Edit: Lệ Hy
Hoàng hôn ấm áp, trong gió đêm mang theo một chút cảm giác man mát trong suốt. Nam tử cao lớn vững chãi, dáng vẻ nhàn nhã khoanh tay đứng trước gió, một thân cẩm sam màu xanh nhạt, không nhiễm một hạt bụi, giữa tà áo bào rộng rãi mơ hồ mang theo gió mát nơi đầu núi, mũ ngọc buộc mái tóc bay theo gió, khuôn mặt như ngọc tuấn mỹ không tỳ vết, trong mắt phượng hẹp dài gợn sóng mênh mông, tà tà xếch lên, đôi môi mỏng mà hồng khẽ nhếch, tạo thành một đường lạnh lùng.
Hiên Viên Liễm ung dung thản nhiên chống đỡ cạnh nha hoàng thân cận nhất, sau đó từng bước một, chậm rãi, cẩn thận đi về phía người rõ ràng là người trong võ lâm kia, tay áo phất phới, nam tử càng giống như tiên giáng trần không nhiễm trần tục.
Thượng Quan Vân lẳng lặng đững im dưới tàng cây lớn, nghe thấy tiếng y phục sột soạt, hắn nghiêng đầu nhìn, ánh mắt lại rất lạnh nhạt.
Nhìn thấy là Hiên Viên Liễm, hắn không hề giật mình, tao nhã hữu lễ hơi hơi gật đầu, thản nhiên nói: "LIễm Diễm huyện chủ."
Hiên Viên Liễm mỉm cười, nhẹ nhàng bước về phía hắn, chân thành nói: "Mạo muội quấy rầy công tử, đã đắc tội rồi, mong rằng thứ lỗi." Nàng nhớ nên muốn đến nhìn hắn, đặc biệt ăn mặc tỉ mỉ một phen, tỏ ra cẩn thận, y phục màu đỏ tươi hoa lệ tinh mỹ, hình mây thêu kín trên áo, viền tay áo và viền váy khâu ngọc nhỏ, theo giơ tay nhấc chân của nàng mơ hồ phát sáng.
Thượng Quan Vân quay đầu, cười vân đạm phong thanh, ý cười lại không đạt đến đáy mắt sâu thẳm của hắn: "Huyện chủ khách khí rồi, nơi này là nhà của huyện chủ, sao lại nói là quấy rầy?" Hôm nay hắn nhận được lời mời của Hiên Viên Đường đến chúc mừng tin vui Hiên Viên Đường có nhi tử, đưa lễ đến xong vốn định cáo từ rời đi, chủ nhân lại năm lần bảy lượt giữ lại, cho nên hiện tại hắn còn không thể thoát thân.
Hàng năm hắn cũng cùng mẫu thân lên nhà ngoại ở kinh thành, thăm hỏi thân thích. Vài năm nay, mỗi lần hắn đến kinh thành nhất định sẽ đi bái phỏng phu thê thế tử An Thân Vương. Tất nhiên Hiên Viên Húc tìm đủ mọi cách tăng thêm cản trở, nhưng mỗi lần hắn đến cũng đều có thể nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Sính Đình. Hiên Viên Húc thấy hắn như gặp kẻ thù truyền kiếp, hắn cũng nhìn Hiên Viên Húc không vừa mắt, có thể cho nam tử ôm được mỹ nhân về thêm chút buồn phiền, mà lại có thể nhìn thấy nữ tử mình tâm tâm niệm niệm, cớ sao mà hắn không làm chứ?
Tuy nhiên mỗi lần hắn nhìn thấy Sính Đình xong, trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng hắn vẫn đang hứng thú dạt dào với kinh thành, cũng tốt hơn người cay độc vô cùng thâm sâu, biết rõ làm như vậy là làm tổn hại chính mình, lại vẫn không oán không hối, muốn ngừng mà không được.[d.d.l.q.d]
"Công tử..." Hiên Viên Liễm mắt cũng không nháy nhìn mặt bên động lòng người của hắn, cách gần nửa năm không thấy, vẻ tuấn tú của hắn càng mang theo một chút thanh dật xuất trần, dưới mày kiếm mê người là đôi mắt phượng chớp động vẻ cơ trí. Từ khi nghe được chuyện của hắn và đường tẩu, nàng liền để tâm phúc đi tìm hiểu tỉ mỉ một lần, nội tâm chua xót không chịu nổi, hóa ra, hắn là một nam tử lạnh nhạt như vậy, lại có tình cảm sâu đậm với đường tẩu, chò dù đã bị vết thương tình cảm nhưng cũng không thay đổi bản chất si tình này.
Nhưng mà bản thân, lần đầu vội vàng liếc mắt gặp mặt ngoài ý muốn, là vừa gặp đã thương hắn, về sau cho dù bọn hắn gặp mặt, cũng chỉ là dừng lại ở mức độ quen sơ, vừa không là người xa lạ, càng không thể là bằng hữu. Hơn nữa mỗi lần trở ngại thân phận, ngay cả khe hở nàng cũng không có để nói chuyện với hắn. Hôm nay có lẽ là ca ca cường ép giữ lại, để người ta dẫn hắn đến chỗ này gặp lại nàng, coi như là cấp cơ hội nói chuyện với nhau cho bọn hắn.
Chỉ là dáng vẻ hắn ung dung, bộ dáng đi dạo nhàn rỗi giống như không biết ca ca đề cập chuyện kết thân với hắn, từ đầu không mở miệng nhắc tới việc này, vậy nàng nên mở miệng như thế nào đây? Nếu trực tiếp nói với hắn, hắn có xem thường nàng hay không, cảm thấy nàng là một nữ tử nông cạn lỗ mãng?
Rõ ràng, cách khi đó đã vài năm, đến bây giờ hắn cũng chưa từng thực sự quên đi đường tẩu, đối với ánh mắt liên tiếp ghé mắt và bày tỏ của nữ tử khác, hắn vẫn làm như không thấy. Vốn nàng không có khuynh thành tuyệt sắc như đường tẩu, cũng không có quen biết hắn thời gian dài bằng đường tẩu, bị hắn đối xử đạm mạc như vậy, lòng của nàng thật sự bị tổn thương. Có gió lạnh tận xương gào rít thổi qua chỗ trống trong lòng, mang đến hàn ý ngừng cũng ngừng không được, giống như từ đầu đến chân bị ngâm trong nước lạnh, cùng với cảm giác vô lực trước nay chưa từng có.
Hiên Viên Liễm hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: "Đường tẩu nói công tử cực kỳ thích ăn hạt dẻ rang đường, ta bảo tiểu tỳ chuẩn bị một chút, công tử có muốn nếm thử?" Nói như thế nào mình cũng là người của hoàng tộc Hiên Viên, nếu muốn đạt được sự xem trọng của nam tử này, thì phải mạnh tay đánh cuộc! Nếu không tuổi mình càng ngày càng lớn, hắn có thể chờ, nàng cũng không thể chờ, chẳng lẽ thật sự lại vội vã bất đắc dĩ gả cho một nam tử mình không thích? Mặc dù đối phương quyền cao chức trọng, cũng có lẽ đối tốt với nàng, nhưng cuộc đời ngắn ngủi này của nàng cũng không thiếu thứ gì, chỉ thiếu một nam tử trọng nghĩa trái ngược với lão cha Hiền quận vương của nàng.
Chính như lời đường ca nói, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay sau thì thiệt thòi. Muốn có! Liền mở ra năm ngón tay, sử dụng hết sức lực để bắt hắn, xem tính nhẫn nại của ai tốt, xem khí lực của ai lớn, thời gian lâu, chung quy sẽ có một người chịu thua, đây gọi là "quấn quít sẽ hoàn thành ước nguyện của mình rồi". Nhưng nàng biết, nhất định nàng sẽ không chịu thua trước...
Đường ca còn nói "Nữ truy nam cách một tầng sa", chỉ cần ngươi có dũng khí chọc thủng tầng lụa mỏng này, thì đạt được trái tim của nam kia như vật trong túi. Tuy nàng nửa tin nửa ngờ lời nói của đường ca, nhưng không thể phủ nhận lời nói của đường ca thật sự kích động lòng người.
"Ta thích ăn hạt dẻ rang đường?" Thượng Quan Vân ung dung cười, xoay người đối mặt với Hiên Viên Liễm nói: "Sính Đình nói?"
Hiên Viên Liễm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chẳng những chẳng những nở nụ cười, còn mở miệng, cái này tốt! Vì thế cũng xinh đẹp cười nói: "Đúng vậy! Ta cũng không biết đường tẩu nói đúng hay không, nhưng các ngươi là bằng hữu đã nhiều năm, đoán chừng hẳn là sẽ không sai đâu." Nói xong, nàng khẽ vỗ tay.
Mấy tiểu tỳ mặc đồ đen từ cửa viện đi vào, trong tay bưng hạt dẻ thơm ngọt và trà nước, đặt lên bàn đá cách bọn họ không xa xong, sau đó lại lặng yên không một tiếng động rời khỏi sân.
"Công tử, mời!" Hôm nay Hiên Viên Liễm cũng không thể hiện kiêu căng của một huyện chủ chút nào, tư thái để thấp khắp nơi, cực kỳ dịu dàng thanh tú.
"Huyện chủ mời!" Ý cười trên khóe môi Thượng Quan Vân càng sâu, một đôi mắt phượng nháy hai cái, đôi mày kiếm chậm rãi nhếch lên, không nhanh không chậm đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Nhìn trên bàn là từng viên từng viên hạt dẻ tròn đầy, từng viên vàng óng, màu sắc tươi đẹp, một cỗ mùi thơm ngọt mê người bay lên. Hắn dùng khăn mềm ẩm để một bên lau tay, sau đó vươn tay tùy ý chọn một viên, để ở trong lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát.
Bàn tay của hắn thon dài như bạch ngọc, để hạt dẻ vàng rực sáng bóng ở lòng bàn tay, khóe miệng mang theo ý cười sung sướng, có một loại tà mị mê hoặc người, một hình ảnh đẹp không sao tả xiết. Để cho Hiên Viên Liễm ngồi đối diện hắn tim đập rộn lên, hô hấp hơi hơi cứng lại.
Hiên Viên Liễm yên lặng lau tay sạch sẽ, sau đó cầm lấy một viên hạt dẻ nóng lên, Nàng rất nhanh đã lột xong, sau đó đặt trên một đĩa sứ trắng, nhẹ nhàng để đĩa sứ trắng nhỏ trước mặt Thượng Quan Vân, có chút không yên bất an mà nói: "Thượng Quan công tử nếm thử đi!" Nàng xuất thân cao quý, nô tỳ bên người nhiều như mây, từ trước đến nay lớn như vậy đều là áo đưa đến tay, cơm đến há mồm, còn là lần đầu tiên khuất phục nịnh hót một người nam tử như vậy. Nhưng nàng không muốn đánh trận mà không có chuẩn bị, biết hắn thích ăn hạt dẻ, nàng liền để nhóm thị nữ chuẩn bị hạt dẻ mỗi ngày, nàng cũng không ăn, chỉ học cách bóc hạt dẻ như thế nào, mà muốn bóc hoàn hảo không tổn hao gì. Vì thế, móng tay dài nàng tỉ mỉ nuôi dưỡng đều bị vỏ hạt dẻ cứng rắn làm hư hại rồi.
Một phen khổ tâm của nàng không vô ích, Thượng Quan Vân nhặt hạt dẻ nàng bóc lên, tán thưởng nói: "Bóc rất tốt, xem ra huyện thật sự là khổ công một phen, nhớ lần đầu tiên ta bóc hạt dẻ, làm cho hạt dẻ bên trong lồi lõm, vô cùng thê thảm, bị các nàng hung hăng cười nhạo một trận, nói ta là gối thêu hoa, ngay cả việc nhỏ bậc này cũng làm không xong." Hắn giống như lâm vào hồi tưởng, khóe miệng hiện lên một chút không biết là giống như chua xót hay là mỉm cười ngọt ngào.
Bàn tay Hiên Viên Liễm để dưới bàn lặng lẽ nắm thành quyền, trực giác của nàng nói cho nàng, hắn nói "Các nàng" chính là nữ tử, là ai? Nghĩ như vậy, nàng liền hỏi như thế: "Các nàng là ai?" Sao có thể cười nhạo chàng? Những lời này nàng vội vàng nuốt vào trong bụng, suýt chút nữa trực tiếp hỏi ra.
Thượng Quan Vân không có trả lời câu hỏi của nàng, nhìn hạt dẻ trong tay nhiều lần, vẫn tự nhiên thấp giọng kể ra: "Ta nghĩ mãi không ra, hương vị hạt dẻ không dám nói là rất tốt, vì sao người kia thích ăn như thế, nếu ta làm hỏng một viên hạt dẻ nướng tốt của nàng, nàng vừa dậm chân vừa sinh khí, sau đó kiên quyết không cho ta chạm vào hạt dẻ, nhưng lòng dạ của nàng cực kỳ yếu đuối, sẽ chia hạt dẻ nàng bóc xong cho ta ăn...Nghĩ xem Thượng Quan Vân ta từ nhỏ được người khen thông tuệ tuyệt luân, sao lại bị việc nhỏ bậc này làm khó, vì thế, ta có thời gian liền ngầm học bóc hạt dẻ, bản lãnh không phụ lòng người, cuối cùng có thể bóc mỗi viên hạt dẻ hoàn mỹ vô khuyết, dù đã như vậy, ta vẫn cố ý bóc hư mấy hạt dẻ để trêu chọc nàng tức giận, bởi vì..." Nói đến đây, đột nhiên hắn dừng câu chuyện, "Đông" một tiếng cầm hạt dẻ trong tay ném vào trong đĩa. [d.d.l/q.d]
Hiên Viên Liễm nghe lời dông dài của hắn vốn trong lòng đã phức tạp không hiểu, lúc này thấy hắn đột nhiên dừng lại, liền có chút chua xót hỏi: "Người kia có phải là đường tẩu không?"
"Cho nên!" Thượng Quan Vân đột nhiên đứng dậy, trên cao nhìn xuống nàng, chút ý cười vừa rồi cũng biến mất, giọn nói trong veo mà lạnh lùng: "Huyện chủ, việc ta bóc hạt dẻ, sở dĩ ta thích ăn hạt dẻ, vì ta ăn hết hạt dẻ bóc không hoàn mỹ rồi..." Nói xong, hắn vung ống tay áo, xoay người đi tới cửa viện, áo bào rộng rãi lắc nhẹ, làn tóc đen dài chậm rãi phất phơ, càng đi càng xa, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng tiêu sái.
Hiên Viên Liễm đột nhiên nắm hạt dẻ trên bàn lên, hung hăng đập trên mặt đất, hạt dẻ tròn căng hoảng hốt, lăn đi xung quanh.
Đợi bóng lưng Thượng Quan Vân dần dần mất hẳn, nước mắt Hiên Viên Liễm mới chậm rãi rơi xuống, hai tay nàng bụm mặt, bả vai run lên. Nàng phải làm thế nào mới có thể đào hết một người khác trong lòng một người ra, thế nào mới có thể chiếm được một chỗ nhỏ nhoi trong suy nghĩ của hắn.
Đúng lúc này, có người chậm rãi đi vào, nhàn nhạt mà nói: "Ta chỉ cần một người thê tử, không cần một nữ nhân săn sóc, yêu thương ta, cho nên, ta không thể lột hạt dẻ vì ngươi, ngươi cũng không cần lột cho ta, nếu ngươi muốn quá nhiều, ta đây tuyệt đối không hợp với ngươi, ta sẽ nói rõ ràng với lệnh huynh..."
Hiên Viên Liễm kinh hỉ mà đột nhiên ngẩng đầu, bất chấp lau đi nước mắt trên mặt, nhìn gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ, vội vàng nói: "Ta sẽ không muốn quá nhiều, ta sẽ chiếu cố chính mình..." Nàng luống cuống tay chân xóa đi nước mắt trên mặt, nói tiếp: "Ta... Ta sẽ làm một người thê tử mà chàng cần." Sau khi nói xong, nàng không giống nữ tử thẹn thùng cúi đầu như vậy, mà là bình tĩnh nhìn hắn, lo sợ bất an chờ đợi của hắn.
Bên miệng Thượng Quan Vân nở nụ cười khẽ, giống như có chút vừa lòng câu trả lời của nàng: "Ta sẽ tới cầu hôn." Nói xong, không có một chút lưu luyến xoay người mà đi.
Những lời này hung hăng níu lấy trái tim của Hiên Viên Liễm, nàng bắt được cơ hội không phải sao? Ngay sau đó, nước mắt lại muốn ngừng cũng không ngừng được, mãnh liệt rơi xuống.
Thượng Quan Vân chậm rãi rời đi lại buồn bã ủ rũ, từ nay về sau, hắn chỉ có thể tỉ mỉ phác họa người kia trên bức tranh thôi