Nghe cháu trai nói vậy, đồng tử của Thẩm Yến hơi co lại, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt Lục Thời Lâm trên màn hình máy tính.
Một lát sau, anh ấy lại nhìn về phía Thỏa Thỏa.
Trong phòng sách, đôi mắt của Thẩm Yến đầy vẻ u ám, đáy mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Bờ môi mỏng mím chặt, đường quai hàm căng cứng, cả người toát ra vẻ hung dữ như thể sắp có bão tố ập đến.
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Thỏa Thỏa chưa bao giờ thấy cậu mình như vậy, nhất thời có chút sợ hãi, cậu bé nhẹ nhàng kéo tay áo Thẩm Yến: “Cậu ơi, cậu làm sao vậy ạ?”
Thẩm Yến hoàn hồn, khi nhìn sang cháu trai của mình, anh ấy đã trở lại vẻ cưng chiều như trước: “Cậu không sao, chỉ là nghĩ đến việc Thỏa Thỏa bị người ta bắt nạt nên cậu rất tức giận.”
“Thỏa Thỏa cũng rất tức giận, ông chú buôn người kia thật đáng ghét!”
“Ừm, vì vậy cậu sẽ không tha cho chú ấy.”
Anh ấy xoa xoa đầu Thỏa Thỏa, sau đó nhìn vào camera giám sát trên màn hình máy tính, vẻ mặt khó lường: “Bức ảnh mà mẹ cho cháu xem, cháu chắc là rất giống người chú này chứ?”
Thỏa Thỏa cũng nhìn người trên máy tính: “Hơi giống ạ, nhưng mà bố trong ảnh mẹ cho cháu xem đẹp trai hơn chú này.”
Khóe miệng Thẩm Yến nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Vẻ ngoài trong ảnh đã qua chỉnh sửa nên đương nhiên không thể so sánh với ảnh chụp từ camera giám sát, nhưng mắt mày của Thỏa Thỏa quả thực giống Lục Thời Lâm như đúc.
Cho dù Thẩm Yến có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng người mà anh ấy luôn nhầm tưởng là tên nghèo kiết xác ở Đồng Thành lại là Lục Thời Lâm.
Lục Thời Lâm nổi tiếng là công tử đào hoa, phong lưu đã thành bản tính, bạn gái qua tay nhiều vô số kể.
Trong ba anh em nhà họ Lục, Lục Đại và Lục Nhị có ai mà không hơn Lục Tam gấp trăm lần? Thế mà Tiểu Ngũ lại thích một người đàn ông như Lục Thời Lâm, Thẩm Yến có chút bất ngờ.
Nhưng ngay sau đó anh ấy lại nghĩ, tên nhóc kia kinh nghiệm tình trường phong phú, nhất định rất có tài trong việc dỗ dành con gái.
Tiểu Ngũ trước giờ chưa từng yêu đương, suy nghĩ đơn thuần, bị anh ta lừa gạt bằng lời ngon tiếng ngọt cũng không phải là không thể.
Thẩm Yến lại nghĩ đến cái đêm bốn năm trước, Tiểu Ngũ đột nhiên nhắn tin nói cô muốn về nhà.
Hóa ra là Lục Thời Lâm đã bắt nạt em gái anh ấy, còn khiến em gái anh ấy mang thai.
Thẩm Yến tạm thời giao Thỏa Thỏa cho dì Tiết, lái xe ra khỏi khu Giản Khê Đình, nhấn ga chạy thẳng đến tòa nhà văn phòng thương mại mang tính biểu tượng của khu CBD Lan Thành.
Đi thang máy lên tầng 36, nhìn thấy biển hiệu “Công Nghệ Lộ Trì”, anh ấy tự ý đẩy cửa bước vào.
Lúc công ty khai trương cắt băng khánh thành Thẩm Yến có từng đến đây, thế nên lễ tân nhận ra anh ấy, vội vàng cung kính nghênh đón: “Sếp Thẩm, anh…”
Lễ tân còn chưa nói hết lời, Thẩm Yến vừa đi vào vừa hỏi: “Lục Thời Lâm có ở đây không?”
“Giám đốc Lục đang ở trong văn phòng…” Thấy sắc mặt Thẩm Yến đầy vẻ u ám, rõ ràng là đến đây với ý không tốt, trong lòng cô lễ tân có chút sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Nếu sếp Thẩm muốn tìm giám đốc Lục thì anh đến phòng nghỉ đợi một lát đi ạ, tôi đi thông báo giúp anh.”
Vừa nói xong, Thẩm Yến đã đi tới cửa phòng tổng giám đốc.
Anh ấy cũng không gõ cửa mà trực tiếp “Rầm” một tiếng đẩy cửa ra.
Vị sếp Thẩm của tập đoàn Bạc Thương này luôn luôn nho nhã lịch sự, hôm nay đột nhiên như vậy, nhất định là có chuyện gì đó rất lớn.
Lễ tân sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, Lục Thời Lâm trong văn phòng cũng có chút giật mình, đang ngồi trước máy tính đột nhiên ngồi thẳng người dậy nhìn ra ngoài, còn tưởng là anh hai đến, muốn bất ngờ kiểm tra xem anh ta có đang làm việc nghiêm túc hay không.
Nhìn thấy là Thẩm Yến, trong lòng anh ta hơi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười đứng dậy: “Anh Yến, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy? Là tìm anh hai em có việc sao? Anh ấy không có ở Lan Thành.”
Sắc mặt Thẩm Yến lạnh nhạt, không rõ vui buồn: “Tôi tìm cậu.”
Nụ cười của Lục Thời Lâm thoáng cứng lại, anh ta liếc nhìn cô lễ tân đang sợ hãi bên cạnh, phất tay bảo cô ấy ra ngoài, sau đó đi tới mời Thẩm Yến vào rồi đóng cửa lại.
Lục Thời Lâm âm thầm thắc mắc, không biết mình đã đắc tội gì với vị tổ tông này.
Anh ta vừa lẩm bẩm vừa đi đến bình nước nóng pha một tách trà, đặt lên bàn trà trước ghế sofa: “Anh Yến, anh tìm em có việc gì sao?”
Thẩm Yến ngồi xuống ghế sofa, liếc nhìn tách trà anh ta pha, vẻ lạnh lùng trên mặt vẫn không giảm.
Anh ấy đi thẳng vào vấn đề: “Bốn năm trước ở Đồng Thành cậu có quen Khương Ngưng đúng không?”
“Khương Ngưng? Quen chứ.” Lục Thời Lâm nghi hoặc nhìn Thẩm Yến, “Anh Yến, anh cũng biết cô ấy à?”
Chẳng lẽ là anh hai đã nhắc đến với anh ấy?
Anh ta còn chưa kịp nói thêm gì, Thẩm Yến lại hỏi: “Là cậu theo đuổi cô ấy?”
Anh Yến vậy mà biết cả chuyện anh ta từng theo đuổi Khương Ngưng?
Nói đến chuyện này, Lục Thời Lâm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yến, thở dài: “Đúng vậy, lúc đó em đã theo đuổi cô ấy mấy tháng trời, có thể nói là tốn hết tâm tư, kết quả cô ấy…”
Anh ta còn chưa nói hết lời, chợt thấy một nắm đấm đột nhiên vung tới.
Lục Thời Lâm hoàn toàn không kịp đề phòng, khi hoàn hồn lại chỉ cảm thấy má trái bị một lực va chạm mạnh, anh ta cảm giác cơ thịt trên mặt đều bị biến dạng, cả khuôn mặt vô thức nghiêng sang phải.
Ngay sau đó là cơn đau nóng rát ập đến, xương trên mặt như muốn nứt ra.
Đầu óc anh ta choáng váng, còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, nửa bên mặt phải cũng bị ăn trọn một cú đấm.
Lục Thời Lâm bị đánh đến mức ngã dựa vào lưng ghế sofa, cơn đau dữ dội khiến anh ta không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Cảm giác Thẩm Yến còn muốn vung n.ắm đấm tới, Lục Thời Lâm cuối cùng cũng phản ứng lại, nhanh nhạy nhảy bật dậy khỏi lưng ghế sofa, vừa né tránh vừa nói: “Anh Yến, em làm gì đắc tội với anh thì anh nói rõ ràng ra đi, sao đang nói chuyện ngon lành tự nhiên đánh người? Người ta thường bảo đánh người đừng đánh vào mặt, hiện tại còn đang ở công ty của em, nể tình anh và anh hai em đã quen biết nhiều năm, anh ít nhiều gì cũng cho em chút thể diện chứ?”
“Cậu còn biết giữ thể diện sao?” Thẩm Yến tức giận chưa nguôi, sắc mặt vô cùng khó coi, “Lúc cậu b.ắt n.ạt em gái tôi, sao không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?”
Thấy Thẩm Yến đuổi theo, Lục Thời Lâm nhanh chóng chạy sang phía bên kia bàn trà, né tránh trái phải, giằng co với anh ấy đến cùng: “Ai bắt nạt em gái anh, em đâu có quen biết cô ấy!”
“Không quen biết?” Thẩm Yến cười khẩy, “Ban nãy ai vừa mới nói bốn năm trước theo đuổi cô ấy mấy tháng trời?”
Lục Thời Lâm khựng lại, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh: “Anh Yến, Khương Ngưng là em gái anh? Cô ấy không phải họ Khương sao?”
Thẩm Yến nhíu mày, trong mắt hiện rõ vẻ bực tức: “Cô ấy họ gì cũng là em gái tôi, chuyện nhà tôi, từ bao giờ đến lượt một người ngoài như cậu xen vào?”
Lục Thời Lâm đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, vội vàng thanh minh cho mình: “Anh Yến, em thật sự không biết Khương Ngưng là em gái anh, nhưng anh ngồi xuống bớt giận trước đã, em gọi điện thoại cho anh hai em trước, chuyện này…”
“Lục Thời Lâm, tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng gọi điện thoại cho Lục Nhị là cậu có thể thoát được ngày hôm nay, tôi và Lục Nhị đúng là có quen biết, nhưng liên quan đến em gái tôi thì ai đến cũng vô dụng thôi.
Bốn năm trước cậu làm em gái tôi mang thai, còn để con bé chịu ấm ức lớn như vậy, tôi nhất định phải đánh chết cậu!” Thẩm Yến nói xong thì thẳng thừng cầm lấy tách trà Lục Thời Lâm vừa pha trên bàn trà, ném về phía anh ta.
Tách trà bay thẳng về phía đầu, Lục Thời Lâm vội vàng lùi lại hai bước né tránh.
Tách trà Thẩm Yến ném tới rơi xuống đất vỡ tan tành, nước trà màu vàng kim và lá trà màu xanh rơi trên nền gạch.
Thấy đối phương hùng hổ, trong mắt tràn đầy sát ý như thật sự muốn đánh chết mình, Lục Thời Lâm cảm thấy oan uổng chết đi được: “Anh Yến, anh có thể bình tĩnh lại nghe em nói hết lời được không? Em đúng là có theo đuổi Khương Ngưng mấy tháng, nhưng em còn chưa theo đuổi được thì cô ấy đã thành đôi với anh hai em rồi, cũng chính là cô bạn gái mà mấy năm nay anh hai em ngày đêm mong nhớ.
Rốt cuộc bốn năm trước giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì em hoàn toàn không biết, em gái anh chịu ấm ức ở chỗ anh hai em thì liên quan gì đến em!”
Nói một hơi hết câu, thấy Thẩm Yến có chút ngẩn người, anh ta buông người ngồi phịch xuống ghế sô pha, khóe mắt đỏ hoe, ấm ức nói: “Anh vừa tới nơi chưa hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện đã đánh em, anh nhìn xem mặt em bị anh đánh thành ra thế nào, còn ra ngoài gặp người khác kiểu gì nữa, bổn thiếu gia chọc giận ai rồi hả!?”
Anh ta không quan tâm đến sắc mặt Thẩm Yến đột nhiên thay đổi, móc chiếc gương nhỏ mang theo bên người trong túi ra, nhìn khuôn mặt sưng vù trong gương cùng với vết máu ở khóe miệng, tim như nhỏ máu.
Ngày thường anh ta vô cùng nâng niu khuôn mặt này, chăm sóc rất kỹ, kết quả hôm nay lại bị Thẩm Yến hủy hoại.
Điều quan trọng là anh ta còn bị oan uổng, hoàn toàn là chịu thay cho anh hai, cũng không biết Thẩm Yến làm sao tìm được đến đây.
“Khương Ngưng bốn năm trước quen anh hai cậu?” Âm sắc trong giọng nói của Thẩm Yến vẫn lạnh lùng như trước.
Lần đầu tiên chứng kiến cơn thịnh nộ của Thẩm Yến, Lục Thời Lâm sợ đến mức suýt đánh rơi chiếc gương đang cầm trên tay.
Anh ta nhét vội chiếc gương vào túi, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Anh hai em còn đưa cô ấy về nhà họ Lục ra mắt nữa, ông bà nội em đều đã gặp qua cô ấy, bà nội em rất thích cô ấy, đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn nhắc đến Ngưng Ngưng, Ngưng Ngưng.”
Như chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta quay sang nhìn Thẩm Yến: “À đúng rồi, nếu Khương Ngưng là em gái anh, vậy thì cô ấy đến tập đoàn Lục thị làm lễ tân chắc chắn là vì muốn theo đuổi anh hai em, còn việc sau đó cô ấy theo đuổi thế nào rồi chia tay ra sao thì em cũng không rõ.
Em chỉ biết là sau khi cô ấy mất tích, anh hai em như phát điên lên đi tìm cô ấy, cả tập đoàn Lục thị từ trên xuống dưới đều bàn tán xôn xao, nói anh hai em đường đường là sếp tổng của Lục thị, cao ngạo lạnh lùng, vậy mà lại bị một cô lễ tân đá.
Đến tận bốn năm sau vẫn còn có nhân viên lấy chuyện này ra làm đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu, không tin anh tự mình đi điều tra xem.”
Anh ta vừa dứt lời, thấy Thẩm Yến xoay người định bỏ đi, vội vàng nhớ đến một thông tin động trời vừa nghe được: “Anh Yến, vừa rồi anh nói Khương Ngưng mang thai? Là con của anh hai em sao? Vậy đứa bé sinh ra rồi hay là bỏ? Là trai hay là gái…”
Bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Yến, Lục Thời Lâm vội vàng nuốt ngược những lời chưa kịp nói vào trong bụng, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Đứng trước cửa phòng làm việc, Thẩm Yến nhìn anh ta với ánh mắt cảnh cáo: “Chuyện hôm nay nếu cậu dám nói với Lục Thời Kì, tôi cũng sẽ không tha cho cậu.”
Lục Thời Lâm đã thò tay vào túi quần, sờ đến điện thoại, định bụng đợi Thẩm Yến vừa đi khỏi sẽ lập tức gọi điện cho anh hai mình.
Lúc này bị ánh mắt âm trầm của Thẩm Yến nhìn chằm chằm, anh ta đành rụt tay lại: “Em không nói, em đảm bảo sẽ không nói với anh ấy.”
Anh ta cười gượng gạo, làm động tác kéo khóa miệng.
Rời khỏi chỗ Lục Thời Lâm, Thẩm Yến lái xe trên con đường rộng lớn, để mặc làn gió mát thổi qua, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Bởi vì hai người chênh lệch nhau đến năm tuổi, hơn nữa Lục Thời Kì lại nổi tiếng là người không muốn kết hôn, chỉ biết vùi đầu vào công việc, bên cạnh chưa từng xuất hiện bóng dáng người phụ nữ nào, cho nên dù biết Tiểu Ngũ và Lục Thời Kì từng học chung một trường đại học, Thẩm Yến cũng chưa từng nghĩ đến việc bọn họ sẽ có bất kỳ mối liên hệ nào.
Hơn nữa, lúc Lục Thời Kì học nghiên cứu sinh thì đã bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của tập đoàn Lục thị, thời gian ở trường chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả người trong lớp cũng chưa chắc đã quen hết, huống chi là Tiểu Ngũ vừa mới chân ướt chân ráo bước vào năm nhất đại học.
Bốn năm trước, khi Lục Thời Kì nói mình có bạn gái, Thẩm Yến cũng rất tự nhiên cho rằng bạn gái của anh chắc chắn là người đồng trang lứa, cùng lắm là chênh lệch hai ba tuổi.
Lúc đó Tiểu Ngũ vừa mới tốt nghiệp đại học, Thẩm Yến chưa bao giờ liên hệ cô với Lục Thời Kì.
Bây giờ nghĩ lại, kỳ thực việc bạn trai của Tiểu Ngũ là Lục Thời Kì, tất cả đều có dấu vết mà tìm ra.
Lúc đó anh ấy từng đến nhà Lục Thời Kì ở nhờ, bạn gái của anh cũng ở đó.
Thế nhưng, cho đến tận ngày hôm sau rời đi, bạn gái của anh cũng chưa từng lộ diện chào hỏi anh ấy một tiếng.
Thẩm Yến vẫn còn nhớ, sáng hôm đó lúc anh ấy và Lục Thời Kì đang nói chuyện ở phòng khách, bạn gái của anh vội vã đi ngang qua cầu thang, sau đó đột nhiên chạy mất.
Lúc đó anh ấy vẫn luôn cho rằng bạn gái của Lục Thời Kì nhút nhát, bây giờ mới hiểu ra, cô nào phải nhút nhát, rõ ràng là đang cố ý trốn tránh anh ấy.
Về sau anh ấy gọi video call cho Tiểu Ngũ lại bị cô từ chối, sau đó cô nhắn tin cho anh ấy.
Khi ấy Tiểu Ngũ không dám video call với anh ấy là vì sợ anh ấy phát hiện ra cô cũng đang sống ở nhà Lục Thời Kì.
Anh ấy nói muốn đến đón cô, cô cũng lấy cớ ở ghép với người khác để từ chối.
Con bé này, thật đúng là toàn lời dối trá.
Nếu không phải lúc đó cô lừa anh ấy nói mình ở ngoại ô, lại còn ở ghép với người khác, anh ấy cũng sẽ không cho rằng cô đang yêu đương với tên nhà nghèo nào đó.
—— “Rốt cuộc là em ở ghép với con gái, hay là đang sống chung với tên nhóc nào rồi?”
—— “Em đâu có bị tên nhà nghèo nào mê hoặc chứ, anh đừng có mà suy diễn lung tung.”
—— “Tốt nhất là không có, nếu thật sự có, anh sẽ đánh gãy chân cậu ta, bản thân không có tiền đồ lại còn kéo em gái anh theo chịu khổ.”
—— “Anh, vậy nếu là tên nhà giàu thì sao?”
Tên nhà giàu.
Những ký ức năm xưa dần dần ùa về, Thẩm Yến siết chặt tay lái đến mức khớp xương trắng bệch, lại không nhịn được mà bật cười.
Bên trong xe, điện thoại rung lên, kéo dòng suy nghĩ của Thẩm Yến trở về thực tại.
Anh ấy liếc nhìn ghi chú: Tiểu Ngũ.
Thẩm Yến cố gắng giữ bình tĩnh một lúc rồi mới nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia, Khương Ngưng lo lắng hỏi: “Anh, tìm được cái tên thần kinh dọa Thỏa Thỏa khóc chưa? Xử lý thế nào rồi?”
“Tìm được rồi, đã dạy dỗ anh ta một trận rồi.”
“Vậy thì tốt, nhất định phải cho anh ta một bài học nhớ đời, xem anh ta còn dám bắt nạt Thỏa Thỏa nữa không.”
Thẩm Yến cố kìm nén không hỏi cô tại sao lại giấu giếm chuyện cô và Lục Thời Kì yêu nhau, anh ấy cố giữ giọng bình tĩnh: “Anh biết rồi, em đừng lo chuyện nhà nữa, cứ chơi cho vui đi.
Anh còn chút việc, rảnh anh gọi lại cho em.”
“Vâng, anh cứ bận việc đi, chuyện của Thỏa Thỏa giải quyết được là tốt rồi.”
Trở về Giản Khê Đình, Thỏa Thỏa đang chơi ở sân, thấy Thẩm Yến về thì lập tức chạy đến: “Cậu, cậu đi đâu vậy ạ?”
Thẩm Yến mỉm cười bế cậu bé lên: “Cậu đi xử lý chút việc.”
“Vậy bây giờ cậu có thể chơi xếp hình với cháu không?”
“Được, cậu chơi với Thỏa Thỏa.”
Hai cậu cháu vào nhà, Thỏa Thỏa bày bộ xếp hình lên tấm thảm, kéo Thẩm Yến cùng chơi.
Cậu bé chơi rất tập trung, còn Thẩm Yến thỉnh thoảng lại nhìn vào đôi mắt của Thỏa Thỏa.
Hèn gì Thỏa Thỏa nói người bố trong ảnh đẹp trai hơn ‘tên buôn người’ kia.
Thì ra là con trai của em gái anh ấy và Lục Thời Kì.
Ban đầu anh ấy chỉ thấy Thỏa Thỏa có nét hao hao giống Lục Thời Lâm, giờ nhìn kỹ lại, quả thật giống Lục Thời Kì hơn.
Anh ấy chưa bao giờ liên tưởng Tiểu Ngũ với Lục Nhị, cũng chưa từng để ý đến bố ruột của Thỏa Thỏa là người thế nào, cho nên đến tận hôm nay mới phát hiện ra.
Thỏa Thỏa nằm sấp trên tấm thảm, mặt dây chuyền ngọc bích Hòa Điền trên cổ tuột ra khỏi cổ áo.
Miếng ngọc này là do Lục Nhị tặng Thỏa Thỏa trong tiệc đầy tháng, Tiểu Ngũ vẫn luôn đeo nó trên cổ Thỏa Thỏa, trước hôm nay, Thẩm Yến không hề thấy có gì bất thường.
Bây giờ nhìn lại, miếng ngọc này thật sự chói mắt.
Lục Thời Kì từng nói anh và bạn gái chia tay là vì cô ấy muốn kết hôn, còn anh thì không muốn.
Tiểu Ngũ một mình ở nơi đất khách quê người mang trong mình đứa con của Lục Thời Kì, lấy hết can đảm chủ động đề cập đến chuyện kết hôn, cuối cùng lại bị anh nhẫn tâm từ chối.
Lúc đó, trong lòng cô đã đau khổ đến nhường nào?
Hèn chi cô muốn từ Đồng Thành trở về ngay trong đêm.
Tên khốn Lục Thời Kì này, nếu đã không có ý định kết hôn thì tại sao trong khoảng thời gian Tiểu Ngũ ở Đồng Thành, anh lại khiến cô mang thai?
Làm cho em gái anh ấy mang thai, cuối cùng lại từ chối kết hôn, hành vi như vậy chẳng khác nào cầm thú?
Thẩm Yến không thể ngờ, trong chuyện tình cảm Lục Thời Kì lại là một tên khốn nạn vô trách nhiệm như vậy.
Rõ ràng là em gái anh ấy bị anh chọc tức bỏ đi.
Không biết mấy năm nay anh làm ra vẻ bị đá, giả vờ thâm tình cái nỗi gì, thật là giả tạo đến cùng cực!
Bốn năm trước Thẩm Yến đã tự nhủ với lòng, nếu Tiểu Ngũ thật sự bị người ta làm tổn thương mới từ Đồng Thành chạy về, anh ấy nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.
Vậy mà người đó lại chính là người bạn tốt mà anh ấy luôn chân thành đối đãi.
Anh ấy và Lục Thời Kì quen biết đã mười mấy năm, Lan Thành và Đồng Thành một nam một bắc, bình thường họ ít có cơ hội gặp mặt, chủ yếu là liên lạc qua điện thoại.
Sau khi bước vào xã hội, có thể duy trì tình bạn này cho đến bây giờ, đối với Thẩm Yến mà nói là rất không dễ dàng, anh ấy luôn cho rằng mình và Lục Nhị sẽ là anh em tốt của nhau cả đời.
Nhưng bây giờ, anh ấy rất thất vọng về Lục Nhị.
Một kẻ lạnh lùng vô tình theo chủ nghĩa không kết hôn như Lục Thời Kì tại sao lại đi hại đời em gái anh ấy, còn khiến Tiểu Ngũ mang thai sinh con sớm như vậy nữa?
Ngay khi biết được sự thật, Thẩm Yến hận không thể lập tức bay đến Đồng Thành đánh cho anh một trận tơi bời.
Nhưng hiện tại, anh ấy cảm thấy ra tay cũng là thừa, chỉ mong muốn cả đời này không qua lại, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, tránh cho việc Lục Thời Kì phát hiện ra Tiểu Ngũ là em gái anh ấy rồi lại dây dưa không rõ.
Thấy Thẩm Yến cứ ngẩn ngơ, Thỏa Thỏa chạy đến ôm lấy cánh tay anh ấy lắc lắc, bĩu môi bất mãn: “Cậu ơi cậu ơi, cháu sắp ghép hình xong rồi, sao cậu không giúp cháu?”
Thẩm Yến kìm nén cảm xúc, dịu dàng xoa đầu Thỏa Thỏa: “Để cậu giúp cháu nhé.”
Điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.
Anh ấy lấy ra liếc nhìn, nhận được tin nhắn WeChat của Lục Thời Kì.
Lục Nhị: [Lục Tam nói cậu đánh nó, có chuyện gì vậy?]
Thẩm Yến tắt màn hình, cất điện thoại vào túi, không để ý đến anh..