Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru

Trời thăm thẳm, đất mênh mông.

Trời vẫn mê mê trầm trầm như trước, không thể nhìn thấy ánh mặt trời tươi đẹp ngày xưa. Cũng như tâm trạng nàng lúc này, trời u ám.

Bóng dáng đơn bạc kia đứng sừng sững giữa gió thu, gió thổi nhẹ, làm sợi tóc mềm mại của nàng bay lên theo vạt áo rộng rãi. Trang phục nữ pháp sư Nam Kinh màu hồng hơi lay động theo gió, như thể liệt hoả và băng tuyết giao hoà, rõ ràng là hai màu đối lập lại khiến người ta kinh diễm.

Không biết qua bao lâu, cô gái lâm vào trong hồi ức không ngừng, lí trí và tình cảm đấu tranh kịch liệt cuối cùng không chống đỡ nổi thân thể suy yếu, hai mắt mất tiêu cự, ngã xuống từ trên lưng ngựa, lăn vài vòng trên bãi cỏ hoang mới ngừng lại, nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền không động đậy.

Con ngựa bất an dụi dụi mõm vào người nàng, phát ra âm thanh phì phì như giục chủ nhân đứng lên, bởi vì nhóm tiểu yêu quái chưa từ bỏ ý định lại bắt đầu vây lấy, chuông đồng buộc trên người nó đã hết tác dụng. Tuy rằng quanh thân chủ nhân luôn toả ra linh lực tinh thuần mà đám yêu quái kia sẽ không dám tiến lên, nhưng kết giới mỗi khi nàng dao động đều sẽ trở nên cực kì bất ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. (Thần: “Ngựa gì mà khôn thế?”)

Mà Tiêu Lăng Nguyệt ngã trên mặt đất bị bụi cỏ che lấp thực ra vẫn chưa hoàn toàn hôn mê, còn rất tỉnh táo, nhưng mà căn bản là nàng không muốn nhúc nhích.

Hoa trong gương, trăng trong nước. Tất cả đều là ảo giác mà thôi, Tiêu Lăng Nguyệt, mày hẳn không phải là chìm đắm trong ảo giác…

Nàng yên lặng an ủi bản thân. Cũng chỉ có chính nàng cảm nhận được giờ phút này nàng có bao nhiêu thê lơng, dường như vứt bỏ toàn bộ mọi thứ trên đời lại phía sau lưng  không thể sống nhờ vào ai, không có chỗ nào để đi, khắp trời đất lúc này chỉ có mình nàng cô độc.

A…

Đột nhiên không hiểu sao nàng lại cười, như một đoá sen trắng lặng lẽ nở rộ. Nhưng những giọt nước mắt kia cũng không biết vì sao không khống chế được mà chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa. Nàng khóc, dũng khí trong đáy lòng cũng trôi đi theo dòng nước mắt.

Có một số việc, nàng không muốn nhớ lại, nhưng hôm nay gặp lại làm nàng không thể không hồi tưởng. Thật ra nàng vẫn luôn luôn hiểu rõ, bản thân mình không thể trở về được, cho dù có thu thập được hoàn chỉnh Ngọc Tứ Hồn, kết quả vẫn như vậy, nàng đã sớm biết đây chính là kết cục rồi không phải sao? Chỉ là theo bản năng mà quên đi thôi.

Nàng là kẻ bị trời xanh vứt bỏ, ngay cả thời gian cũng keo kiệt không muốn lưu lại trên người nàng một lát.

Cô độc… Sự tịch mịch vĩnh hằng kia dường như đã thấm vào trong xương tuỷ nàng.

Nàng không nhịn được mà sợ run cả người, cuộn người lại.

Trong lòng mỗi người đều có nỗi khổ riêng. Quỷ nhện vì tham vọng của mình mà trao thân thể mình cho yêu quái, Kikyou bồi hồi ở trong giấc mộng 50 năm về trước không rời đi, Inuyasha vì mình là bán yêu mà tự ti, mạnh mẽ muốn chứng minh bản thân. Ngay cả Bạch Tâm Thượng Nhân (Hakushin) cũng vì không cam tâm hi sinh mà trong lòng tràn ngập ác ý…

Mà nỗi khổ của nàng, chính là vĩnh viễn không thể trở về…

Kết giới mờ nhạt lúc sáng lúc tối. Lúc này Ngọc Tứ Hồn thu hút đủ mọi loại yêu quái xung quanh đến, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên.

Biết rất rõ, nhưng lại không thể vực dậy được tinh thần mà đứng lên. Bây giờ, nàng chỉ cảm thấy rất mệt rất mệt. Không chỉ thể xác, mà ngay cả linh hồn cũng mệt mỏi như vậy. Vì về nhà, nàng cố chấp tìm kiếm, nhưng bây giờ lại không có dũng khí ngày xưa. Nếu mệt mỏi, có phải tốt nhất là nên buông tay? Lãng quên, có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất dành cho nàng…

Bình tĩnh nhiều năm qua đều tan rã ở giây phút này. Nhóm yêu quái xung quanh bắt đầu rục rịch  hưng phấn gầm rít.

Ai tới cũng được, nàng không muốn ở đây một mình…

Nàng bắt đầu khẩn cầu. Ai đó hãy đến đi, ai cũng được…

Yêu khí dày đặc bắt đầu tụ tập trên đỉnh đầu nàng. Ánh sáng dần dần hiến mất, dường như ngay sau đó thôi sẽ kéo nang vào vực sâu địa ngục. Nơi đó trọn đời không thấy ánh sáng, chỉ tràn ngập bóng tối, ai cũng không cứu nổi.

Nếu ông trời từ bỏ nàng, nàng cũng sẽ từ bỏ niềm tin vào ông trời.

Từ bây giờ, sẽ không cầu nguyện nữa…

Không…

Cầu nguyện…

Một ánh sáng hoa lệ lạnh lùng loé lên, mang theo sức mạnh không thể chống đỡ, xé rách không khí. Yêu quái xấu xí ré lên một tiếng rồi tan thành từng mảnh nhỏ, lấm tấm nhiều mảnh rồi tan biến trong không trung.

Một kiếm, quét sạch ngàn quân!

Một khắc kia, nàng đã cho rằng mình đã buông xuôi. Nhưng khi cảm nhận được ánh sáng loé lên, nàng vẫn theo bản năng mở mắt. Nhưng nàng lại không biết trong mắt nàng ẩn chứa chút hi vọng.

Nghiêng đầu, thoáng nhìn một dải lông trắng bay theo gió và một thanh kiếm loé lên ánh sáng lạnh mãnh liệt.

Đó là một chàng trai trẻ tựa như thần. Thân hình cao ngất, quần áo hoa lệ, tay cầm trường kiếm nắm quyền sinh sát trong tay!

Chàng trai phong hoa tuyệt đại như vậy nháy mắt liền khắc sâu trong đầu của nàng. Không phải vì hắn đẹp đến kinh người, cũng không phải vì hắn mang khí thế mạnh mẽmaf là vì cảm giác quen thuộc đến khó hiểu kia làm khoé mắt nàng đỏ lên.

“Sau khi mất trí nhớ, ngay cả cách phòng ngự cơ bản nhất cũng quên sao?”

Giọng nói lạnh lùng vang lên, bóng dáng trắng như tuyết kia tao nhã bước đến gần nàng, giống như bóng người đã xuất hiện trăm ngàn lần trong giấc mơ của nàng. Chỉ là chưa bao giờ nó lại rõ ràng, chân thật đến như thế này.

“…” Không đáp lời, chỉ là theo bản năng không muốn hắn thấy mình chật vật như vậy. Nàng khoan thai đứng dậy, đôi mắt đen như mực hiện lên chút mê mang, khuôn mặt tuấn mỹ kia phản chiếu trong đáy mắt nàng.

Mắt màu vàng, tóc bạc, khuôn mặt tuấn mỹ như chạm khắc từ ngọc, lạnh lùng như trăng trên cao, hai gò má có hai yêu văn màu đỏ sậm mang vẻ cao quý mà tuấn dật tựa như thần tiên trên chín tầng mây.

Chỉ là bây giờ đôi mắt vàng ròng kia có vẻ sâu thăm thẳm, vẻ giận dỗi quanh thân hắn tản ra theo từng bước chân đến gần nàng.

Nàng run nhẹ lên, dùng sức chớp chớp đôi mắt mông lung đẫm lệ. Cứ nghĩ là chớp thfi sẽ nhìn rõ hơn một chút, nào ngờ càng chớp thì càng nhạt nhoà.

Là ngươi, đúng không?

Người vẫn luôn yên lặng đi bên cạnh bảo vệ nàng là hắn, đúng không?

Bởi vì biết hắn ở bên cạnh nên nàng mới có thể không chút kiêng dè. Bởi vì biết hắn ở bên cạnh nên sâu trong lòng nàng vẫn luôn hi vọng.

Cũng không biết là xuất phát từ cảm giác quen thuộc sâu trong lòng hay là lí do khác, nàng trước nay vẫn luôn bình tĩnh không quan tâm đến cái gì mà nhào vào trong lòng hắn, dang hai tay ra ôm lấy người nam yêu tuấn mỹ có chút cứng ngắc.

Hắn lại cứu nàng sao?

Không có ai có thể làm nàng yên tâm như hắn, nhất là trong khoảng khắc tăm tối tuyệt vọng này!

“Sesshoumaru…” Giọng nói hơi khóc nức nở từ trong lòng hắn truyền ra. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh không sóng gió nhưng lòng lại như bị châm mạnh, thân thể đang cứng ngắc cũng dần dần thả lỏng, mềm xuống.

Mặc dù không quen bị tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng hắn cũng không thể cự tuyệt. Tuyết y nam yêu đứng yên, không nói gì, chỉ là trong mắt hắn có thể nhìn thấy sự dung túng nhàn nhạt và vẻ ôn nhu không thể che giấu.

Hắn biết trong lòng nàng rất sợ hãi, nhưng hắn lại là yêu quái, không biết nên an ủi như thế nào. Bàn tay mang yêu văn đỏ sậm kia nâng cái cằm nhỏ của nàng lên, trước ánh mắt mờ mịt ngây thơ của nàng mà áp đôi môi lạnh như băng xuống khoé mắt nàng, hôn lên từng giọt nước mắt đang chảy xuống.

Chua xót, thì ra đó là vị của nước mắt.

Nàng trừng to hai mắt, không biết nên nói gì nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, nhất thời quên cả khóc. Đôi môi lạnh mềm mại kia cực kì trúc trắc. Nhưng sự đụng chạm đơn giản mà chân thật này lại làm lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua, nháy mắt trở nên mềm yếu.

Không cần bất kì lời nói nào, nàng cũng hiểu được sự an ủi không lời của hắn.

Sesshoumaru…

======================================

Trong toà cổ tháp, một chàng trai tuyệt thế mặc long bào màu đỏ nâng chén rượu lên, lười nhác dựa trên vương toạ.

Đột nhiên, đôi môi đỏ mọng đang nhấp rượu hơi ngừng lại. Đôi mắt màu tím thoáng nhìn về hướng xa xa, khoé môi nâng lên, tạo thành một đương cong tuyệt mỹ.

Hừm, cấm chế đã buông lỏng rồi…

=======================================

Hoa cỏ bay đầy trời, một đôi nam nữ ôm nhau, sự ấm áp không tiếng động lặng lẽ tràn ra.

“A a… Sesshoumaru sama và Lăng Nguyệt neesan ôm nhau! Xấu hổ, xấu hổ~~~” Cô bé trốn trong bụi cây vụng trộm nhìn lén một người một yêu ôm nhau, vội vàng che kín hai amtws. Nhưng mà ngay sau đó lại không nhịn được mà tay lén lút để lộ ra kẽ hở vài lần.

Hình ảnh duy mỹ như vậy làm người ta không nhịn được mà cười thầm, ngượng mộ thầm lặng chúc phúc trrong lòng,

“Không được nhìn cảnh người lớn, không được nhìn cảnh người lớn!” [1] Một tiểu yêu màu xanh nét  mặt già nua kì quái hơi hồng lên, quay sang bên cạnh, vỗ vỗ tuấn mã màu đen đang phì phì phía sau, “Hắc, con ngựa này, ngươi cũng thật thông mình, còn biết chúng ta trốn ở đây?”

[1] Nguyên văn là “Phi lễ chớ thị, phi lễ chớ thị”, tớ nghĩ edit vậy hay hơn là “Phi lễ chớ nhìn” ~^^~ Nếu ai có cách nào hay hơn thì nói cho mình nhé ~^^~

Không thể tin được, không thể tin được. Sesshoumaru sama cũng sẽ có ngày lãng mạn như thế, chẳng lẽ thời kì động dục của chó đã đến? Cũng không đúng, bây giờ đang là mùa thu mà…

Tiểu yêu âm thầm cười trộm xấu xa nhìn về phía chủ nhân nhà mình, vừa hay thấy ánh mắt lạnh lẽo của tuyết y nam yêu ném đến. Vì thế, nụ cười úai dị đang nở trển mặt lập tức biến dạng.

55555… Sesshoumaru sama, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân quên mất ngài và lão nô tâm ý tương thông. Cái này, tiểu nhân tuyệt đối, tuyệt đối không có ý trêu đùa ngài! Sesshoumaru sama…

~~~~~~ ~~~~

* Lời tác giả:Ặc, gần đây mới phát hiện ID của mình là 482482

“Chết đi ngươi, chết đi ngươi” [2]

[2] Đây là một cách chơi chữ ở Trung Quốc, cụ thể ra sao thì tớ chưa tìm hiểu rõ:3

Phải, đại khái là còn hai chương nữa sẽ kết thúc.

Đương nhiên, việc này vẫn phải cảm ơn mọi người duy trì động lực!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui