Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

"Nương nương, ngài nghe một chút, thiếp thân thật là không có mặt mũi nói mà!" Đinh vương phi cầm khăn tay giữ khóe miệng, vẻ mặt tràn đầy đau xót nói với hoàng hậu nương nương. "Nói là hao hết tâm tư thuê một cái hà bao vì Húc Nhi, nghe nói ánh mắt cũng khô đỏ, thiếp thân thấy bộ dáng Húc Nhi mặt mày hớn hở, nghĩ là hà bao kia nhất định là đồ thêu tinh mỹ, không giống vật bình thường, vì vậy âm thầm quan sát, chậc chậc! Nương nương, sợ là ngay  cả người nghèo cũng chưa thấy qua loại đồ thêu như vậy! Thiếp thân dựa vào nguyên tắc việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, để Húc Nhi nhanh chóng đổi lại, hà bao như vậy sao có thể gặp người! Thiếp thân cũng đỏ mặt thay nàng, nhưng Húc Nhi còn không đồng ý, dương dương đắc ý (đắc chí) đeo nó đi ra ngoài, bộ dáng tỏ vẻ ngạo mạn! Nương nương ngài không nhìn thấy, không biết còn tưởng rằng hắn mang bảo vật vô giá."

Mỗi tháng vào mùng một và mười lăm phàm là mệnh phụ có cáo mệnh cũng phải đi vào cung bái kiến hoàng hậu.

Hôm nay vừa lúc là mùng một tháng chạp, Đinh vương phi tích một bụng lời muốn nói với hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu nương nương trầm ngâm suy nghĩ tình cảnh đó một chút, cũng hơi cảm thấy đúng nhưng vui cười, liền trêu ghẹo nói: "Người ta là Chu Du đánh Hoàng Cái, một nguyện đánh, một nguyện chịu,  hoàng gia chúng ta còn thấy ít đồ tốt sao, có lẽ người ta thích chính là những thứ không pha  kia, không chừng trong lòng hắn thầm vui sướng đây!"

Hừ! Cưới tức phụ cũng bằng không, hắn còn rất đắc ý." Đinh vương phi bĩu môi, khinh thường nói.

Hoàng hậu nương nươngmang vẻ mặt ôn hoà cười một tiếng, trong lòng biết rõ, trong lòng Đinh vương phi sợ là không thoải mái, liền vỗ nhẹ tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Tức phụ tuổi quá nhỏ, ngươi hao tâm tốn sức dạy nhiều cũng được, mọi chuyện không cần để ở trong lòng. Bổn cung và ngươi cũng đúng tuổi lớn, không chăm sóc được các nàng bao nhiêu năm nữa, việc thêu thùa này không tinh cũng không có gì, cũng không phải là tiểu gia nhà nghèo phải dựa vào việc thêu thùa khéo tay kiếm bạc, cũng còn nhiều tú nương làm trong phủ." Đinh vương phi kể khổ nửa ngày, tất cả đều là tức phụ không đúng, Hoàng hậu nương nương xen vào không tốt, chỉ có thể mềm giọng khuyên. Thường nói câu xưa nay mẹ chồng nàng dâu là một đôi oan gia (kẻ thù), hoàng gia cũng không thể ngoại lệ.

"Nương nương, ngài nói nàng gả đến vương phủ cũng sắp hai tháng, cả ngày lẫn đêm mặc kệ mọi việc, hai người cứ ở Thanh Ngọc hiên vượt qua cuộc sống gia đình tạm bợ, thiếp thân nếu nói nàng nửa chữ không, Vương gia liền trợn mắt nhìn với thiếp thân, nhi tử cũng mang vẻ mặt không vui, ngài nói thiếp thân làm nhiều chuyện thiên lý bất dung sao?" Đinh vương phi ngẫm lại chuyện mấy ngày nay, không khỏi nắm hai tay thật chặt lòng chua xót lệ rơi.

Kể từ sau khi Sính Đình gả đến phủ An Thân Vương, trong lòng Đinh vương phi không thoải mái đồng thời cũng dần dần đón nhận chuyện thực không cách nào kháng cự này. Nhưng chuyện khiến nàng buồn bực rất nhiều, nàng một lòng muốn Sính Đình ngày ngày đến trước mặt nàng lập khuôn phép, nhưng lại bị An Thân Vương phản đối mãnh liệt. Đây cũng là một trong những chuyện khiến nàng sinh lòng bất mãn, chuyện trong nhà vốn là vương phi nàng định đoạt, một; đại lão gia gây trở ngại nàng dạy vợ thế nào, vậy nói chuện đã qua sao?

Nhớ nàng sẽ gả cho An Thân Vương, đó cũng là sau khi bằng mọi cách nịnh bợ lấy lòng lão thái hậu, chỉ sợ bà bà nói mình không đúng một nửa. Hơn nữa nàng cũng chỉ có một người tức phụ như vậy, giáo dục cho có chút thể diện, sau này mang đi ra ngoài cũng là thể diện phủ An Thân Vương! Đáng tiếc bất kể là nhi tử hay là lão tử, tất cả không thích nàng khoa tay múa chân với con dâu.

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn giao quyền sao! Để cho tức phụ quản lý mọi chuyện của vương phủ ngươi yên lòng hả?" Hoàng hậu hài hước nói.

Hoàng hậu chưởng quản hậu cung khổng lồ, là người cơ trí sáng suốt, năng lực xử sự có thể thấy được rõ ràng, đó là thấy rõ  chút tiểu tâm tư của Đinh vương phi, không nói rõ là hiểu tất cả, vẫn phải có tám chín phần. Nhưng từ xưa thanh quan khó đoạn việc nhà, nàng cũng không tiện nghe tin tưởng bên nào.

Huống chi Húc Nhi có chiến công rực rỡ, tuổi còn nhỏ đã lên chiến trường, vì an nguy của nước Thanh Long lập được chiến công bất thế, vốn nên được đặc biệt phong làm vương, nhưng vẫn chỉ vượt qua phẩm cấp Đại tướng quân. Hắn là long tử phượng tôn (con của rồng, cháu của phượng), dòng dõi quý tộc của thiên hoàng, chuyện hôn nhân vốn là muốn bệ hạ chỉ hôn. Ban đầu từ chối, tất cả đều không muốn, chỉ vì có thể nắm tay cùng nữ tử đến sau này, bởi vậy có thể thấy được quyết tâm của hắn lớn đến  cỡ nào. Hai tháng này xảy ra chuyện gì, vừa khiến cho hoàng hậu đang ở thâm cung, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy cung nhân nghị luận, tất cả nói Hiên Viên Húc rất thương yêu vợ nó, quả thực là nói gì nghe nấy.

"Ách!" Đinh vương phi hơi ngẩn ra, có chút nghèo từ, nàng vẫn thực sự không muốn nói đến chuyện này, nàng tự gả cho An Thân Vương thì tự mình xử lí vương phủ, An Thân Vương có rất nhiều cơ thiếp, mặc dù không chỉ cưng chiều một người nào, nhưng thời gian phụng bồi của nàng cũng không nhiều. Nàng lại chỉ có một đứa nhỏ là Hiên Viên Húc, hơn nữa sau khi tự hắn học võ, cũng không muốn quan tâm nàng một chút. Trong ngày thường nàng một lòng một dạ quản lý vương phủ, nắm quyền đã nhiều năm như vậy, nàng cũng quen mỗi ngày sau khi thức dậy lại triệu tập quản sự vương phủ, sau đó an bài tất cả công việc một ngày của vương phủ. Đột nhiên nghe nói muốn giao quyền để cho con dâu quản lí vương phủ, thật sự nàng còn có chút chưa thích ứng.

"Ngươi nhìn ngươi một chút, bản cung dù ở trong cung, cũng nghe nói qua không ít chuyện con dâu ngươi thông minh tháo vát, gả sang đây liền giúp đỡ bà bà quản lý chuyện nhà, bà bà muốn giao quyền cũng tốt, không muốn giao quyền cũng là ầm ĩ chuyện nhỏ vặt vãnh không ngừng suốt ngày, làm gà bay chó sủa, khó coi, nếu ngươi muốn giao quyền, bản cung sẽ không khuyên ngươi nữa." Hoàng hậu vẫn nói cười như cũ, khẽ nói lời nhỏ nhẹ.

Phi Đinh vương phi luôn luôn đặt mình ở địa vị cao, nhưng cũng không phải là đứa ngốc, lập tức vòng vo câu chuyện: "Ai! Thiếp thân cũng chỉ có thể nói một chút với nương nương ngài thôi, cho dù nàng muốn xen vào quản lí vương phủ chỉ sợ cũng không thể học trong một lúc hay nửa ngày, không bằng những chất nữ bên nhà mẹ đẻ của thiếp thân, từ nhỏ đều được chủ mẫu đương gia quy định, dốc lòng dạy dỗ, chuyện gì cũng một chút là thông hiểu, mà nàng lại một cái hà bao cho phu quân cũng không thể làm ra, thật là mất thể diện! Hiện tại thiếp thân cũng chỉ có thể trông ngóng bụng của nàng tranh chút khí, có thể để cho thiếp thân và vương gia ôm tôn tử sớm một chút, đó chính là a di đà Phật."

Nói đến nói đi, Đinh vương phi vẫn còn vì chất nữ nhà mẹ đẻ ấm ức. Hoàng hậu cười cười, trấn an nàng nói: "Con cháu là việc lớn, nhưng cũng tùy duyên, ngươi nhất thiết không thể quá sốt ruột."

Gia tộc Hiên Viên con cháu thưa thớt, nổi tiếng trên đời, mình hoàng hậu cũng chỉ  có được một thái tử và một công chúa, còn ba năm trước trong cung một mỹ nhân may mắn có được một đứa con, hoàng đế Vũ Đức vui mừng khôn xiết, mẫu bằng tử quý (mẹ quý vì con), mỹ nhân này chính là Đức quý phi bây giờ. Người khác trong cung đều không có. 

Đinh vương phi rũ mắt xuống, che lại thần sắc trong mắt, thở dài một cái: "Đứa nhỏ của thiếp thân đã muộn, lo sợ nàng cũng như thế, thiếp thân và vương gia cũng già rồi, sốt ruột trông mong tôn tử, không thiếu được muốn lo liệu thay phu thê bọn chúng."

Hoàng hậu saop lại không nghe ra ý ở ngoài lời của nàng, nâng chung trà lên trầm ngâm một lát; chậm rãi nói: "Ngươi muốn nạp trắc phi cho Húc Nhi? Hay là có tính toán khác?"

Đinh vương phi thấy hoàng hậu nói thẳng, không khỏi vuốt tóc, chần chừ chốc lát, sau đó nhàn nhạt nói: "Nạp trắc phi là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa người tức phụ này không phải là do thiếp thân tự chọn, thiếp thân nhất định phải tự mình chọn một trắc phi, chuyện này có thể tạm hoãn, nhưng thị thiếp  thông phòng cũng có thể an bài vài người." Nàng ngừng lại một chút, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Nói đến đây, thiếp thân không tránh khỏi phải cầu xin nương nương."

"Chuyện gì? Giữa ta và ngươi còn phải dùng chữ cầu xin sao, nếu ở trong dân gian, chúng ta cũng chỉ là chị em dâu bình thường." Hoàng hậu cũng không lên mặt một chút, gọi cũng dùng ta và ngươi.

"Vậy thiếp thân tạ ơn nương nương trước..." Đinh vương phi lặng lẽ ghé sát về phía hoàng hậu một chút, tỉ mỉ nói một lần.

Hoàng hậu nghe xong, thật là có chút khó xử, nhưng nàng và Đinh vương phi nâng đở lẫn nhau nhiều năm như vậy, mặc dù không tính là cùng chung hoạn nạn, cũng có một phần tình cảm khác hẳn với người bên cạnh, trầm ngâm một lát sau, cũng gật đầu.

Lúc này, Sính Đình đang cùng mấy mệnh kiên nhẫn chờ ở bên ngoài điện Giao Thái, chờ Đinh vương phi và hoàng hậu nói chuyện xong ra ngoài. Mặc dù đã bái kiến hoàng hậu rồi, nhưng hoàng hậu thường sẽ tuyên triệu một số mệnh phụ bên ngoài vào  trò chuyện, những phu nhân lưu lại bên ngoài  cũng là mệnh phụ có tư cách trò chuyện với hoàng hậu.

Hiên Viên Húc sợ Sính Đình chỉ là nhị phẩm cấp thấp, ở trong cung bị người khi dễ, tự mình cầu xin hoàng đế Vũ Đức, ban cho nàng phẩm cấp phu nhân nhất phẩm, cũng cao hơn phẩm cấp của mệnh phụ bên ngoài. Vì vậy nàng cũng không tránh khỏi phải mặc đại trang theo phẩm cấp, theo Đinh vương phi tới bái kiến hoàng hậu.  Lúc này không khỏi để cho Đinh vương phi và người bên ngoài lại càng bất mãn với nàng, công lao gì cũng không có, một người không cha không mẹ, là tiểu thư nhà sa cơ thất thế,  chỉ vì gả cho Hiên Viên Húc, lại san bằng đất nhảy một cái thành cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, thật sự từ gà rừng biến thành phượng hoàng. Đặc biệt là Đinh vương phi, càng buồn bực ấm ức khó nhìn thêm, nhớ ngày đó nếu chất nữ nhà mẹ đẻ nàng gả đến, phần vinh dự này chính là của nữ tử Đinh gia.

TRong những mệnh phụ chờ đợi  này có phu nhân Định Quốc công Lô phu nhân và phu nhân Thị Lang Chung phu nhân, bởi vì trước khi Sính Đình xuất giá đã nhận thức hai vị này, đặc biệt là có quan hệ không đồng nhất với Lô phu nhân, vì vậy mấy người liền ở một chỗ thấp giọng nói chuyện với nhau.

Vốn nàng có dáng dấp xinh đẹp, băng cơ ngọc phu ( làn da đẹp mát mẻ như ngọc), đôi mi thanh tú trên trán, mắt như hồ nước xuân nhìn đến   sinh tình, đôi môi đỏ thắm, hàm răng trắng tinh, eo nhỏ như liễu, thấy bộ dáng giống như cần yêu thương, giống như giảo hoa nhuyễn ngọc chọc người thương tiếc. Lại cùng bọn Thẩm Y Nhân ở bên ngoài xem như là du lịch gần hai năm, tăng thêm không ít kiến thức, trải qua nhiều chuyện và sự vật khiến nàng mở rộng tầm mắt đồng thời cũng nhanh chóng trưởng thành. Hơn nữa trước khi xuất giá Hiên Viên Húc mời ma ma trong cung tỉ mỉ dạy nàng, nàng giống như miếng bọt biển tham lam hút tất cả vào để có thể khiến àng trở nên tốt hơn, kiên cường  hơn, từ lâu đã không thể so sánh được với ban đầu.

Lúc này nàng nói cười xinh đẹp, ưu nhã động lòng người, nhỏ giọng nói chuyện với phu nhân Định Quốc công. Phần lớn những mệnh phụ bên ngoài khác vẫn lấy ánh mắt xoi mói nhìn nàng, mùng một và mười lăm tháng trước Sính Đình đều bái kiến hoàng hậu xong thì rời đi, những mệnh phụ kia chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp như họa thủy. Bây giờ thấy cử chỉ ăn nói  của nàng không khỏi linh khí thiên địa tụ vào một thân, làm người ta thấy vong tục, đáy lòng cũng không nhịn được thay đổi rất nhiều về nàng, thầm khen, cũng là một nhân vật!

Chung phu nhân cũng thỉnh thoảng âm thầm quan sát nàng, đáy lòng không ngừng than thở. Biết vậy khi thấy nàng ở am Bạch Vân không chỗ nương tựa, đáng thương nàng cả đời không chỗ dựa, còn muốn để cho nàng làm di nương cho nhi tử Tần Giác. Tự nàng mở ra lối trước,  nữ tử nước Thanh Long hâm mộ đố kỵ hận đồng thời không khỏi nỗ lực để có thể gả cho kim quy tế, chỉ cần bắt được một nam tử tốt, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, gia thế đồ cưới gì đó đều là may bay...

Khi Sính Đình và Đinh vương phi ra cửa cung, Hiên Viên Húc khoác áo choàng gấm viền lông trắng, trường thân ngọc lập (dáng vẻ cao lớn) Đang chờ ở bên cạnh xe ngựa, hắn hơi cúi thấp đầu, tóc đen thui rơi trên vai, trong tay thưởng thức một đồ chơi không rõ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tối hôm qua mới vừa rơi một trận tuyết lớn, sáng sớm hôm nay trời mới trong. Bầu trời thuần khiết một màu xanh lam, chiếu lên tuyết trắng noãn, để cho người nhất thời cảm thấy trời cao đất xa, ngày cuốn mây trôi, tuyết trắng dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt. Tuyết phủ trên nhánh cây bị gió thổi rơi xuống, mắt thấy sắp rơi trên đầu hắn, lại chỉ thấy đầu hắn cũng không nghiêng, không chút để ý đưa ngón tay thon dài nhẹ tay khua lên, những viên tuyết kia lập tức nhẹ nhàng bay bay về phía nơi khác.

Sau đó tựa như hắn cảm giác được cái gì, không chút nghĩ ngợi ngẩng đầunhìn về phía cửa cung xa xa, thấy Sính Đình và mẫu phi xuất hiện, vội vàng sải bước tiến lên đón.

Mẫu phi!" Lúc hắn đỡ Đinh vương phi trở lại xe ngựa, tay giống như lơ đãng đụng tay nhỏ bé của Sính Đình, bỗng chốc chân mày xinh đẹp nhíu lại, thấp giọng hỏi bên tai nàng: "Lạnh không? Sao tay lại lạnh như vậy?"

"Khụ! Khụ!" Đinh vương phi nheo mắt nhìn hắn, mặt không biểu tình ho khan hai tiếng, không được coi một trưởng bối  như nàng không tồn tại được hay không? Còn ra thể thống gì!

Sính Đình dừng một chút, khẽ lắc đầu, ý bảo không có việc gì.

Lúc này, một vị tiểu thư có bộ dáng tầm mười lăm mười sáu tuổi, mắt to mi dài cũng từ cửa cung đi ra, giương mắt nhìn một chút, sau đó bước liên tục đi tới bên cạnh bọn họ, thi lễ thật sâu, mềm mại sợ hãi nói: "An Thân Vương phi hữu lễ, thế tử, thế tử phi hữu lễ." Sau đó có chút xấu hổ đứng ở một bên.

Sính Đình hơi ôm tay với vị tiểu thư kia, cười yếu ớt không nói.

"Trịnh tiểu thư!" Đinh vương phi vẻ mặt ôn hoà địa chào hỏi với Trịnh tiểu thư, sau đó lại nói với Sính Đình: "Trịnh tiểu thư là đường muội của Lệ quý phi, là nữ nhi của Trịnh đại nhân - đại phu bên phải Quang Lộc, thuê thùa khéo léo linh hoạt rất đẹp, rất được Hoàng hậu nương nương thích, thường được nương nương triệu kiến."

" Vương phi nói như vậy, khiến tiểu nữ rất thẹn thùng, cũng sao có thể chỉ là một đồ vật nhỏ tặng cho Hoàng hậu nương nương bày tỏ tâm ý, sao có thể được vương phi khen như vậy, tiểu nữ thẹn không dám nhận!" Sắc mặt Trịnh tiểu thư khẽ biến thành hồng, hơi cúi thấp đầu, hàng mi dài trên đôi mắt to không ngừng run rẩy.

"Trịnh tiểu thư không cần khiêm tốn." Đinh vương phi cười cười, ý vị thâm trường nói: "Nữ tử nhà nào cũng nên như Trịnh tiểu thư vậy, nữ hồng may vá không gì không giỏi." Ngừng lại một chút nói với Hiên Viên Húc: "Mẫu phi lên xe ngựa trước, người trẻ tuổi các ngươi hàn huyên nhiều một chút."

Sắc mặt Trịnh tiểu thư đỏ hơn, tươi đẹp như hoa đào, trong miệng nói liên tục không dám nhận, cung kính tiễn Đinh vương phi lên xe ngựa, nhưng người cũng không cáo từ rời đi.

"Thế nhưng Trịnh tiểu thư còn có chuyện?" Hiên Viên Húc trầm giọng hỏi, hắn thấy hình như Sính Đình khẽ run rẩy, sợ nàng bị đông lạnh, không nhịn được thúc giục vị tiểu thư này rời đi.

Mặt Trịnh tiểu thư có vẻ lúng túng, cắn cắn môi, từ từ lấy ra một đôi giày thêu đỏ mặt nói với Sính Đình: "Thế tử phi có thể giúp tứ nương nhìn đôi giày thêu này một chút được không?"

Sính Đình đầu tiên là nhìn Hiên Viên Húc, tiếp theo nghi ngờ mà nhìn chung quanh một chút, không có ai, sau đó mới khách khí nói: "Cũng nói Trịnh tiểu thư một tay thêu thùa linh động, vậy không cần nhìn cũng biết nhất định đôi giày rất tốt." Ban đầu nàng thấy Lệ quý phi thì còn nghĩ, tỷ muội nhà mẹ đẻ Lệ quý phi nhất định cũng là những nữ tử có dung mạo xinh đẹp, không ngờ vị Trịnh tiểu thư này ngược lại là tiểu gia bích ngọc (con gái cưng), thanh tú dịu dàng, nhát gan chọc người thương, ngược lại có vẻ cùng  bất đồng với người khác, rất là động lòng người.

"Nhìn một chút thôi, thế tử phi." Trịnh tiểu thư vẫn kiên trì bảo nàng nhìn một chút, nhưng động tác cũng thật cẩn thận, tựa hồ rất sợ Sính Đình cự tuyệt nàng. Sính Đình không đành lòng tổn thương tâm linh yếu ớt của người ta, không thể làm gì khác hơn là giả bộ nhìn đôi giày gấm thêu màu đỏ một chút, khích lệ nói: "Thật là tinh sảo, rất đẹp."

"Phì!" Hiên Viên Húc buồn cười, cười khẽ một tiếng, sau đó quay đầu sang nơi khác, giả vờ thưởng thức cảnh sắc xung quanh. Sính Đình lặng lẽ trợn mắt nhìn hắn."

Trịnh tiểu thư được nàng khen thì không ngừng thẹn thùng: "Tay nghề của thế tử phi nhất định rất tốt, tứ nương bêu xấu trước mặt ngài rồi."

Sính Đình cũng không nổi giận, vẫn cười yếu ớt như hoa như cũ, lơ đãng nói: "Bản thế tử phi làm gì có thời giờ làm những thứ này, ngày thường bận rộn muốn chết, những việc này đều là tú nương và nha đầu làm." Sau khi nói xong rất là đồng tình nhìn Trịnh tiểu thư: "Chậc chậc! Trịnh tiểu thư ngươi thật đáng thương, có từng nghe nói Trịnh đại nhân là một thanh quan, nhưng lại không nghĩ rằng nhà ngươi ngay cả tú nương cũng không  mời nổi, chỉ một đôi giầy thêu ngươi cũng phải làm." Thanh quan hay không nàng không biết, nhưng muốn ở trước mặt nàng khoe khoang tài nghệ sẽ phải chuẩn bị bị nàng đả kích cho tốt.

Trịnh tiểu thư mặt cầm giày thêu từ từ rụt tay trở lại, sắc mặt từ tươi đẹp như hoa đào phút chốc trở thành trắng như tuyết như hoa lê.

...

"Hở! Sao chúng ta trở về Chương phủ thế!" Sính Đình kỳ quái hỏi, nàng lên xe ngựa liền rúc trong lồng ngực ấm áp  của Hiên Viên Húc, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, đợi xe ngựa dừng lại, nàng lặng lẽ vén màn xe ngựa  lên nhìn bên ngoài.

"đừng vén lên, coi chừng cảm lạnh!" Hiên Viên Húc giả vờ tức giận trừng nàng, tiếp tục với một tay ôm eo của nàng, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang nhìn phía ngoài quay qua đây, sau đó hôn lên đôi môi anh đào của nàng, hết sức dịu dàng dụ dỗ: ""Ngoan! Bên ngoài rất lạnh." Tiếng nói vừa dứt liền dùng áo choàng che kín nàng, ép sát vào trong ngực.

Trong xe ngựa có chậu than, làm sao sẽ lạnh, Sính Đình cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to quá, nhưng vẫn nhu thuận lùi vào trong  lồng ngực dày rộng của hắn.

Người hầu Chương phủ thấy tiểu thư và cô gia trở lại, lập tức mở đại môn ra, để xe ngựa trực tiếp chạy đến trong viện.

Trong xe ngựa, Hiên Viên Húc vuốt mái tóc dài trơn bóng của nàng, mi tâm hơi  nhíu lại, trầm ngâm một  lát, đập nồi dìm thuyền nói ra: "Người trong nhà Thẩm Y Nhân đến tìm!"

"Thật sự!" Sính Đình vui mừng hoan hô, ngẩng đầu nhìn, tròng mắt sáng long lanh. Thật lòng cảm thấy cao hứng thay Thẩm Y Nhân, nàng có thể hiểu rõ đáy lòng Thẩm Y Nhân là muốn tìm được người nhà đến cỡ nào!

Hiên Viên Húc rũ mắt xuống, yên lặng nhìn dung nhan tươi cười tuyệt mỹ của nàng, có chút sợ sệt không dám nói cho nàng biết sự thực.

"Chàng sao vậy? Sao sắc mặt không tốt lắm?" Sính Đình đưa tay xoa mi tâm của hắn, có chút lo lắng hỏi.

Hiên Viên Húc khẽ mỉm cười, lại ôm chặc nàng một chút, môi mỏng khêu gợi ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Ta không sao, nàng chỉ cần nhớ, vô luận phát sinh chuyện gì, nàng đều có ta, biết không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui