Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chuyện này qua đi, mọi người cũng không còn hứng thú ăn cơm, chờ đại phu xem qua Chương Minh Châu nói cứu lên kịp thời nên thân thể không có gì đáng ngại xong, Hồ lão phu nhân liền sai Triệu Thụy Phong hộ tống các nàng về Chương phủ.

Đường về trên xe ngựa, vẻ mặt Chương Minh Châu luôn âm trầm, cũng không để ý tới Triệu thị một bên lải nhải nói trở về sẽ làm cho Sính Đình đẹp mặt.

Chương Mỹ Ngọc tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn nàng một cái: "Nói ngươi đần, thật đúng là không oan uổng cho ngươi. Còn dùng khổ nhục kế?"

Triệu thị đình chỉ lời nói ngạc nhiên không dứt, không hiểu rõ con gái lớn đang nói cái gì.

Chương Minh Châu vẫn cãi chày cãi cối: "Ta hôm nay xém chút chết đuối, ngươi còn nói ta như vậy, ngươi có phải là chị ruột của ta hay không?"

Chương Mỹ Ngọc liếc xéo nàng, ngạo mạn nói: "Về điểm này, một chút kỹ xảo của ngươi cũng chỉ lừa được nương thôi, ngay cả Thụy biểu ca cũng không gạt được, ta mà là ngươi ta có thể sẽ thẹn đến chết mất, nàng là người ngoài, một thân một mình, dù ông trời có cho nàng mượn lá gan, nàng cũng không dám đẩy ngươi xuống hồ!"

"Minh Châu, con?" Dù cho Triệu thị vô ý, nhưng nghe như thế cũng hiểu được : "Con tại sao có thể. . . . . . Con, cái đứa nhỏ này tại sao có thể tổn thương tới bản thân mình như vậy?"

Chương Minh Châu vô cùng chán nản nói: "Là ta vu oan cho nàng, vậy thì thế nào? Hôm nay nàng ta mới trở về, biểu ca đã mấy lần lên tiếng bảo vệ nàng, còn khen nàng khí chất xuất trần, rõ ràng là hồ ly tinh." Nàng quả thực không rõ tiểu tiện nhân kia có điểm gì tốt? Lúc còn nhỏ nàng hy vọng phụ thân sẽ yêu thương nàng như yêu thương Sính Đình vậy, ôm nàng vào trong ngực, để nàng ngồi trên đùi, cưng chiều từ ái nhìn nàng. Nàng ngày nào cũng nghĩ nếu như không có Sính Đình có lẽ người phụ thân yêu nhất sẽ là nàng! Là nàng!

"Đó là bản lãnh của nàng, bản thân ngươi đi theo phía sau biểu ca nhiều năm như vậy, biểu ca có coi trọng ngươi chưa? Ngươi có bản lĩnh thì kêu biểu ca đối với ngươi phục phục thiếp thiếp đi!" Chương Mỹ Ngọc dốc hết dức đả kích Chương Minh Châu, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình nhưng Chương Minh Châu lại đơn phương cho rằng biểu ca thích nàng.

"Chương Mỹ ngọc! Ngươi câm miệng! Ngươi đừng có dạy đời ta?" Chương Minh Châu thẹn quá thành giận: "Ngươi ít giả bộ hiền lương thục đức đi, bản thân ngươi cũng không tốt lành gì? Trước mặt thì như thế này sau lưng lại hoàn toàn khác, suốt ngày khẩu thị tâm phi, còn dám nói ta!”

"Ngươi! . . . ." Chương Mỹ Ngọc tức giận cả người phát run, sắc mặt khó coi cực điểm.

"Minh Châu! Tại sao con lại nói chuyện với tỷ tỷ như vậy.”

Triệu thị nhịn không được quở trách Chương Minh Châu một tiếng. Nhưng vừa thấy nữ nhi bộ dáng mau nước mắt lại vội vàng trấn an: "Hôm nay mẫu thân vừa nói với ngoại tổ mẫu về hôn sự của con và Thụy nhi, nhưng hiện tại quan trọng hơn chính là hôn sự của tỷ tỷ con." Minh Châu mười bốn tuổi còn vội, Mỹ Ngọc đã mười lăm mười sáu tuổi, cũng không thể đợi được rồi. Đa số nữ tử Thanh Long quốc ở tuổi cập kê liền định ra hôn sự trước, thậm chí sớm hơn, nếu không phải là Chương lang đi sớm, Mỹ Ngọc cũng đã lập gia đình rồi.

"Tóm lại con phải gả cho biểu ca, nếu không con liền xuống tóc đi làm ni cô." Chương Minh Châu chăm chú nhìn Triệu thị, bá đạo nói.

Chương Mỹ Ngọc một phen che miệng Chương Minh Châu lại, thấp giọng quát lớn: "Có cô nương nhà nào suốt ngày đem nam nhân treo bên miệng, đúng là không biết xấu hổ? Ngươi còn dám lớn tiếng như vậy."

Chương Minh Châu hu hu trong miệng, vừa muốn phản kháng, xe ngựa bỗng ngừng lại, ba mẹ con ngơ ngác nhìn nhau.

Chợt âm thanh của Triệu Thụy Phong bên ngoài xe vang lên: "Cô cô, phía trước có kiệu hoa đi đón dâu ngang qua, người đi đường chen chúc đã ngăn lại con đường, chúng ta nên đi đường vòng hay vẫn là chờ kiệu hoa đi qua?"

"Biểu ca!" Chương Minh Châu nghe được âm thanh, vẻ mặt vui mừng đem rèm cửa sổ xốc lên, nhìn về phía Triệu Thụy Phong trong ánh mắt có ngượng ngùng cũng có chờ đợi.

Triệu thị mở cửa sổ ra nhìn nhìn, trước mặt có một đội ngũ đón dâu đang chậm rãi đi về hướng Bắc, dọc theo đường đi khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt, người đi đường đều đi theo phía sau đội ngũ kiệu hoa. Vội vàng nói: "Đường vòng quá xa, cứ chờ một chút, kiệu hoa đi qua chúng ta sẽ đi, Thụy nhi con phái người đến những xe ngựa khác thông báo một tiếng."

Chương Minh Châu ở trong xe suy nghĩ một chút, nhấc váy xốc màn xe lên liền nhảy xuống, tốc độ nhanh đến nỗi Triệu thị đưa tay kéo cũng không kịp.

Chương Mỹ Ngọc nghiến răng một cái, mới vừa cùng nàng nói chuyện bây giờ toàn bộ đều vô ích, chỉ cần nhìn thấy biểu ca sẽ không để ý tới gì nữa, còn thích tỏ ra thông minh, sự thật là ngu không ai bằng. Hi vọng chỉ là do bản thân nàng quá đa nghi.

Triệu Thụy Phong đứng ở bên cạnh chiếc xe ngựa Sính Đình đang ngồi, hướng vào trong xe truyền lời. Chương Minh Châu vừa thấy tình cảnh như thế liền thay đổi sắc mặt, lập tức đi thẳng tới."Biểu ca, đang cùng ai nói chuyện vậy?"

"Ta bảo tam biểu muội cùng bọn nha đầu ở trong xe chờ một chút, biểu muội như thế nào xuống đến nơi này?" Triệu Thụy Phong hơi có chút kinh ngạc nhìn nàng. Thanh Long quốc đối với nữ tử không có quy định khắt nghiệt như tiền triều, cho phép nữ tử ra đường không cần mang theo khăn che mặt, nhưng thiên kim tiểu thư xuất đầu lộ diện ở trên đường bị người ta nhìn tới nhìn lui đối với khuê danh dù sao cũng không tốt.

"Ta đến xem biểu ca đang bận rộn cái gì?" Chương Minh Châu vẻ mặt không tốt hưng sư vấn tội.

"Đã hết bận rồi, ta đi xem cô cô một chút." Triệu Thụy Phong cũng có ý định tránh người, nhìn sắc mặt Chương Minh Châu bất thường, không muốn tự mình tìm phiền toái, xoay người đi tới xe ngựa của Triệu thị .

Chương Minh Châu u oán nhìn bóng lưng Triệu Thụy Phong, lông mày dựng đứng, quay sang căm hận nhìn chằm chằm xe ngựa trước mắt, một phen tiến lên xốc màn xe: "Muội muội! Uổng công biểu ca quan tâm ngươi như vậy, ngươi cũng không xuống xe cám ơn biểu ca."

Sính Đình ngồi ở trong xe không nhúc nhích, lạnh nhạt nói: "Vậy thì thỉnh Nhị tỷ thay mặt muội tạ ơn Triệu công tử đi." Sính Đình cũng lười để ý lửa giận vô cớ của nàng, nữ nhân này thật sự là bất chấp lý lẽ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thính Vũ không cần nói chuyện. Hai nha đầu của Chương Minh Châu cùng Chương Mỹ Ngọc nhìn thấy chủ nhân hỏa khí lớn như vậy cũng không dám lên tiếng.

Chương Minh Châu trong mắt quan sát đánh giá, trong lòng lại càng sinh ra một cỗ tà hỏa. Hôm nay nàng đã cố gắng diễn xuất đến rơi xuống nước, vốn tưởng rằng có thể đổ tội lên trên người Sính Đình, làm cho nàng mất hết danh dự, ngược lại bị Sính Đình uy hiếp, vừa rồi còn bị Chương Mỹ Ngọc giáo huấn một trận.

Nghĩ đến đây, lửa giận từ tim từ gan bốc lên. Nàng hít một hơi thật sâu, không nói một lời đoạt lấy roi ngựa trong tay phu xe đang đứng hầu một bên, hung hăng quất một roi lên mông ngựa. Chương Minh Châu ôm nỗi hận ra tay, chỉ nghe ‘ba’ một tiếng roi ngựa liền vung mạnh ở trên thân ngựa. Con ngựa bị đau, hí một tiếng ngay lập tức bay nhanh về phía trước, cũng kéo theo xe ngựa chạy lên, xe ngựa bỗng nhiên lắc mạnh, Sính Đình cùng mấy nha đầu đều bị ngã trái ngã phải, các thiếu nữ đều thất kinh hét rầm lên.

"Ai nha. . . . . . Trời ơi!"

"Ngựa nổi chứng!"

"Mau tránh ra mau tránh ra!" Mấy tiếng gào vội vàng.

Mắt thấy xe ngựa không khống chế được sẽ đụng vào đám người vây quanh kiệu hoa xem náo nhiệt, người đi đường đều theo bản năng quay đầu, không đành lòng tận mắt chứng kiến bi kịch xảy ra. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, giữa lầu hai của “Như Ý lâu” có một bóng dáng màu tím bay ra, nhanh như tia chớp vững vàng ngồi lên trên con ngựa đang kinh hãi, hai chân kẹp lại, thân hình hơi trầm xuống, đùi ngựa lập tức quỳ trên mặt đất liền bất động, xe ngựa cũng đột nhiên dừng lại.

"A!" Sính Đình ở trong xe ngựa bị đụng ngất đến bảy tám lần, cuối cùng lại bị văng ra ngoài.

Đám người lại bị làm cho hoảng sợ cùng nhau quát to lên. Trong chớp nhoáng, chỉ thấy ngay lập tức bóng dáng màu tím kia như quỷ mỵ bay vút về hướng Sính Đình. Trước khi thân thể Sính Đình bị rơi xuống đất, dễ dàng đưa một tay ra tóm lấy nàng ôm vào trong lòng, sau đó nhanh chóng dùng cái tay kia chống trên mặt đất, tiêu sái nhẹ nhàng đứng ở bên đường. Ngay tức khắc đám người không ngừng vô tay tán thưởng, đây là thiếu niên nhà ai? Quả nhiên anh tuấn phi phàm.

Triệu Thụy Phong cùng Chương Minh Châu ngơ ngác giương miệng nhìn thiếu niên áo tím đang ôm Sính Đình ở bên đường. Thiếu niên này nhìn qua ước chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao lớn rắn rỏi, mày kiếm nhập tóc mai, mắt sáng như sao, mặc dù vô cùng tuấn mỹ nhưng cả người lại mang theo một cỗ sát khí lạnh lẽo thấu xương, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Cũng có một loại khí chất quý phái làm cho người ta thuần phục.

Chương Mỹ Ngọc đỡ Triệu Nguyệt Nga xuống xe ngựa, hai mắt sáng ngời, yên lặng nhẹ nhàng nhìn thiếu niên phong lưu tuấn tú trước mặt. Nàng chưa từng thấy qua nam tử nào tuấn tú hơn thiếu niên này. Trái tim nàng nhất thời đập thình thịch, mặt càng ngày càng hồng.

Thiếu niên chỉ cảm thấy người trong ngực mềm mại không xương, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thiếu nữ thơm ngát. Sau khi đỡ Sính Đình đứng vững, liền buông lỏng tay ra, cúi đầu ân cần hỏi han: "Nàng không sao chứ?" Âm thanh ôn nhuận vô cùng thu hút, lời nói dường như rất tự nhiên.

Sính Đình bị văng ra khỏi xe ngựa còn tưởng rằng sẽ mất đi cái mạng nhỏ này, sống sót sau tai nạn bỗng nhiên nghe được âm thanh của nam tử, hơi ngẩng ra, vội vàng trả lời: "Ừ, ta không sao. Đa tạ vị công tử này ra tay cứu giúp." Nàng đưa tay đỡ cái đầu vẫn đang quay cuồng. Cúi đầu quỳ gối khẽ chào thật sâu, cũng không để ý chỗ vừa bị đụng đau do xe ngựa lôi kéo, không nhịn được than lên một tiếng, hít khí lạnh vào miệng. Nàng hôm nay ra cửa không xem ngày, trên mặt nhất định viết là hôm nay không nên xuất hành.

“Cô nương, nàng không cần gấp gáp?” Thiếu nữ trước mặt dung mạo như tiên tử, thanh lệ vô song, nho nhã xuất trần. Thiếu niên hơi có chút thất thần, vội vàng khom người đưa tay một phen dìu đỡ: “Một cái nhấc tay, không đáng nhắc đến. Bởi vì sự tình khẩn cấp, mạo phạm tiểu thư, mong tiểu thư thứ tội.”

Mấy nha đầu lăn một vòng từ trên xe ngựa xuống. Chưa kịp hoàn hồn Thính Vũ đã nước mắt lưng tròng chạy đến bên người Sính Đình: "Tiểu thư! Tiểu thư người như thế nào?" Đều do nàng ở trong xe không thể giữ chặt tiểu thư, mới khiến cho tiểu thư bị văng ra khỏi xe ngựa. Nàng cũng lo lắng gần chết, cũng nghĩ đến lấy cái chết để tạ tội rồi.

Sính Đình cười với nàng một cái. An ủi nàng: "Đừng lo lắng! Ta vô sự, là vị công tử này đã cứu ta."

Thính Vũ phù phù quỳ gối trước mặt thiếu niên: "Đa tạ công tử đã cứu tiểu thư nhà ta, đại ân đại đức của công tử, nô tì cam nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành hồi báo công tử." Nói xong liên tiếp dập đầu.

"Công tử cứu muội muội của tiểu nữ một mạng, kính xin công tử cho biết quý danh để sau này mẫu thân đến tôn phủ hậu tạ.” Chương Mỹ Ngọc chân thành nhẹ nhàng bước đến, dịu dàng quyến rũ nâng váy hướng tới thiếu niên áo tím thi lễ, chợt quay lại sảng giọng nũng nịu với Sính Đình: “Tam muội muội xém chút hù chết tỷ tỷ, tim của tỷ tỷ đến giờ vẫn đập thình thịch.” Nói xong liền vươn ngón tay thon dài vuốt vuốt ngực, bộ mặt lộ vẻ yếu ớt nhát gan.

Thiếu niên thấy Triệu Thụy Phong đỡ Triệu thị đi về hướng bên này, có chút không kiên nhẫn cau mày một cái, âm thanh trong trẻo lạnh lùng: “Cô nương không cần khách khí, ngược lại thương thể vị cô nương kia quan trọng hơn, cáo từ!” Nói xong liền xoay người bước nhanh đi, vạt áo màu tím theo gió nhẹ nhàng tung bay, mấy bước liền không thấy bóng dáng đâu nữa. Chương Mỹ Ngọc thoáng chốc ngây ngẩn cả người, trên mặt đều là vẻ thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui