Trở về nhà, Khương Ngưng chơi với con trai một lúc.
Sau đó cậu bé muốn xem phim hoạt hình, cô cũng ngồi bên cạnh, tay lật giở một cuốn tạp chí trang sức.
Dì Tiết mua thức ăn về, Khương Ngưng dặn dì ấy tối nay nấu nhiều một chút, bởi vì Thẩm Yến và Thẩm Tịch cũng sẽ ở lại ăn tối.
Dì Tiết đáp lại rồi đi vào bếp bận rộn.
Hai tập phim hoạt hình kết thúc, Khương Ngưng tắt TV: “Đã nói là chỉ xem hai tập thôi, con nít xem nhiều hại mắt lắm.”
Thỏa Thỏa đang xem đến đoạn gay cấn, rõ ràng là có chút không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy ngày mai con xem tiếp, dù sao ngày mai cũng là Chủ nhật, không cần phải đi nhà trẻ.”
“Ngoan lắm.” Khương Ngưng xoa đầu con trai, “Cuối tuần này cô giáo có giao bài tập gì cho con không?”
Lúc này Thỏa Thỏa mới nhớ tới chuyện bài tập: “Bọn con mới học vẽ tranh ạ, cô giáo yêu cầu bọn con vẽ tranh với đề tài là ‘Ngôi nhà hạnh phúc của em’.”
“Thật sao, vậy con định vẽ như thế nào?”
Thỏa Thỏa khoanh chân ngồi trên ghế sofa, ngón trỏ chọc chọc cằm: “Trong tranh chắc chắn phải có con và mẹ, còn có cả hai cậu nữa.”
Nghĩ đến điều gì đó, cậu bé nghiêng đầu hỏi Khương Ngưng: “Cậu cả nói mẹ trước đây là một người yêu đương mù quáng, rất yêu bố con, hay là con cũng vẽ cả bố vào nhé?”
Khương Ngưng nghe xong thì không nói nên lời.
Thẩm Yến nói sau này Thỏa Thỏa lớn lên sẽ không nói xấu bố của Thỏa Thỏa nữa, kết quả chuyện cô là một người yêu đương mù quáng thì anh ấy lại không ít lần nhắc đến.
Theo như Khương Ngưng thấy, Thẩm Yến không chỉ đơn thuần là nói cho Thỏa Thỏa nghe.
Anh ấy là sợ cô không nhớ lâu, ngày nào đó lại yêu đương mù quáng.
Thỏa Thỏa đột nhiên ôm lấy cánh tay Khương Ngưng: “Mẹ, mẹ cho con xem ảnh của bố đi, nếu không con không vẽ được bố vào tranh.”
“… Con không cần vẽ bố vào đâu, cứ theo như con nói lúc nãy, con, mẹ, còn có hai cậu của con nữa, bốn người chúng ta là được rồi, nhiều hơn con cũng không vẽ hết được.”
“Mẹ, hay là vốn dĩ mẹ không có ảnh của bố ạ?” Cậu bé bỗng nhiên thở dài như một người lớn, “Mẹ quả nhiên là quá yêu bố, đến nỗi nhìn thấy ảnh của bố cũng sẽ nhịn không được mà nhớ đến bố, cho nên đã xóa hết ảnh của bố rồi.”
Thấy con trai nhỏ phân tích đâu ra đấy, Khương Ngưng thật muốn giơ hai tay lên cho con, khen con nói quá đúng!
Thế nhưng còn chưa kịp lên tiếng, cô lại thấy Thỏa Thỏa cụp mắt xuống, sắc mặt ủ rũ, có chút thất vọng nói tiếp: “Nhưng mà như vậy thì con sẽ mãi mãi không biết bố trông như thế nào.”
Nụ cười trên mặt Khương Ngưng nhạt dần.
Trẻ con ở độ tuổi này đang là giai đoạn bắt đầu tò mò về bố.
Ở nhà trẻ có lẽ cũng có không ít bạn nhỏ nhắc đến bố của mình, cũng không biết khi đó con trai nghe thấy thì trong lòng sẽ cảm thấy thế nào.
Khương Ngưng đột nhiên cảm thấy, trước đây cô đã cho con trai quá ít không gian tưởng tượng.
Cô chỉ nói với con trai rằng bố đã qua đời, sống trên trời, ban đêm sẽ hóa thành ngôi sao để bầu bạn với con khi ngủ.
Bố của người ta là một người sống sờ sờ, còn bố của cậu bé lại là một ngôi sao.
Ban đầu khi nghe thấy như vậy, Thỏa Thỏa còn cảm thấy bản thân thật đặc biệt, rất đỗi tự hào, nhưng thời gian lâu dần, cậu bé khó tránh khỏi tò mò, muốn biết nếu bố còn sống thì sẽ trông như thế nào.
Nhìn biểu cảm chùng xuống của con trai, một góc trong lòng Khương Ngưng bị chạm đến, cô khẽ chọc vào vai Thỏa Thỏa: “Con muốn xem ảnh của bố sao?”
Tâm trạng của Thỏa Thỏa rất ổn định, cậu bé sợ mẹ buồn nên ngược lại còn an ủi Khương Ngưng: “Nếu mẹ đã không có ảnh thì con không xem cũng được, dù sao bố ở trên trời cũng có thể nhìn thấy con trông như thế nào.”
“Thật ra mẹ vừa mới nhớ ra mẹ chưa xóa hết ảnh của bố con, vẫn còn một tấm.”
“Thật sao ạ?” Thỏa Thỏa mở to hai mắt, đôi mắt đen láy ngập tràn ánh sáng hy vọng.
“Ừ, thật mà.” Nói xong, Khương Ngưng cầm lấy điện thoại, trong góc khuất mà Thỏa Thỏa không nhìn thấy, cô lên mạng tìm một tấm ảnh của Lục Thời Kì, chụp màn hình rồi lưu lại.
Cô đưa bức ảnh đó qua, “Con xem đi, bố con trông như thế này.”
Thỏa Thỏa dùng hai tay nâng niu chiếc điện thoại của Khương Ngưng, chăm chú nhìn người đàn ông mặc vest chỉnh tề trong ảnh.
Cậu bé nhìn rất chăm chú, dường như muốn khắc sâu hình dáng của bố vào trong đầu.
Một lúc lâu sau, cậu bé mới quay đầu lại nhìn: “Mẹ, hóa ra bố lại đẹp trai như vậy, thảo nào cậu nói mẹ vì muốn ở bên bố mà nửa năm không chịu về nhà.”
“Bố con cũng chỉ được mỗi cái mặt là ưu điểm, đúng là đẹp thật.”
Khương Ngưng vừa nói vừa liếc nhìn bức ảnh trên điện thoại, ánh mắt vô tình lại rơi vào khuôn mặt Thỏa Thỏa, bỗng nhiên khựng lại.
Không biết từ lúc nào, khuôn mặt của con trai cô và Lục Thời Kì càng ngày càng giống nhau!
Nếu không đặt bức ảnh của Lục Thời Kì và khuôn mặt của Thỏa Thỏa cạnh nhau, có lẽ ngay cả bản thân Khương Ngưng cũng không phát hiện ra.
Nhớ lúc Thỏa Thỏa còn nhỏ, cậu bé cũng chỉ có đôi mắt là hơi giống Lục Thời Kì.
Bây giờ so sánh với ảnh thì càng nhìn càng giống!
Khương Ngưng vừa cảm thán gen của Lục Thời Kì thật mạnh mẽ, vừa không khỏi giật mình.
Nếu để anh cả phát hiện ra thì nguy to!
Nhưng hai năm nay ngay cả cô cũng không nhận ra có nét giống nhau như vậy, chắc chắn anh cả đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra.
Việc cấp bách là nhất định không thể để Lục Thời Kì phiên bản nhỏ và Lục Thời Kì phiên bản lớn cùng xuất hiện trong một khung hình.
Nếu không, người sáng suốt vừa nhìn là biết ngay đây là bố con.
Khương Ngưng vội vàng cất điện thoại, xóa ảnh.
Nghĩ đến điều gì đó, cô nói với con trai: “Thỏa Thỏa, bố con đã mất rồi, sau này nếu con gặp người nào đó giống bố thì đó cũng không phải bố con, con tuyệt đối không được gọi người ta là bố, như vậy rất bất lịch sự.
Hơn nữa, bố trên trời nhìn thấy con gọi người khác là bố cũng sẽ buồn, con biết chưa?”
Thỏa Thỏa ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, nếu con nhìn thấy chú nào giống bố, con sẽ không gọi bừa đâu.”
–
Buổi tối Thẩm Yến và Thẩm Tịch cùng đến đây ăn cơm.
Hai người vừa đến, Thỏa Thỏa đã vui vẻ chạy ào đến gọi.
Thẩm Tịch bế thốc cậu bé lên.
Thỏa Thỏa ôm cổ Thẩm Tịch, nôn nóng khoe: “Cậu cả, cậu hai, hôm nay mẹ cho cháu xem ảnh của bố rồi ạ.”
Cậu bé vừa nói vừa vênh mặt tự hào, “Bố cháu đẹp trai lắm đó.”
Nhắc đến người bố kia, Thẩm Tịch có chút không vui, khịt mũi: “Chẳng lẽ còn đẹp trai hơn cả cậu sao?”
Thỏa Thỏa rất biết nịnh nọt: “Ai cũng đẹp, ai cũng đẹp, cậu cả cậu hai đẹp, mẹ đẹp, bố cũng đẹp.”
Thẩm Yến và Thẩm Tịch tuy chưa từng gặp bố của Thỏa Thỏa, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ ngoại hình của người đó.
Với gu thẩm mỹ của Khương Ngưng, đối phương chắc chắn phải có một khuôn mặt yêu nghiệt khuynh thành, nếu không chỉ bằng lời ngon tiếng ngọt thì tên đó không thể nào lừa được cô em gái coi trọng ngoại hình của bọn họ.
Tuy nhiên, Thẩm Yến và Thẩm Tịch chưa bao giờ nghĩ kỹ, bố của Thỏa Thỏa sẽ trông như thế nào.
Bây giờ nghe Thỏa Thỏa hào hứng khen ngợi, hai người đồng loạt nhìn về phía khuôn mặt của Thỏa Thỏa, dường như muốn từ trên khuôn mặt của cậu cháu trai này tìm kiếm những điểm trước nay chưa từng để ý đến, không giống với người nhà họ Thẩm.
Tim Khương Ngưng đột nhiên lỡ mất một nhịp, vội vàng bế Thỏa Thỏa từ trên tay Thẩm Tịch xuống, xoay người dùng lưng che khuất tầm mắt của hai người anh trai: “Mau đi rửa tay ăn cơm thôi, hai cậu con còn đang đói bụng kìa.”
Nói xong, cô bế con trai vào phòng vệ sinh.
Nghe thấy Thẩm Yến và Thẩm Tịch đã rửa tay xong ngồi vào bàn ăn, bắt đầu trò chuyện về những chủ đề khác, lúc này Khương Ngưng mới nắm tay Thỏa Thỏa đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Thẩm Yến và Thẩm Tịch không có ấn tượng tốt đẹp gì về bố của Thỏa Thỏa, chút tò mò ban nãy đã bị Khương Ngưng xen ngang, lúc này đã không còn ai để tâm đến nữa.
Thẩm Tịch kéo chiếc ghế trẻ em bên cạnh ra: “Thỏa Thỏa, lại ngồi cạnh cậu nào.”
Sau khi Thỏa Thỏa ngồi xuống, Thẩm Tịch đeo yếm ăn cho cậu bé.
Thỏa Thỏa nói: “Cậu hai, các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều rất ngưỡng mộ cháu, các bạn ấy đều biết cậu cháu là ca sĩ nổi tiếng, lợi hại lắm ạ.”
Hai năm trước, Thẩm Tịch nổi tiếng nhờ album mới phát hành, sau đó video hát và nhảy của anh ấy cũng được lan truyền chóng mặt trên mạng, thu hút vô số người hâm mộ, chỉ sau một đêm đã trở nên nổi tiếng.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh ấy đã là ngôi sao mới nổi trong làng âm nhạc.
Được cháu ngoại khen ngợi, Thẩm Tịch vô cùng vui vẻ, anh ấy dựa vào lưng ghế, kéo dài giọng nói: “Đó là điều đương nhiên, về khoản được yêu thích này, cậu cả cháu kém xa cậu đấy.”
Thẩm Yến liếc nhìn Thẩm Tịch, lười biếng tranh luận.
Anh ấy nhìn sang Khương Ngưng: “Lần này từ Thụy Sĩ về có thu hoạch gì không?”
Nói đến chuyện này, Khương Ngưng tinh nghịch nháy mắt, thần thần bí bí nói: “Đào được một nhà thiết kế trang sức về, em gái anh lợi hại chưa?”
Thỏa Thỏa rất ngoan, ở nhà lại có dì giúp việc chăm sóc, thêm vào đó Thẩm Yến và Thẩm Tịch đều đặc biệt quan tâm đến cậu, Khương Ngưng cảm thấy mình không thể cứ mãi ở nhà không có việc gì làm, vì vậy muốn tìm một công việc mình yêu thích và có ý nghĩa để làm.
Năm Thỏa Thỏa tròn một tuổi, cô tự mình xin Thẩm Yến sắp xếp cho cô vào công ty trang sức Venice Phi thuộc tập đoàn Bạc Thương.
Venice Phi là một thương hiệu mờ nhạt trong số các thương hiệu thuộc Bạc Thương, liên tục nhiều năm không có lợi nhuận, ban đầu khi Khương Ngưng nói muốn tiếp quản thì Thẩm Yến còn do dự, cho rằng những thương hiệu đang trên đà phát triển sẽ tốt hơn.
Tuy nhiên, cô nhất quyết muốn thương hiệu này, Thẩm Yến bèn nghĩ để cô chơi đùa một chút.
Là một nhà sưu tập trang sức kỳ cựu, gu thẩm mỹ và độ nhạy bén với thời trang của Khương Ngưng đều được Thẩm Yến dùng vô số tiền bạc nuôi dưỡng, cô có đủ tầm nhìn và khả năng đánh giá đối với ngành trang sức.
Ngay khi tiếp quản Venice Phi, cô đã thay máu toàn bộ nhân viên công ty, giống như muốn làm nên chuyện lớn.
Năm nay Venice Phi lần lượt cho ra mắt bộ sưu tập trang sức thời trang cao cấp “Xuân Hạ Thu Đông” với chủ đề “Single happiness” (Hạnh phúc độc thân).
Trên thị trường, hầu hết các loại trang sức đều lấy chủ đề kết hôn, cầu hôn, tỏ tình, nhưng cô lại chọn chủ đề độc thân.
Đồng thời để tạo ra đủ sự chú ý trước khi sản phẩm ra mắt, Thẩm Tịch thậm chí còn sáng tác bài hát mới cho sự kiện ra mắt trang sức của cô.
Dưới sự nỗ lực chung của hai anh em, Venice Phi đã được đưa đến gần hơn với công chúng.
“Xuân Hạ Thu Đông” đã nhận được sự yêu thích nồng nhiệt kể từ khi ra mắt.
Trên mạng thậm chí còn có người nói đùa rằng, chia tay nhất định phải mua Venice Phi để ăn mừng sự tái sinh.
Khương Ngưng nói: “Venice Phi hiện tại đã có danh tiếng, tiếp theo em định làm dòng trang sức cao cấp dành cho quý bà.
Sở hữu một nhà thiết kế và đội ngũ thiết kế hàng đầu là chìa khóa để đưa Venice Phi trở thành thương hiệu cao cấp.
Angus mới được mời về có uy tín lớn trong ngành, nếu để anh ấy dẫn dắt đội ngũ, chắc chắn sẽ đưa Venice Phi lên một tầm cao mới.”
Khi nói về tương lai của Venice Phi, đôi mắt cô sáng lên, lưng thẳng tắp, trên mặt tràn đầy sự tự tin và điềm tĩnh chưa từng có.
Thẩm Yến vừa vui mừng vừa cảm khái.
Trước đây anh ấy luôn cho rằng Tiểu Ngũ là con gái, yếu đuối đơn thuần, không cần phải làm gì cả, chỉ cần được anh trai bảo vệ là đủ.
Bây giờ mới biết, cô cũng có thể tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực mình yêu thích, thậm chí không thua kém gì đa số đàn ông.
Thẩm Yến gắp thức ăn cho cô: “Cứ từ từ, đừng để bản thân quá mệt mỏi, có gì khó khăn nhớ tìm anh giúp đỡ, đừng có giấu trong lòng.”
Khương Ngưng xua tay: “Anh yên tâm, em có thể tự giải quyết được, hơn nữa bây giờ tinh thần đang rất hăng hái.
Anh Ba (anh họ) chủ yếu ở bên nước ngoài, ông nội lại giao toàn bộ Bạc Thương cho anh, là người nắm quyền hành, gánh nặng trên vai anh chắc chắn còn nặng hơn trước, đến cả thời gian yêu đương cũng không có, không cần phải lo lắng cho em đâu.”
–
Buổi tối sau khi Thẩm Yến và Thẩm Tịch rời đi, Khương Ngưng dỗ Thỏa Thỏa ngủ.
Trở về phòng ngủ nằm trên giường, cô trằn trọc suy nghĩ, không tài nào ngủ được.
Tìm đến WeChat của Trình Vân Anh, cô gửi tin nhắn: [Cục cưng, cậu có phát hiện Thỏa Thỏa nhà tớ rất giống Lục Thời Kì không?]
Một lúc sau, Trình Vân Anh nhắn lại: [Ban đầu tớ không để ý lắm, vừa rồi nghe cậu nói tớ lại tìm ảnh của Lục Thời Kì, đặt ảnh của Thỏa Thỏa cạnh nhau so sánh thì trời ạ, cha con ruột quả nhiên là cha con ruột!]
Khương Ngưng: [Vân Anh, tớ luôn cảm thấy chuyện này sắp không giấu được nữa rồi.]
Khương Ngưng: [Bây giờ anh trai tớ vẫn chưa phát hiện ra, là bởi vì anh ấy chưa từng nhìn thấy ảnh Lục Thời Kì và Thỏa Thỏa chung một khung hình.
Nhưng anh tớ thường xuyên đưa Thỏa Thỏa đi chơi, nếu một ngày nào đó Thỏa Thỏa đi cùng anh tớ gặp Lục Thời Kì, hai bố con cùng xuất hiện trong một khung hình thì phải làm sao?]
Trình Vân Anh: [Nhưng mà Lục Thời Kì ở Đồng Thành, anh trai cậu thường chỉ đưa Thỏa Thỏa đi chơi ở Lan Thành thôi, hai người họ không ở cùng một thành phố, tớ thấy khó mà chung một khung hình lắm.]
Khương Ngưng phân tích lời Trình Vân Anh nói, dần dần cũng hơi bị thuyết phục: [Cũng đúng.
Anh trai tớ và Lục Thời Kì không ở cùng một thành phố, công việc của hai người lại đều bận rộn, một năm cũng chỉ gặp mặt được vài lần.
Ngay cả tớ là em gái ruột mà bao nhiêu năm rồi mới biết hai người họ có quen nhau.]
Khương Ngưng: [Anh trai tớ hoàn toàn không biết tớ và Lục Thời Kì quen biết, anh ấy sẽ không nghĩ theo hướng đó đâu, đúng không? Chỉ là tớ tự làm chuyện có lỗi với lòng nên mới căng thẳng quá thôi.]
Trình Vân Anh: [Thôi nào, đừng lo lắng quá, Lục Thời Kì không đến Lan Thành thì chắc chắn sẽ không sao đâu.]
Trình Vân Anh: [Nhưng mà tớ cũng khá tò mò đấy, lúc trước Lục Thời Kì không muốn kết hôn với cậu, nếu bây giờ biết cậu sinh con trai, không biết anh ta sẽ có biểu cảm gì nhỉ.]
Nghĩ đến lời của Trình Vân Anh, Khương Ngưng chìm vào trầm tư.
Cô nhớ Lục Thời Kì từng nói anh không thích những đứa trẻ đến ngoài ý muốn, cảm thấy những đứa trẻ như vậy không nên đến thế giới này.
Trước đây hai người họ đã rất cẩn thận trong chuyện tránh thai, vậy mà bây giờ cô lại sinh ra Thỏa Thỏa.
Đối với anh, Thỏa Thỏa hiển nhiên là một sự bất ngờ không khiến anh vui mừng.
Vì vậy, nếu anh phát hiện ra sự tồn tại của Thỏa Thỏa, rất có thể anh sẽ rất tức giận.
Anh sẽ giống như trước đây khi cô ở bên cạnh anh, cau có nói với cô: “Khương Ngưng, mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa đến mức tôi cho phép em sinh con cho tôi.”
Nghĩ đến dáng vẻ anh cau có nói những lời này, trong lòng Khương Ngưng bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.
Nhưng rồi cô lại nghĩ, con cũng đã sinh ra rồi, anh tức giận cũng vô ích.
Đứa trẻ này mang họ Khương, sau này cũng không cần anh nuôi, coi như là cô mượn giống của anh, không liên quan gì đến anh cả.
Hơn nữa, Lan Thành và Đồng Thành một nam một bắc, anh cũng chưa chắc có cơ hội biết đến sự tồn tại của Thỏa Thỏa.
–
Bên bờ Tần Lan mênh mông sóng nước, một chiếc Maybach đen dừng trước cửa câu lạc bộ cao cấp.
Cửa xe phía sau được người ta cung kính mở ra từ bên ngoài, Thẩm Yến khoác hờ áo trên vai bước xuống xe.
Anh ấy rẽ qua khu vườn tao nhã, đi đến tòa nhà kín đáo và khiêm tốn ở phía sau cùng, sau đó đi thang máy lên phòng bao, đẩy cửa bước vào.
Anh em Giản Quý Bạch, Giản Chước Bạch và Lục Thời Kì, Lục Thời Lâm đã ngồi nói chuyện bên trong từ lâu, Giản Quý Bạch nhìn thấy Thẩm Yến đi tới, bèn trêu chọc: “Tôi còn tưởng cậu không đến nữa chứ, chúng tôi đang định giải tán về nhà rồi đấy.”
Bên ngoài trời đổ tuyết, Thẩm Yến vừa cởi áo khoác vừa phủi tuyết trên vai, sau đó tiện tay treo lên giá áo, thong thả bước tới.
Khi ngồi xuống, anh ấy vỗ vai Lục Thời Kì hai cái, nói với bốn người: “Xin lỗi, hôm nay em gái tôi vừa từ Thụy Sĩ về, tôi phải dành thời gian ăn tối cùng con bé và Thỏa Thỏa nên đến muộn.”
Buổi gặp mặt hôm nay là do Thẩm Yến chủ trì, nhưng anh ấy cảm thấy mình đến cũng không tính là muộn, ngược lại là vừa đúng lúc.
Giữa thời đại bùng nổ dữ liệu và làn sóng AI đang lên, tập đoàn Lục thị lên kế hoạch thành lập một công ty công nghệ dựa trên nền tảng điện toán đám mây, phục vụ đời sống đại chúng.
Tập đoàn Giản Trì trong những năm gần đây đã có những nghiên cứu nhất định trong lĩnh vực xe tự lái, đội ngũ cũng đã gần như hoàn thiện, Lục Thời Kì có ý muốn để tập đoàn Giản Trì tách bộ phận phát triển phần mềm ra khỏi tập đoàn, cùng với đội ngũ phần mềm của anh thành lập một công ty công nghệ mới, với mục tiêu xây dựng mô hình AI thương mại kiểu mẫu.
Tập đoàn Lục thị là doanh nghiệp trăm năm hàng đầu Đồng Thành, trong lĩnh vực công nghệ phần mềm luôn giữ vị trí dẫn đầu ngành, hiện tại tập đoàn Giản Trì lại có một đội ngũ phát triển hàng đầu.
Hai bộ phận phần mềm hợp nhất, thành lập công ty công nghệ mới, có thể coi là sự kết hợp mạnh mẽ, cùng có lợi.
Thẩm Yến cảm thấy hai bên đều có ý muốn hợp tác, chi bằng cùng nhau ăn bữa cơm, ngồi xuống bàn bạc chi tiết, vậy nên mới có buổi gặp mặt này.
Anh ấy cố ý đến muộn, muốn cho hai bên chút không gian trao đổi riêng, dù sao Giản Quý Bạch và Lục Thời Kì cũng rất thân thiết với anh ấy, một người là bạn từ thuở nhỏ, một người là bạn tri kỉ, nhỡ đâu hai bên vì vấn đề phân chia cổ phần và kế hoạch phát triển công ty mới mà xảy ra tranh chấp, anh ấy kẹt ở giữa cũng khó xử.
Thẩm Yến đã ăn tối ở chỗ Khương Ngưng rồi, lúc này cũng không đói, bèn hỏi thẳng: “Hai người nói chuyện thế nào rồi?”
Lục Thời Kì nói: “Chính quyền Lan Thành có chính sách hỗ trợ trong lĩnh vực Big Data AI, trụ sở công ty công nghệ mới được đặt tại Lan Thành, giai đoạn đầu tôi sẽ thường xuyên đến đây giám sát, đợi công ty đi vào ổn định, Lục Tam sẽ ở lại Lan Thành toàn quyền phụ trách.”
Mấy năm nay Lục Thời Kì lao lực vì công việc, bôn ba khắp nơi, Lục Thời Lâm khuyên anh nghỉ ngơi cũng không được, cuối cùng cũng bắt đầu học cách giúp anh hai san sẻ công việc kinh doanh của tập đoàn.
Đến nay đã bốn năm, anh ta đã có thể tự mình đảm đương một phía.
“Xem ra bữa cơm này tôi sắp xếp rất tốt, mọi người nói chuyện rất vui vẻ.” Thẩm Yến nhìn Lục Thời Kì, “Sau này có thể thường xuyên gặp mặt ở Lan Thành rồi.”.