Ánh nắng gần trưa rực rỡ hơn so với buổi sáng, một tia nắng len lỏi qua khe hở của rèm cửa chiếu vào bức tường, điểm tô thêm một mảng sáng cho căn phòng yên tĩnh.
Khương Ngưng từ từ tỉnh giấc trong hương thơm thoang thoảng của hoa hồng Mojito, cô nằm trên giường, đầu óc có chút trống rỗng.
Số hoa Lục Thời Kì tặng trước đó cô đều để ở văn phòng công ty, hôm qua anh lại tặng thêm một bó để ở nhà.
Hoa hồng màu xanh lá cây tươi mát và bắt mắt, dường như có thể gột rửa tâm hồn, tâm trạng của cô dần dần trở nên vui vẻ.
Cô cầm điện thoại lên nghịch một lúc, thấy đã gần mười một giờ, bèn duỗi người thức dậy, rửa mặt thay quần áo.
Từ trên lầu xuống, dì Tiết đang ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa, Khương Ngưng nhìn quanh, không thấy bóng dáng Thỏa Thỏa đâu.
Cô đi đến cửa bếp: “Dì Tiết, Thỏa Thỏa vẫn đang ở nhà bên cạnh sao?”
Dì Tiết quay đầu lại nhìn: “Sáng nay thằng bé chạy sang bên đó đến giờ vẫn chưa thấy về.”
Khương Ngưng đang định nói sang đó xem sao thì điện thoại rung lên, Lục Thời Kì gửi tin nhắn WeChat cho cô: [Em dậy chưa?]
Khương Ngưng cầm điện thoại cúi đầu trả lời: [Rồi.]
Lại hỏi anh: [Thỏa Thỏa vẫn ở chỗ anh à?]
Lục Thời Kì: [Đang ở đây, vừa rồi anh dẫn thằng bé đi siêu thị, mới về.]
[Trưa nay có thể sang đây ăn cơm không?]
Khương Ngưng nhìn chằm chằm vào tin nhắn Lục Thời Kì gửi đến, lại nhìn dì Tiết đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, có chút do dự.
Lục Thời Kì lại gửi tin nhắn đến: [Anh nấu.]
Anh ngay cả thời gian để kiếm tiền còn cảm thấy không đủ, lấy đâu ra thời gian học nấu ăn chứ?
Khương Ngưng có chút nghi ngờ tay nghề của anh: [Chắc chắn là ăn được chứ?]
Lục Thời Kì: [Ít nhất cũng không đến nỗi cháy đen khó nuốt.]
[Gần sát bên như vậy, nhất định phải nhắn tin WeChat với tôi sao?]
[Em qua đây trước đi.]
Khương Ngưng bị anh khơi dậy hứng thú, cất điện thoại, nói với dì Tiết trong bếp: “Dì Tiết, dì đừng bận nữa, trưa nay cháu và Thỏa Thỏa sẽ sang nhà bên cạnh ăn cơm.”
Vừa bước vào sân nhà bên cạnh, Lục Thời Kì thấy cô mãi không trả lời tin nhắn bèn gửi thêm một tin: [Rốt cuộc em có qua không?]
[Hay là để anh trịnh trọng thêm một chút, đích thân sang đó mời em?]
Khương Ngưng đẩy cửa phòng khách bước vào, nhìn anh trêu chọc: “Anh định mời tôi kiểu gì?”
Thỏa Thỏa nghe thấy động tĩnh liền chạy về phía này, trên tay cầm khẩu súng đồ chơi con quay phát sáng: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng dậy rồi.”
Món đồ chơi này Khương Ngưng chưa từng thấy, chắc là lúc nãy đi siêu thị Thỏa Thỏa nhìn thấy muốn mua, Lục Thời Kì liền mua cho cậu.
Lục Thời Kì bước tới, nhìn thấy Khương Ngưng đang đứng ở cửa.
Cô mặc một chiếc váy hoa nhí kiểu Pháp rất đời thường, váy dài đến mắt cá chân, vòng eo thon gọn tôn lên vóc dáng hoàn hảo, gương mặt trang điểm rất nhẹ nhàng nhưng vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Cô nhướng mày nhìn Lục Thời Kì, ánh mắt đánh giá chiếc tạp dề trên người anh: “Nhìn cũng ra dáng đấy chứ.”
“Nhưng mà,” Cô vẫn bán tín bán nghi, “Anh thật sự biết nấu ăn à?”
“Ban đầu anh cứ nghĩ là rất đơn giản.” Lục Thời Kì nhìn cô, “Bây giờ nhìn thấy em, đột nhiên anh lại thấy áp lực.”
Anh sợ mình sẽ thất bại.
“Không sao, anh cứ phát huy bình thường đi, tôi sẽ cố gắng không kén chọn.” Khương Ngưng nói đùa, liếc mắt nhìn về phía tủ giày, “Có dép lê không?”
Từ ngày Lục Thời Kì chuyển đến nhà bên cạnh, đây là lần đầu tiên cô đến đây.
Lục Thời Kì cúi người mở tủ giày, lấy ra một đôi dép lê màu hồng đặt bên chân cô.
Dép lê còn mới, đúng cỡ chân cô.
Khương Ngưng cong khóe môi, thay dép rồi bước vào trong.
Nhà bếp được thiết kế theo kiểu mở, trên bàn bếp bày biện rất nhiều nguyên liệu, cá tôm đầy đủ, vô cùng phong phú.
Khương Ngưng vẫn khó có thể tưởng tượng được đôi tay mười ngón không dính nước của anh khi dùng để nấu ăn sẽ như thế nào.
“Lục Thời Lâm đâu, chẳng phải anh ta cũng ở đây à?”
Khương Ngưng nhìn quanh quất một vòng cũng không thấy bóng dáng Lục Thời Lâm đâu.
Vị đại thiếu gia kia hễ có chuyện náo nhiệt là đã chạy đến từ sớm rồi, nay chắc là không có ở nhà.
“Nó phiền phức quá nên anh đuổi đến công ty tăng ca từ sớm rồi.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, trả lời thẳng thừng, không hề che giấu ý muốn được ở riêng với cô và Thỏa Thỏa.
Bị anh nhìn chằm chằm, Khương Ngưng cảm thấy không được tự nhiên lắm, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu, tiện tay vén một lọn tóc ra sau tai: “Vậy, cần tôi giúp một tay không?”
“Không cần.” Lục Thời Kì nói, “Em chơi với Thỏa Thỏa đi, một mình anh làm được rồi.”
Khương Ngưng cũng không khách sáo, bởi vì cô thật sự không biết nấu nướng.
Nếu Lục Thời Kì nhờ cô giúp đỡ, ước chừng sẽ càng giúp càng loạn.
Thỏa Thỏa trước đó có nói Lục Thời Kì đã bố trí một sân chơi nhỏ ở sân sau, cô còn chưa được thấy, bèn kéo Thỏa Thỏa đi xem thử.
Không gian khá rộng rãi, chủ đề cầu vồng khiến toàn bộ sân chơi tràn ngập sắc màu rực rỡ, tô điểm thêm cho khoảng sân này không ít.
Hèn chi lúc ngôi nhà này được trang trí, cô nhìn thấy nhân viên trang trí khuân rất nhiều thứ sặc sỡ vào trong.
Lúc đó bị bóng cây che khuất nên cô nhìn không rõ, còn tưởng là đồ nội thất, đoán mò xem là thẩm mỹ kỳ quái của tên nhà giàu mới nổi nào.
Thì ra là thiết bị giải trí cho trẻ em.
Gần đây Thỏa Thỏa đang mê mẩn, nhìn thấy cầu trượt yêu thích nhất liền chạy đến chơi.
Khương Ngưng chơi cùng cậu bé một lúc, cảm thấy hơi nhàm chán, nghĩ thời gian đẹp như vậy không thể lãng phí, cô quay về phòng định tìm sách đọc.
Sau khi tiếp nhận Venice Phi, trong lòng Khương Ngưng vẫn luôn mang áp lực rất lớn, thường xuyên nhắc nhở bản thân phải tự nạp năng lượng.
Cô biết Lục Thời Kì có rất nhiều sách, đủ loại ngành nghề, vừa nãy cô có nhìn thấy một kệ sách ở phòng khách.
Cô bèn đi đến đó tìm một cuốn sách liên quan đến quản lý, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh cửa sổ sát đất.
Sách đã được Lục Thời Kì chọn lọc quả nhiên rất khác biệt, ban đầu cô chỉ lật xem qua loa, không ngờ sau đó càng đọc càng thấy hay, cảm thấy cuốn sách này viết rất logic, trong lĩnh vực quản lý có rất nhiều điều đáng để cô học hỏi.
Trong đó cũng có một số chỗ cô cảm thấy khó hiểu, trùng hợp là bên cạnh những nội dung này Lục Thời Kì có ghi chú, cô đọc hiểu dễ hơn rất nhiều.
Khương Ngưng không biết mình đã xem bao lâu, tới tận lúc thấy cổ hơi đau mới ngẩng đầu lên hoạt động một chút.
Thỏa Thỏa đã từ sân sau quay về phòng khách, lúc này lại đang chơi con quay của cậu bé.
Ngửi thấy mùi cơm thơm phức, cô ngước mắt nhìn.
Từ vị trí này Khương Ngưng có thể nhìn thấy nhà bếp, Lục Thời Kì đang quay lưng về phía này, tay áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu tay, đang dọn những món ăn đã nấu xong ra đĩa.
Mùi thơm bay đến từng đợt, Khương Ngưng cảm thấy bụng đói, vô thức nuốt nước miếng.
Trên quầy bar đã bày sẵn vài món ăn nóng hổi, Khương Ngưng đặt sách xuống, đứng dậy đi tới: “Anh Lục, anh xong chưa, từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì, bây giờ đói lắm rồi.”
“Xong rồi.” Lục Thời Kì đặt món cuối cùng lên quầy bar, đưa tay cởi chiếc tạp dề trên người, “Xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”
Thật ra Khương Ngưng cũng không đến nỗi quá đói, nhưng mùi thơm quả thực rất hấp dẫn, màu sắc cũng đẹp mắt, hiện tại cô chủ yếu là rất tò mò, không biết hương vị có khiến cô thất vọng hay không.
Liếc mắt nhìn bàn ăn, cô quyết định giúp một chút: “Để tôi bê đồ ăn giúp anh.”
Vừa nói, cô vừa đưa tay định bê đĩa thức ăn ở mép ngoài cùng trên quầy.
Chiếc đĩa đó vừa được nung nóng ở nhiệt độ cao nên rất nóng, Lục Thời Kì nhìn thấy cảnh này định ngăn cản, nhưng tay Khương Ngưng đã đưa ra.
Đầu ngón tay hai bàn tay cô vừa chạm vào mép đĩa thì lập tức cảm thấy đau nhói, cô hét lên một tiếng rồi rụt tay về.
Sắc mặt Lục Thời Kì trầm xuống, vội vàng kéo cô đến bồn rửa, dùng nước lạnh giúp cô hạ nhiệt.
Dòng nước mát lạnh xối xả lên đầu ngón tay đỏ ửng vì bỏng của cô, át đi cảm giác đau rát, Khương Ngưng rốt cuộc cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc này cô mới để ý, Lục Thời Kì đang đứng phía sau, nắm lấy hai bàn tay bị bỏng của cô đặt dưới vòi nước.
Khương Ngưng bị anh ôm trọn từ phía sau, lưng áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể anh.
Tư thế này, muốn mờ ám bao nhiêu có mờ ám bấy nhiêu.
Hơi thở của anh phả lên đỉnh đầu cô, Khương Ngưng cứ thế yên lặng đứng trong lòng anh, trong lòng có chút xao xuyến.
Lục Thời Kì không nhận ra sự khác thường của cô, xả nước lạnh một lúc, anh nâng tay cô lên nhìn kỹ, thấy đầu ngón tay không còn đỏ như trước nữa, cũng không bị phồng rộp, lúc này mới yên tâm phần nào.
Anh ân cần hỏi: “Thế nào rồi, còn đau không?”
Khương Ngưng mím môi, lắc đầu.
Nhận ra sự khác lạ của cô, Lục Thời Kì lúc này mới chậm chạp ý thức được tư thế của hai người.
Khương Ngưng hơi cứng người, hoàn hồn lại định đẩy anh ra, Lục Thời Kì lại giữ chặt tay cô không buông, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay trắng nõn mịn màng của cô.
Anh khẽ cười, môi gần như chạm vào tai cô, giọng nói trầm thấp nhưng đủ gợi cảm: “Chỗ bị bỏng là tay, sao tai em lại đỏ? Trước đây cũng đâu thấy em dễ đỏ mặt như vậy.”
Trước đây anh vừa mở miệng là lại chọc cô tức giận, nào có biết dỗ dành như bây giờ.
Khương Ngưng vẫn còn nhớ rõ vẻ lo lắng và quan tâm không hề che giấu của anh lúc nãy.
Ai mà chịu nổi chứ?
Cô thầm oán trách trong lòng, nhưng tai lại càng đỏ hơn, chỉ có điều vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Chắc Thỏa Thỏa đói rồi, mau ăn cơm thôi.”
Khương Ngưng thoát khỏi vòng tay anh, quay đầu lại thì thấy Thỏa Thỏa không biết từ lúc nào đã đứng trước quầy bar, đang nhìn hai người.
Thấy Khương Ngưng nhìn qua, cậu bé vội vàng đưa hai tay che mặt, nhưng lại chừa một khe hở nhỏ trước mắt để lén nhìn về phía này, miệng nói: “Mẹ ơi, các bạn nhỏ ở lớp con nói bố mẹ nào hay hôn nhau ôm nhau thì tình cảm mới tốt, hai người ôm thêm một lúc nữa đi, con chưa đói, không vội ăn cơm đâu.”
Khương Ngưng: “…”
Lục Thời Kì: “….”
–
Ban đầu Khương Ngưng không ôm quá nhiều kỳ vọng vào tay nghề nấu nướng của Lục Thời Kì, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý khen được thì khen, còn không thì ba người ra ngoài ăn.
Có lẽ là do kỳ vọng thấp nên khi nếm thử cô đã có chút bất ngờ.
Thỏa Thỏa trông cũng rất thích, lúc cắm cúi ăn cơm chẳng buồn nói chuyện.
Mâm cơm này, nếu không có đủ thời gian thì không thể nào học được.
Khương Ngưng có chút tò mò: “Anh bận rộn như vậy, sao lại biết nấu ăn?”
Lục Thời Kì đáp: “Hồi cấp ba có học riêng với đầu bếp ở nhà, nhưng chỉ làm đúng một lần, đây là lần thứ hai.” Anh nhìn Khương Ngưng, “Lâu rồi không làm nên hơi vụng về, mấy hôm trước ở nhà có luyện tập, cho nên hôm nay mới gọi em đến ăn thử.”
“Sao hồi đó anh lại muốn học nấu ăn?”
Khương Ngưng vừa dứt lời thì bắt gặp ánh mắt Lục Thời Kì tối sầm lại, cô lập tức hối hận.
Còn có thể vì sao nữa, đương nhiên là muốn có được sự quan tâm của Lục Gia Vinh.
Anh đã nói chỉ làm đúng một lần, chứng tỏ từ đó về sau không hề động vào những thứ này nữa, chắc chắn là có hồi ức không tốt đẹp gì.
Thẩm Yến từng nói, dù Lục Thời Kì có làm gì cũng không thể nào khiến Lục Gia Vinh coi trọng.
Hồi cấp ba Khương Ngưng được Thẩm Yến và Thẩm Tịch cưng chiều vô pháp vô thiên, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, đến cả nhà bếp cũng chưa từng bước vào.
Vậy mà Lục Thời Kì ở cái tuổi đó lại học cách làm cả một bàn đồ ăn để lấy lòng người cha ruột của mình.
Không biết lúc đó anh vất vả làm xong, tràn đầy mong đợi chờ đợi một chút thương xót của Lục Gia Vinh, cuối cùng nhận lại được là gì.
Lạnh nhạt? Chê bai? Mỉa mai?
Dù sao cũng sẽ không phải là cảnh tượng như bây giờ, cả nhà quây quần vui vẻ.
Anh thản nhiên nói mình từng học hồi cấp ba, nhưng đáy mắt rõ ràng thoáng qua chút tổn thương và yếu đuối, chỉ trách cô lúc nãy hơi vô tâm, không những không phát hiện ra mà còn truy hỏi đến cùng vấn đề này.
Khương Ngưng muốn nói nếu nấu ăn khiến anh nhớ lại chuyện không vui, vậy thì sau này đừng làm nữa.
Nhưng nghĩ lại, nếu vết thương khó lành, chi bằng đối mặt với nó còn hơn là trốn tránh.
Nếu sau này anh thường xuyên nấu ăn cho cô và Thỏa Thỏa, mỗi lần đều nhận được phản hồi tích cực, có lẽ lâu dần ký ức năm đó sẽ không còn khiến anh đau lòng nữa.
Anh từng khúm núm lấy lòng, nhưng Lục Gia Vinh không thèm để ý, vậy thì sau này còn có cô và Thỏa Thỏa.
Khương Ngưng lại nếm thử một miếng, đôi mắt đẹp cong lên: “Lục Thời Kì, tôi thấy anh cũng có khiếu đấy chứ, mấy món này mà đem ra mở quán ăn chắc chắn làm ăn phát đạt, nên là sau này anh phải thường xuyên nấu nhé.”
Lục Thời Kì nhướng mày nhìn cô: “Từ bao giờ học được cách nịnh nọt thế?”
“Ai thèm nịnh nọt anh, có thể được một người kén chọn như tôi công nhận thì anh nên vui mừng đi.” Khương Ngưng nói xong, nghiêng đầu hỏi Thỏa Thỏa, “Cục cưng, bố nấu ăn có ngon không?”
Thỏa Thỏa miệng đầy thức ăn, đang phồng má cố gắng nhai, gật đầu ú ớ đáp: “Ngon ạ!”
“Đấy thấy chưa, con trai anh còn ăn đến mức này, trẻ con không biết nói dối đâu.”
“Được, vậy thì sẽ thường xuyên nấu.”
Một bữa cơm lại khiến cho tâm can thỏa mãn.
Ánh mắt Lục Thời Kì nhuốm ý cười, chủ động gắp thức ăn cho Khương Ngưng và Thỏa Thỏa.
Thỏa Thỏa ăn xong trước nhất, chạy vào phòng khách chơi súng đồ chơi.
Lục Thời Kì có điện thoại công việc gọi đến, anh đứng dậy đi ra phía cửa sổ sát đất nghe máy.
Khương Ngưng một mình ăn xong lau miệng, ngồi trên ghế sofa ở phòng khách nhìn về phía bóng lưng Lục Thời Kì, bỗng dưng ngoắc tay với con trai: “Thỏa Thỏa, con giúp mẹ một việc được không?”
Thỏa Thỏa chạy lại, Khương Ngưng ghé sát tai cậu bé thì thầm vài câu, sau đó hôn lên má cậu một cái.
Lục Thời Kì nghe điện thoại xong đi tới thì thấy hai mẹ con Khương Ngưng và Thỏa Thỏa đang nói chuyện khe khẽ.
Anh ngồi xuống cạnh Khương Ngưng: “Đang nói gì thế?”
Khương Ngưng cười nháy mắt ra hiệu cho Thỏa Thỏa.
Thỏa Thỏa chạy đến trước mặt Lục Thời Kì, trèo lên ghế sofa ôm cổ anh, hôn lên má anh một cái.
Lục Thời Kì bị hôn đến ngây người, thuận thế ôm lấy con trai, cười hỏi: “Sao hôm nay ngoan thế?”
Thỏa Thỏa đáp: “Mẹ vừa nói là hôm nay bố nấu ăn ngon như vậy, mẹ muốn thưởng cho bố một nụ hôn, nên bảo con hôn bố thay mẹ.”
“Nụ hôn vừa rồi là của mẹ, con cũng tặng thêm cho bố một cái nữa.” Nói xong cậu bé lại hôn lên má Lục Thời Kì một cái.
Lục Thời Kì nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng: “Chuyện này cũng có thể tìm người thay thế sao?”
Anh nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô, yết hầu khẽ chuyển động, cúi người lại gần, “Anh đang ở ngay đây, em cần gì phải phiền phức như thế, hay là tự đến hôn anh một cái đi?”
Chạm phải ánh mắt ngày càng sâu thẳm của anh, Khương Ngưng ngẩn người ra hai giây: “Lục Thời Kì.”
“Hửm?”
“Anh cũng giỏi mơ mộng giữa ban ngày đấy.”
Lục Thời Kì: “?”
Câu này nghe quen quen.
Anh cẩn thận nhớ lại, hình như trước đây anh đã từng nói với cô.
—— “Bám đuôi em thì sao, không được à? Cũng không phải ai cũng có tư cách bám đuôi bổn cô nương đâu, anh có cơ hội này là phúc đức tu mấy đời đấy.”
—— “Em cũng giỏi mơ mộng giữa ban ngày đấy.”
Không ngờ hôm nay lại ứng nghiệm vào đây.
Anh đang buồn bực, Thỏa Thỏa bỗng nhiên nhớ ra mình còn một vấn đề muốn hỏi, bèn nghiêng đầu nhìn về phía Khương Ngưng: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ dậy muộn quá, khi nào thì mẹ ngủ cùng bố vậy ạ?”
Lông mày Lục Thời Kì khẽ giật giật, nhìn về phía Khương Ngưng.
Khương Ngưng bị hỏi như vậy thì có chút lúng túng, cô nhìn Thỏa Thỏa với vẻ khó tin: “Sao con lại đột nhiên hỏi câu này, ai dạy con thế?”
Cô vừa hỏi vừa dùng ánh mắt đánh giá Lục Thời Kì đang giữ im lặng, vẻ mặt anh tựa như chuyện này không liên quan đến mình, trong lòng cô bỗng có chút nghi ngờ.
Thỏa Thỏa nhớ đến lời bố dặn, đây là vấn đề do cậu muốn hỏi, con người phải thật thà, không được đổ lỗi cho người khác, bèn chậm rãi nói: “Đây là con tự hỏi, không liên quan gì đến bố ạ.” Nói xong lại nhìn Lục Thời Kì, vỗ ngực đầy nghĩa khí, “Bố yên tâm, con sẽ không bán đứng bố trước mặt mẹ đâu.”
Lục Thời Kì: “?”
Bắt gặp ánh mắt sâu xa của Khương Ngưng, Lục Thời Kì chột dạ quay đầu, bất lực nhìn đứa con trai ngốc của mình.
Thằng nhóc này đúng là vẽ rắn thêm chân mà.
Khương Ngưng nhướn mày, đưa mắt đánh giá Lục Thời Kì: “Lục Thời Kì, anh còn chưa theo đuổi được tôi mà đã xúi giục con trai hỏi những câu như thế này rồi sao?”
Lục Thời Kì bất đắc dĩ: “Là do nó tự hỏi, anh không dạy nó.”
“Trước đây anh còn nói những lời từ chối tôi nào nữa nhỉ? Tôi phải trả lại anh một câu.”
Khương Ngưng dựa vào ghế sofa suy nghĩ một lúc, sau đó lại nhớ ra một câu, chậm chầm nhướng mí mắt, học theo giọng điệu lạnh lùng của anh trước đây nói: “Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Lục Thời Kì: “…”
Đây là câu anh nói lúc nào vậy?
—— “Nếu em muốn gả cho tôi, vậy thì đừng cố gắng nữa.”
—— “Vậy lỡ như anh muốn gả cho em thì sao?”
—— “Sao nào, em còn muốn tôi ở rể à? Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Rốt cuộc anh còn nói những lời gì nữa?
Lục Thời Kì đột nhiên hối hận.
Bây giờ anh chỉ muốn quay lại quá khứ, rút lại tất cả những lời đã nói trước đây..