tích mà sốc vô cùng. Nàng càng biết, bọn họ sẽ vì nàng mà khóc không biết bao nhiêu nước mắt, ngày ngày lo lắng. Ngay cả nàng tỉnh dậy giữa đêm khuya tịch mịch ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng cũng sẽ nhớ về người thân.
Nhưng mà…
“Thật xin lỗi, mẹ…” Cố nén nghẹn ngào, nàng ôm chặt người kia thêm một chút.
Cho dù là giả, nàng cũng muốn ôn lại chút ấm áp trong trí nhớ.
Lát sau, nàng tránh cái ôm ấm áp kia, cặp mắt kia khó hiểu nhìn đôi mắt đen như mực của nàng, thâm thuý như hắc động, không tiếng động nhưng làm người ta giật mình, mang theo sự quyết liệt không nói nên lời. Giờ phút này nàng không vui không buồn, lạnh lùng đưa tay về phía ngực của người kia, có chút run run chậm rãi triển khai.
Cuối cùng, đối phương không kịp né ra, Tiêu Lăng Nguyệt cắn răng một cái. Một ánh sáng loé lên, xuyên qua ngực đối phương, máu chảy đầm đìa.
Biến cố bất thình lình xảy ra làm chim chóc kiếm ăn ven đường sợ hãi, bay đi trốn ở phía xa. Cây cối trong rừng, lá cây càng nóng nảy.
“Nguyệt Nguyệt…” Khuôn mặt tràn ngập vẻ khó tin, trong mắt toàn là đau thương, làm nàng thật vất vả để khống chế lòng đang run rẩy.
Nàng là nữ pháp sư, trang phục nữ pháp sư Nam Kinh màu hồng này tượng trưng cho việc nàng không thể dao động. Nàng phải cô tịch, thanh cao, không vui không buốn, dùng đôi mắt lạnh lùng để quan sát thế gian.
Cắn môi, Tiêu Lăng Nguyệt mặc kệ vị máu tanh ngọt tràn ngập khắp khoang miệng. Nàng sợ bản thân sẽ khóc, sẽ luyến tiếc không ra tay. Độc ác, nàng lùi một bước, giơ cánh tay mảnh khảnh của mình lên.
“Phá!”
Ngón tay dính máu xẹt qua phía chân trời. Một tiếng khóc thét vang lên, cảnh tượng trước mắt bắt đầu vỡ vụn.
Gương mặt trong trí nhớ kia dường như chưa từng xuất hiện, biến mất không thấy.
“A — — Nữ pháp sư đáng chết, dám làm cơ thể ta bị thương…” Giọng nói âm trầm bén nhọn tru lên tràn ngập trong lỗ tai nàng. Con yêu quái mình người đuôi rắn ở trong đầm lầy u tĩnh chờ con mồi, ngực bị đau mà tức giận, mang theo hơi thở âm u đánh về phía nàng.
“Cho ta, Ngọc Tứ Hồn! Cho ta…”
Thu hồi vẻ hoảng hốt trong nháy mắt, Tiêu Lăng Nguyệt nhanh chóng bước vào trạng thái chuẩn bị giao chiến. Đứng ngược gió, động tác nhanh nhẹn nghiêng người, tránh một chiêu rào rào tấn công kia.
Nàng là nữ pháp sư, không thể chấp nhận bị yêu quái đừa giỡn, nhất là kẻ rình mò nội tâm của nàng!
Không đợi yêu quái kia tiến đến, Tiêu Lăng Nguyệt đã nhảy lên lưng ngựa, như chiến sĩ thân qua trăm luyện, chuẩn xác mà nhanh chóng.
“Tiểu Bạch, đi!” Thúc ngựa, nàng kéo dây cung, chuẩn bị tấn công yêu quái đang đuổi theo phái sau. Một tia sáng trắng cắt qua chân trời, nhắm thẳng vào yết hầu của nó.
Yêu quái bị đánh trúng động tác chậm lại, mũi tên mang theo tinh lực thuần khiết xuyên qua người nó. Yêu quái bị thương nặng ngửa đầu hét lên, thân hình vì đau đớn mà vặn vẹo kịch liệt. Linh lực nhập vào trong cơ thể nó cũng không biến mất, ngược lại nhanh chóng lan ra khắp thân thể, tạo thành nhiều miệng vết thương. Ánh sáng trắng thuần trong cơ thể nó ngày càng chói mắt, rồi rống to một tiếng, thân thể yêu quái đột nhiên vỡ ra, máu thịt bắn tung toé. Mùi hôi tanh nồng đậm làm người ta buồn nôn, thân thể cuối cùng không chịu đựng được mà nổ lớn, ngã xuống đất.
Mãi lâu sau, xác định yêu quái kia đã chết, Tiêu Lăng Nguyệt ngồi trên lưng ngựa mới buông lỏng thần sắc chiến đấu. Thân thể vì dùng quá nhiều linh lực mà có chút run rẩy, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Nàng nhắm chặt hai mắt, xốc lại tinh thần, chậm rãi ngẩng đầu lên. Bầu trời mùa thu trong vắt hơn mùa hạ, mây trắng từ từ phiêu đãng.
Không biết ở thế giới kia đang là loại thời tiết gì?
“Tiểu Bạch, đi thôi…” Tiêu Lăng Nguyệt kéo nhẹ dây cương, hai chân thúc nhẹ, giục con ngựa đi về phía trước.
“Hí — –” Nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, tuấn mã màu đen khoan khoái bước nhanh hơn. Nơi khủng bố này đã sớm làm nó sợ hãi, hận không thể mọc thêm mấy cái chân mà chạy đi nhanh nhanh.
* Lời tác giả: Ngạch… Nói thật lúc viết chương này tâm trạng đang cực kì kém, cho nên có chút xúc động, muốn viết nhưng lại không có ý tưởng. Nhưng mà nhìn thấy có nhiều người còn đang chờ kết cục, cho nên ta đành cố gắng!
Động lực của ta đều là nhờ mọi người duy trì, cảm ơn mọi người!