Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

"Vương gia!" Tần ma ma và mấy nha đầu vội vàng hành lễ.

Trên mặt vương phi có chút xấu hổ, liền sửa sang lại y phục và trang sức, cung kính nói: "Vương gia đã tới!" Nàng xuất thân từ thế gia vọng tộc, ở trước mặt An Thân vương luôn là đoan trang hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ít có lúc hành động theo cảm tính, không nghĩ tới việc này hôm nay lại để vương gia thấy được.

An Thân vương nhìn Đinh vương phi, mi tâm hơi nhăn lại càng nhăn lại, sau đó hắn thu hồi ánh mắt, quan sát bọn nha đầu đang liếc mắt ở trong phòng.

Đinh vương phi vội vàng để nha đầu quét dọn mặt đất sạch sẽ, sau đó vừa sai khiến nha hoàn trong phòng, vừa tự mình dâng trà cho vương gia.

An Thân vương vén y bào, uy nghiêm ngồi xuống, sau đó ra hiệu Đinh vương phi không cần đa lễ, cùng ngồi xuống. Trong chốc lát chỉ chậm rãi phẩm trà thơm, cũng không mở miệng nói chuyện.

Đinh vương phi thấy vương gia hồi lâu không nói lời nào, bất giác trong lòng có chút lo lắng bất an, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút ủy khuất, không nhịn được nói: "Vương gia, vừa rồi thiếp thân chỉ là quá tức giận, xin vương gia không nên trách tội thiếp thân! Tại sao Húc Nhi có thể đối xử với chúng ta như vậy? Không nói chuyện hôn nhân đều theo lệnh của phụ mẫu, người làm mai nói như thế, nhưng hắn làm như vậy là để phụ mẫu chúng ta ở chỗ nào?"

An Thân vương liếc nhìn vương phi, buông cái chén, ôn hòa nói: "Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"

Vương phi thấy ý tứ của vương gia giống như là đứng ở cùng phía với nàng, không khỏi bắt đầu kể khổ: "Không phải nói nữ tử này rõ ràng đã chết rồi hay sao? Tại sao lại sống lại, cũng để cho hắn tìm được, có phải hắn trúng bẫy của người khác hay không? Những thứ này tạm thời không nói, trước kia thiếp thân nhưng là gặp qua nàng, không người giáo dưỡng, rất không biết điều, trong tay nắm dã tâm bừng bừng không tốt. Tại sao nữ tử như vậy có thể được ta cho phép làm thế tử phi của An vương phủ, hơn nữa về sau còn có thể là vương phi."

Trên khuôn mặt của An Thân vương cười như không cười, đưa tay tỏ ý vương phi tiếp tục nói. Vương phi thấy ánh mắt khích lệ của vương gia, càng tự tin hơn, giọng nói không khỏi cũng nâng cao hơn một chút: "Thiếp thân nghĩ có phải Húc Nhi bị nữ tử mê hoặc hay không, mới không để ý chỉ trích mà một lòng một dạ muốn thành hôn với nàng, lúc trước thiếp thân và vương gia vì hắn an bài vị thiên kim nào cũng mạnh hơn nữ tử này, chết mà sống lại, nghe gọi người cảm thấy sởn tóc gáy, tuyệt đối là giả thần giả quỷ (cố tình huyễn hoặc)." Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của vương phi có chút tức giận, mệt nàng còn cảm thấy áy náy bất an khi ấy khiến nữ tử kia bỏ mạng đâu! Hóa ra là lừa gạt nàng a!

An vương gia dường như lặng im suy tư, qua một hồi lâu, hắn đưa tay nhẹ nhàng gõ nhịp trên cái bàn, ngẩng đầu hỏi Đinh vương phi: " Vậy vương phi cho rằng Húc Nhi nên thú ai?"

"Đương nhiên là Tuyết Nhi và Thù Nhi a!" Đinh vương phi không chút nghĩ ngợi mà thốt ra, sau đó hùng hồn nhìn vương gia nói: "Hiếm thấy hai tỷ muội các nàng mỹ mạo đoan trang, hiếu thuận làm người ta hài lòng, vả lại nguyện ý cộng thị nhất phu (hầu hạ chung một chồng), trên đời này còn có chuyện tốt hơn so với chuyện này hay sao? Đến lúc đó vương gia và thiếp thân liền có thể sớm ngày ngậm kẹo đùa cháu." Lúc trước nàng còn cảm thấy Lâm Phương cô nương không tệ đâu, nhưng mà nhi tử không thích nàng thì thôi, bị loại!

An Thân vương đưa tay chống cằm, nhàn hạ nhìn An vương phi chăm chú, ngày trước nữ nhân này rõ ràng cũng rất xinh đẹp ôn nhu, tại sao bây giờ lại thành cái dạng này, suốt ngày muốn nhúng tay vào chuyện chung thân đại sự của nhi tử, haiz! Năm tháng dễ dàng ném người lại, anh đào đã đỏ, lá chuối đã xanh (?). Hoặc là nói, thời gian là dao mổ heo, từng nhát đao giục người nhanh già! Hắn buông tay đứng lên, không chút để ý với vương phi nói: "Được được! Ngài nói thú ai thì thú người đó đi, Tuyết Nhi và Thù Nhi cũng tốt, nhà ai lọt được vào mắt xanh của vương phi ngươi, coi thử nữ nhi đại thần cũng tốt. Chỉ cần ngươi có thế khiến nhi tử thân thiết gần gũi với các nàng mà không ghê tởm muốn ói ra, có thể khiến bổn vương có điều mong chờ, dù có lấy mẫu dạ xoa trở về, bổn vương cũng bình tĩnh mà đứng ở bên vương phi này."

Mặc dù An vương gia nói lời nhẹ nhàng, trên khuôn mặt của hắn còn mang theo nụ cười, vương phi lại chỉ cảm thấy có một mũi nhọn chĩa trước mặt, nhi tử vừa nhìn thấy tỷ muội Đinh gia thì sắc mặt liền trắng bệch, như trông thấy ác quỷ, nàng ta có thể có bản lĩnh gì khiến cho nhi tử thân thiết với các nàng? Đúng, đại phu không phải đã nói có thể là độc tố trong mũi tên chưa hết hay sao? Không thể nói là đã tốt lắm, vì thế vương phi hưng phấn mà nói: "Thời gian này thật dài, nói không chừng độc trên người Húc Nhi đã giải xong, thấy tỷ muội các nàng cũng không buồn nôn, Vương gia, người xem thế nào, liền hai tỷ muội các nàng được sao?"

An vương gia nhàn nhạt nói một câu, trong nháy mắt đánh vương phi từ trong mộng đẹp tỉnh lại: "Vương phi chẳng lẽ không nhìn qua thư của Húc Nhi, hắn nói cuộc đời này chỉ thú nữ tử đó, nếu phụ vương và mẫu phi không thích nàng, muốn giúp hắn xem xét lựa chọn lương phối (vợ tốt). Vậy xin phụ vương và mẫu phi tha thứ cho hắn là đứa con bất hiếu, xem như từ nay về sau chưa từng sinh ra hắn thôi!"

Vương phi thoáng chốc từ thiên đường rơi xuống địa ngục, loại cảm xúc từ hưng phấn sụp xuống làm cho nàng ủ rũ ngồi trên ghế, nửa ngày không nói gì. Một lúc lâu sau, vương phi suy tàn giãy dụa, đôi môi run rẩy nói: "vậy hoàng thượng và Thái tử sẽ không quản sao? Hôn sự của hoàng tộc có thể tùy hắn quyết định sao?"

"Hoàng huynh cũng nhận được thư của hắn,dùng công trạng ra sống vào chết nhiều năm như vậy để đổi lấy một tức phụ (vợ)!" Vẻ mặt của An Thân vương cũng là bất đắc dĩ, hoàng thất Hiên Viên còn xuất hiện loại chuyện này... nói không thành thân chết cũng không thành thân, nói muốn đại hôn ai cũng ngăn cản hắn. Hoàng cung và An Thân vương phủ cùng nhận được tin, một chiêu này của hắn thật là đánh phủ đầu mọi người, thái độ quả quyết mà cũng làm cho người ta trở tay không kịp. Bởi vậy có thể thấy rõ, hắn coi nữ tử kia quan trọng hơn, cái gì cũng không muốn chỉ cần người kia.

"Cái gì?" Vương phi từ trên ghế nhảy dựng lên, khó có thể tin ngơ ngác nhìn An vương gia: "Vương gia, ngài cứ tùy hắn làm bừa? Những công trạng này là mấy năm nay hắn liều sống liều chết kiếm được, tuy chúng ta không dựa vào công trạng này làm gì, có đáng để đổi lấy một nữ tử như thế sao? Này..." Hắn muốn thú bao nhiêu tức phụ không được chứ, dùng những thứ đó như vậy lãng phí sao? Nữ tử kia đáng giá để hắn làm như vậy sao? Nhất thời vương phi bị tin tức này đả kích lệ rơi đầu mặt.

An Thân vương thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Nhi tử lớn không nghe theo nương a! Từ lần hắn trúng mũi tên độc đó, bổn vương cũng đã thông suốt, An Thân vương phủ nhận được hoàng ân cuồn cuộn, đã phú quý đến trời, hắn chịu thành thân, lưu lại huyết mạch thừa tự cho An Thân vương phủ, bổn vương sau khi chết cũng có thể diện nhìn mặt liệt tổ liệt tông!"

Vương phi đối mặt với chuyện thực này khiến người ta trứng đau, không nhịn được lệ ướt khóe mắt, nàng lau nước mắt chất vấn An Thân vương: "Vậy sau này thiếp thân ra ngoài tham gia yến hội còn có mặt mũi gì nữa? Mấy vị vương phi và phu nhân vừa nói đến tức phụ của mình, đều là xuất thân thế gia vọng tộc nào đó, đich nữ của đại quan nào đó, công chúa nào đó, quận chúa nào đó, huyện chúa nào đó...Khó có thể để thiếp thân nói tức phụ của bổn vương phi là thứ nữ, là bé gái mồ côi?" Nếu như vậy, về sau nữ tử kia không cần đi ra ngoài. Ở Thanh Long quốc ngoài nữ nhân trong cung ra, nàng thua kém bên ngoài, mọi chuyện giữa những quý phu nhân nàng đều chiếm hạng nhất, cho dù là phu quân, nhi tử, y phục, nữ trang sẽ không có cùng kiểu dáng giống nhau; không phải vì nàng kiếm được thể diện bậc nhất. Kết quả nhi tử lấy về một tức phụ, mọi thứ đều không có trong tay, nàng không sống được, nàng muốn vượt biển bắc đi!

An Thân vương và vương phi là phu thê nhiều năm như vậy, mặc dù không có nhiều tình cảm sâu sắc đi chăng nữa, nhưng mà vợ chồng hòa hợp, thấu hiểu sâu sắc tính tình của nàng là mọi chuyện đều phải chiếm được thứ nhất, cân nhắc một lát, không quá xác định nói ra đề nghị: "Nếu không thì về sau khi ngươi giới thiệu nàng thì nói tức phụ của bổn vương phi là mĩ nhân đệ nhất Thanh Long quốc, có đủ mặt mũi chứ? Nghe nói là xinh đẹp chỉ trên trời mới có, trên mặt đất không có!" Hắn là nam nhân,hiển nhiên cho rằng mỹ mạo của nữ tử rất quan trọng, từ xưa đến nay, giang sơn và mĩ nhân được đánh đồng với nhau, có thể thấy đượcmỹ mạo của nữ tử này có nhiều lực hấp dẫn hơn với nam tử.

Tưởng biết rõ, lời nói của An Thân vương đổi lấy ánh mắt càng u oán của vương phi, lúc tuổi còn trẻ nàng cũng là tiểu mĩ nhân nổi danh, nhưng mĩ mạo của nữ nhân có thể lâu dài sao? Người xưa không phải nói hồng nhan là tai họa hay sao, đối với Húc Nhi lần này không chừng là một tai họa. Bởi vậy đủ thấy, nhìn không vừa mắt một người, đã là ưu điểm cũng sẽ thành khuyết điểm!

An vương phi càng nghĩ càng ấm ức, nhi tử của nàng ngọc thụ lâm phong, tài hoa hơn người, học vấn tài phú năm xe (ý chỉ rất nhiều), văn thao vũ lược, phóng tầm mắt nhìn khắp Thanh Long quốc cũng không có nhi tử nhà ai so được, nhưng lại rơi vào tay dạng nữ tử nữ vậy. TRên khuôn mặt của hắn không có vẻ tức giận gì, quyết định nói: "Được! Bản vương phi đồng ý cho hắn lấy, nhưng đồng thời hắn phải lấy Tuyết Nhi và Thù Nhi! Nàng thế nào cũng phải tìm lại chút mặt mũi mới cam lòng, bằng không thể diện người nhà mẹ đẻ nàng để chỗ nào?

HIên Viên Húc một lòng muốn thân thể nhanh nhanh bình phục, mới có thể làm tân lang anh tuấn tiêu sái, cho nên những việc khác đều nghe lời đại phu, thành thành thật thật nằm trên giường tĩnh tâm tĩnh dưỡng, thân thể của hắn căn bản tốt lắm, cũng khôi phục rất nhanh, một vài ngày thôi đã có thể tự do hoạt động. Nhưng chỉ cần hắn nhìn thấy Sính Đình, liền giả bộ bộ dáng suy yếu đến cực điểm, không chỉ ngay cả chén nước đều cầm không xong, hay là uống hai viên dược cũng muốn người cho uống. Sính Đình nghĩ rằng hắn vì cứu nàng nên mới bị thương, chăm sóc cho hắn có thể nói là từng li từng tí, chỉ cần là chuyện nàng có thể làm, nàng sẽ tự làm mọi chuyện, không mượn tay người khác. Điều này khiến Hiên Viên Húc vô cùng kích động đồng thời cũng thấy rằng bị thương thế kia thực đáng giá, nghĩ sau này cũng có thể thường bị thương một chút, giai nhân không chỉ bên cạnh chăm sóc toàn bộ, yêu cầu quá phận một chút cũng không nghiêm mặt lạnh lùng cự tuyệt hắn.

"Sính Nhi, thuốc này uống rất đắng, ta không muốn uống!" HIên Viên Húc nhíu lông mày xinh đẹp lại,, đáng thương hề hề nhin Sính Đình nói.

Nào có thuốc nào uống ngon chứ! Trong lòng Sính Đình oán thầm, chém đầu chảy máu còn không sợ,, mỗi ngày uống chút dược liền giống như lấy mạng của hắn, thế nào cũng phải càn quấy nửa ngày mới uy xong. Nhưng hắn như vậy lại rất dáng thương, Sính Đình do dự một lát, đành phải lừa gạt hắn: "Thuốc đắng dã tật mới tốt chữa bệnh, nào có thuốc không đắng chứ, ta sai người lấy mứt hoa quả đến, chàng uống xong lại ăn chút cho ngọt miệng được không." Vừa nói vừa dùng thìa múc thìa thuốc uy đến bên miệng hắn, ý bảo hắn há miệng.

HIên Viên Húc môi mỏng bĩu ra, nhìn chằm chằm bát thuốc kia như khổ lớn hận sâu vậy, trong mắt chỉ kém chớp ra nước mắt, đại phu Mông Cổ gì đó này, kê thuốc đắng muốn chết, giống như bỏ thêm hoàng liên vào. Thật ra hắn không cần uống có được hay không, đã sớm sinh long hoạt hổ (khỏe mạnh), chỉ vì chiếm lấy sự đồng tình của Sính Đình mới phải nằm như vậy.

Sính Đình thấy hắn cự tuyệt không há miệng, chỉ thở phì phì nhìn bát thuốc kia chằm chằm, giống như từ đó có thể nhìn thấy được một đóa hoa, không khỏi có chút bất đắc dĩ, mềm giọng hỏi: "Vậy chàng muốn thế nào mới uống hả?" Mấy ngày nay, mỗi ngày uy dược, hắn đều như thế, giống như là có hận thù với thuốc vậy, muốn nàng nói hết lời hay mới bằng lòng ngoan ngoãn uống hết. Khi hắn mê man bất tỉnh thì hắn mới thành thành thật thật uống thuốc.

Trong đôi mắt đen của HIên Viên Húc lóe ra tia sáng, khóe miệng khẽ nhếch, hắn chờ mong nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Vậy nàng ghé tai lại đây, trên người người ta có thương tích, không đứng lên được."

Sính Đình có chút hoài nghi nhìn hắn, nhưng nghĩ đến hắn bị thương chảy máu nhiều như vậy, hai ngày này cũng thành thật, đoán chừng cũng không thể tác quái, liền cúi người xuống định nghe xem hắn nói cái gì.

Khuôn mặt của Sính Đình cách mặt hắn không đến một tấc, đôi môi đỏ mọng khát khao đã lâu nay gần trong trong gang tấc, hắn giống như con cá mắc cạn, trong lòng tràn ngập phấn khởi sắp được chạm vào nước, "Nàng hôn ta một cái, ta liền uống hết toàn bộ." Giọng nói trầm thấp của hắn nói bên tai nàng, hơi thở nóng rực phun trên vành tai trắng như ngọc của nàng, trong nháy mắt lỗ tai nàng đỏ bừng.

"Chàng!" Sính Đình lập tức đứng thẳng dậy, tức giận trừng mắt với hắn, hoàn toàn không biết dùng lời gì để hình dung da mặt dày của hắn, lời nói ấy cũng nói ra được.

HIên Viên Húc thấy trên khuôn mặt nàng nở ra hoa đào, đôi mắt đẹp trợn tròn, càng thêm xinh đẹp và quyến rũ, liền tốt tính nói: "Nếu không thì ta hôn nàng cũng được a!" Hắn nói chuyện tốt lắm, núi không đến dựa hắn thì hắn đi dựa núi vậy.

"Hừ!" Sính Đình khẽ hừ nhẹ một tiếng, coi nàng là đứa ngốc hả! Nàng mới không cần làm trước hắn đâu. Nàng để bát thuốc đặt ở trên bàn, đứng dậy định kêu Tiểu Nam đi vào uy hắn. Lại bị HIên Viên Húc nhanh tay nhanh mắt chặn lại kéo xuống, nằm ở trên giường: "A!" nàng khẽ kêu một tiếng, liền không phát ra tiếng.

HIên Viên Húc đặt nàng ở trên giường, đôi môi mỏng nóng như lửa vội vàng ngậm đôi môi anh đào mềm mại của nàng, đem tiếng quát to của nàng nuốt xuống, hắn bá đạo cạy hàm răng của nàng, đầu lưỡi linh hoạt quấn quanh, ép nàng cũng múa với hắn.

Mấy ngày nay bởi vì hắn bị thương, đều không cóthân thiết với nàng thật tốt. Thứ nhất là vì hắn bị thương, hắn nghĩ muốn sớm khôi phục một chút mới có thể ôm nàng, hai là người đến người đi đều đến nhìn hắn, khi không ai quấy rầy bọn họ hắn phần lớn luôn là ngủ mê mệt, chân chính cũng không có bao nhiêu thời gian ở chung với nàng. Lần này thật vất vả mới được đền bù như mong muốn, đây còn không phải là muốn một nụ hôn là đủ a!

Sính Đình dùng lưỡi của nàng ngăn cản tiến công của hắn, muốn đẩy lưỡi hắn ra, nhưng lại không khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Nụ hôn của hắn nhu tình lại bá đạo như vậy, hắn xoa nhẹ như thế vừa dịu dàng vừa khẩn thiết, mỗi một động tác của hắn đều là khát vọng và săn sóc như vậy. Cả người Sính Đình ở dưới thân hắn giãy dụa không ngừng, thân thể mềm mại của nàng liền vô ý ma sát thân thể nóng rực của hắn, khiến hắn có cảm thụ khác thường, hắn thở dốc không ngừng, không khỏi kêu một tiếng đau đớn.

Tiếng kêu rên của hắn lập tức nhắc nhở Sính Đình, trên người hắn còn có vết thương, vì thế nàng không dám vùng vẫy kịch liệt, sợ bản thân không cẩn thận đụng vào miệng vết thương. HIên Viên Húc mừng rỡ cảm giác được nàng đang mềm nhũn dần, nụ hôn và vuốt ve càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Trong lúc đó hai người nhất thời tia lửa tóe ra, nhiệt tình bắn ra bốn phía.

"Đừng!" Hai tay của Sính Đình chống lại đã không tự giác mềm nhũn xuống, tiếng rên yêu kiều vô ý bật ra từ đôi môi anh đào của nàng khiến huyết mạch của hắn trướng lên. Nghe thấy tiếng rên vô ý của nàng, đôi mắt thâm thúy u ám của HIên Viên Húc càng ngày càng mờ, thân thể càng ngày càng khô nóng không yên, vưu vật tuyệt sắc này hết sức tuyệt vời,, đã sớm làm hắn máu nóng sôi trào.

"Ai! Ti ti!" Đột nhiên HIên Viên Húc cứng người lại, dừng động tác, nhắm mắt lại chờ trận đau đớn như kim châm đi qua, hắn hoạt động mạnh làm rách miệng vết thương còn chưa hồi phục như cũ.

Sính Đình vội vàng leo xuống giường, định bỏ chạy, xoay người nhìn thấy gân xanh đang nhảy trên trán hắn, trên mặt cũng có một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng đỡ hắn nằm xuống. Trái tim của nàng đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng một mảnh, sẵng giọng: "Đáng đời, ai kêu chàng tác quái, xem về sau chàng còn dám như vậy không!" Nàng yêu kiều bĩu môi, rũ mắt xuống, nói không nổi nữa.

Yêu! Đây là làm nũng với hắn đâu! HIên Viên Húc nhếch môi một cái, miệng vết thương cũng không đau, đôi mắt lóe ra tia sáng vui sướng, dáng vẻ mềm mại như tiểu nữ nhân của nàng khiến hắn an ủi một hồi, hắn thích nàng làm nũng với hắn, thích nàng nói cho hắn tất cả suy nghĩ trong lòng, chậc chậc! Có thể làm cho nàng lại mở rộng lòng với hắn, thật là một chuyện cực kì tuyệt vời. Nàng sẽ làm nũng, nàng sẽ bắt đầu dần dần ỷ lại hắn, về sau sẽ không rời bỏ hắn...

Lúc này, nụ cười của hắn nhẹ nhàng dừng trên người Sính Đình, trong mắt là ý cười và sự cưng chiều sủng nịch, khóe mắt đuôi mày nói không đủ đắc ý và phong lưu, tuấn mĩ khiến người ta không dám nhìn gần, giống như người đánh thắng trận, giống như đế vương ngồi giữ thiên hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui