Thỏa Thỏa hoàn toàn không biết phòng sách ở đâu, cậu tìm hết tầng một lại lên tầng hai, vừa gọi vừa lần lượt tìm người trong từng phòng: “Mẹ ơi, bố ơi, hai người đâu rồi ạ?”
Tìm một vòng trong phòng ngủ ra thì vừa đúng lúc nhìn thấy Khương Ngưng đứng ở cửa phòng sách, cô đang mỉm cười nhìn cậu nhóc: “Cục cưng, mẹ ở đây nè.”
Mắt Thỏa Thỏa sáng lên, vội vàng chạy tới nhào vào lòng Khương Ngưng, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con tỉnh dậy không thấy mẹ đâu.”
Khương Ngưng mỉm cười xoa đầu cậu nhóc, dịu dàng nói: “Không phải gặp đây rồi sao, mẹ đâu có chạy đi đâu xa.”
“Bố đâu rồi ạ?” Thỏa Thỏa thò đầu nhìn vào phòng sách phía sau Khương Ngưng.
“… Bố bây giờ đang hơi bận, chúng ta đừng làm phiền bố nữa.” Khương Ngưng vừa nói vừa dắt tay cậu bé đến phòng khách tầng hai.
Lục Thời Kì từ phòng sách đi ra, Khương Ngưng đang ngồi trên ghế sô pha chơi dây chun với Thỏa Thỏa.
Thỏa Thỏa nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn: “Bố, bố bận gì vậy ạ, sao giờ mới ra?”
Lục Thời Kì đưa tay véo lên khuôn mặt mũm mĩm của con trai, nhìn Khương Ngưng với ý vị sâu xa.
Nhận ra ánh mắt nóng bỏng của anh, Khương Ngưng giả vờ như không thấy, ném sợi dây chun trong tay cho Lục Thời Kì: “Để bố chơi với con nhé.”
Lục Thời Kì nhìn thứ cô đưa tới, nhớ đến lúc nãy thứ này ở trên ngón tay cô dễ dàng biến hóa ra hình dạng gì đó, anh nghi ngờ hỏi: “Cái này chơi thế nào?”
Khương Ngưng không thể tin nổi: “Ngay cả chơi dây chun mà anh cũng không biết sao?”
Lục Thời Kì lắc đầu.
Khương Ngưng nhìn về phía Thỏa Thỏa: “Chắc tuổi thơ của bố con nhạt nhẽo lắm.”
Thỏa Thỏa gật đầu phụ họa: “Vâng, nhạt nhẽo lắm.”
Lục Thời Kì: “…..”
Khương Ngưng thở dài ngồi xuống cạnh anh, nhận lấy sợi dây chun trên tay anh rồi biến hóa thành hình dạng đơn giản nhất, đưa qua: “Anh nhìn xem mỗi ngón tay của em đặt như thế nào, sau đó anh chống giữ, em dạy anh tiếp theo lật như thế nào.”
Lục Thời Kì nhìn một lúc rồi đặt ngón tay tương ứng của mình vào vị trí tương ứng với cô.
Hành động này khiến nhiều ngón tay của hai người không thể tránh khỏi chạm vào nhau.
Rõ ràng lúc nãy trong phòng sách còn thân mật hơn nhiều, nhưng bây giờ khi đầu ngón tay chạm nhau, Khương Ngưng lại vô cớ có chút ngại ngùng.
Cô tránh né sự động chạm của anh, nói với con trai: “Hay là để Thỏa Thỏa chơi cho bố xem đi.”
Lục Thời Kì nhận ra dái tai của cô ửng đỏ, anh mỉm cười dựa vào ghế sô pha, nhìn hai mẹ con chơi đùa.
Thật ra Khương Ngưng biết chơi dây chun là do Khương Hoa dạy.
Khương Hoa không thích cô ra ngoài, càng không cho phép cô tiếp xúc với người khác giới.
Khi Khương Ngưng ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho bà sắp đặt, bà cũng sẽ giống như tất cả những người mẹ hiền từ trên thế gian này chơi đùa cùng cô, cưng chiều cô, hận không thể dâng hết những thứ tốt đẹp nhất trên đời đến trước mặt cô.
Về sau, Khương Ngưng dần lớn lên, bắt đầu có ý thức hay vô ý phản kháng lại ham muốn kiểm soát gần như bệnh hoạn của bà, Khương Hoa vì vậy mà tức giận phát điên, giam cầm cô, đánh đập cô, quan hệ mẹ con cuối cùng ngày càng xa cách.
“Mẹ ơi, đến lượt mẹ rồi.” Tiếng giục giã của Thỏa Thỏa kéo suy nghĩ của Khương Ngưng trở lại, cô mỉm cười tiếp tục chơi với con trai.
Lục Thời Kì học rất nhanh, chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ hết.
Anh nói muốn thử xem, Khương Ngưng đưa sợi dây chun cho anh.
Thấy hai người chơi dây chun cũng ra dáng, Khương Ngưng nghĩ đến lúc nãy vì bị Lục Thời Kì quấy rầy nên còn chưa xem sách được bao nhiêu, bèn đứng dậy đi đến phòng sách, để hai bố con ở lại đây.
Hình dáng mà Lục Thời Kì và Thỏa Thỏa biết chơi quá ít, chẳng bao lâu sau Thỏa Thỏa đã hơi chán, định kéo Lục Thời Kì xuống lầu, vừa ngẩng đầu lên thì chú ý thấy quần áo trên người Lục Thời Kì nhăn nhúm trông như bị ai đó vò nát.
Thỏa Thỏa đột nhiên hỏi: “Bố ơi, bố hết tiền rồi sao?”
Lục Thời Kì bị hỏi mà không hiểu gì, định lên tiếng thì Thỏa Thỏa như nghĩ đến điều gì đó, nói với anh: “Bố đợi con ở đây một lát, con quay lại ngay.”
Nói xong cậu lập tức chạy vù xuống lầu, Lục Thời Kì sợ cậu ngã nên vội vàng đuổi theo dặn dò chạy chậm một chút, lại hỏi: “Con đi đâu thế?”
“Bố đợi con chút.” Thỏa Thỏa cũng không quay đầu lại, chạy đi rất nhanh, “Con quay lại ngay thôi!”
Thỏa Thỏa về nhà một chuyến, lúc quay lại, Lục Thời Kì đang ngồi trước cửa sổ sát đất ở tầng một lật giở một quyển sách.
Lần này dì Tiết đi theo sau cậu bé, trên tay dì ấy xách một cái thùng lớn.
Đi vào trong nhà, Thỏa Thỏa hô tô với Lục Thời Kì: “Bố ơi, bố mau tới khiêng đồ với ạ!”
Lục Thời Kì nghi ngờ đặt cuốn sách xuống, đứng dậy đi tới nhìn thoáng qua cái thùng, lại khó hiểu nhìn sang dì Tiết: “Đây là cái gì vậy?”
Nghĩ đến đồ vật bên trong không hề tầm thường, dì Tiết hỏi dò: “Cô Khương cũng có ở đây sao?”
Thấy Lục Thời Kì gật đầu, dì Tiết yên tâm: “Vậy thì được rồi, cậu Lục tự mình xem là biết.”
Lúc Lục Thời Kì khiêng thùng đến phòng khách, dì Tiết đi trước một bước.
Anh mở thùng ra, bên trong có rất nhiều ống heo được làm bằng vàng nguyên chất, đủ hình dạng động vật nhỏ.
Lục Thời Kì lần lượt lấy ra bày trên bàn trà, phát hiện ra là cả bộ mười hai con giáp.
Mỗi cái đều rất nặng, khó trách cậu bé không tự mình khiêng nổi, phải nhờ dì Tiết giúp cậu mang đến.
Lục Thời Kì còn đang kinh ngạc không biết cậu bé mang những thứ này đến làm gì, Thỏa Thỏa đã hào phóng đẩy tất cả về phía anh, nói: “Bố, cho bố hết đó, bố lấy mua quần áo đi.”
Lục Thời Kì: “?”
Thỏa Thỏa chỉ vào áo sơ mi trên người anh: “Áo bố nhăn quá à, nhìn như sắp rách tới nơi rồi.
Bố không có tiền mua áo mới nên mới mặc cái áo nhăn nhúm thế kia ạ?”
Lục Thời Kì lúc này mới cúi đầu nhìn bản thân.
Chiếc áo sơ mi của anh đúng là đã bị Khương Ngưng vò đến nhăn nhúm từ trước đó, vì Thỏa Thỏa đột ngột đến nên anh còn chưa kịp đi thay.
Lục Thời Kì nhịn không được bật cười: “Mặc áo nhăn một chút thôi mà, sao con lại cảm thấy bố con không có tiền?”
Thỏa Thỏa chớp chớp đôi mắt, trong đáy mắt trong veo thuần khiết: “Hai cậu nói đó ạ! Trước đây họ đã kể với con rồi, bố con là một tên nhà quê nghèo rớt mồng tơi ở Đồng Thành.
Nhà bố không phải ở Đồng Thành sao? Hơn nữa bố còn là bố con, vậy chắc chắn bố cũng là tên nhà quê nghèo rớt mồng tơi, hai cậu sẽ không lừa con đâu.”
Lục Thời Kì: “….”
Nói xong, Thỏa Thỏa lại chỉ vào căn nhà: “Bố mua nhà người ta ở rồi chứ không phải mua nhà mới, chắc chắn là vì bố hết tiền, con biết mà.”
Lục Thời Kì: “…..”
Thấy bố không lấy heo đất của mình, Thỏa Thỏa bèn cầm một con heo đất khác nhét vào lòng anh: “Bố ơi, bố đừng buồn, con không chê bố nghèo đâu, tiền của con bố cứ lấy mà tiêu.
Cái này làm bằng vàng đấy ạ, giá trị lắm, bố có thể tiêu được rất rất lâu.”
Lục Thời Kì nhìn thứ trong tay, vừa cảm động vừa buồn cười.
Lần đầu tiên trong đời có người nói anh nghèo, lại còn không chê anh, còn cho anh nhiều heo đất đáng yêu đến vậy.
Lúc này Lục Thời Lâm vừa từ công ty trở về, đang thay giày ở cửa thì nghe thấy đoạn đối thoại của hai bố con.
Anh ta vênh váo đi tới, cười khoái trá nói: “Anh, vị trí số một trên bảng xếp hạng người giàu của anh có vẻ hơi ảo nhỉ, vậy mà đến mức phải để con trai ruột dùng vàng đến cứu tế rồi sao?”
Vừa dứt lời, anh ta nhìn thấy những con heo đất bằng vàng được xếp ngay ngắn trên bàn trà, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ này suýt chút nữa thì làm chói mắt anh ta: “Hơ, nhiều vậy sao!”
Anh ta nhìn Thỏa Thỏa: “Nhóc con, ai mua cho cháu đấy?”
“Mẹ mua cho cháu ạ.”
“Sao mẹ cháu lại mua nhiều vàng cho cháu thế? Giàu có phết nhỉ…” Lời còn chưa dứt, Lục Thời Lâm đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của anh trai, cả người anh ta thoáng cứng đờ, lập tức nịnh nọt cười với Lục Thời Kì: “Ý em là không hổ danh là chị dâu tương lai của em, thật sáng tạo!”
Heo đất con nào con nấy đều đẹp mắt, Lục Thời Lâm cầm lên tay cân nhắc: “Được đấy, khá nặng, lại còn được làm tinh xảo thế này, chắc là được đặt làm riêng rồi.
Tiền công với trọng lượng vàng ít nhất cũng phải năm mươi vạn một con.
Lại còn đủ bộ mười hai con giáp thì còn đáng giá hơn, chắc phải vài trăm vạn ấy nhỉ, chú cũng muốn.”
Thỏa Thỏa vừa nghe đã cuống lên, đưa tay định giật lại: “Chú, chú trả lại cho cháu, đây là cháu cho bố cháu!”
Lục Thời Lâm giơ lên cao không cho cậu lấy: “Thế này đi, chú chỉ cần một con thôi được không?”
“Không được, đều là của bố cháu!” Lục Thời Lâm giơ lên cao quá, Thỏa Thỏa không lấy được, sốt ruột nhảy dựng lên.
Lục Thời Kì nhíu mày quát: “Lục Tam, trả lại cho thằng bé.”
Lục Thời Lâm bĩu môi, trả heo đất bằng vàng lại cho Thỏa Thỏa.
Thỏa Thỏa nhận lấy, đi tới trước mặt Lục Thời Kì rồi nhét vào lòng anh: “Bố, bố cất nhanh đi kẻo chú cướp mất đấy ạ.”
Lục Thời Kì mân mê thứ trong tay, một tay bế Thỏa Thỏa ngồi lên đùi mình: “Cho bố hết thật sao, con không giữ lại chút nào à?”
Thỏa Thỏa lắc đầu: “Bố nghèo hơn con mà, thôi bố cứ giữ hết đi ạ.”
Cậu bé còn an ủi anh: “Bố, trước đây bố ở trên cao như thế không kiếm được tiền cũng bình thường, bây giờ quay về đây rồi bố sẽ kiếm được tiền thôi, nhất định sẽ không nghèo mãi đâu ạ.”
Lục Thời Kì nhíu mày: “Con nói trước đây bố ở ‘trên cao’, là cao cỡ nào?”
“Là trên trời đó bố, mẹ bảo không được nói mấy câu như ‘ở trên trời’ hay ‘chết’, như vậy là đang mắng người ta.
Nên là sau này chúng ta đừng có nói mấy câu như thế nữa, nói là ở trên cao thôi.”
Khóe miệng Lục Thời Kì giật giật.
Không biết trước đây Thẩm Yến với Thẩm Tịch có hay nhồi nhét linh tinh cho Thỏa Thỏa hay không mà chuyện bố cậu nghèo với ở trên trời chết rồi lại bén rễ sâu trong lòng con trai anh như vậy.
Để tránh việc Thỏa Thỏa sau này đi khắp nơi nói lung tung, Lục Thời Kì suy nghĩ một lúc rồi nói với cậu: “Trước đây bố chưa chết, càng không có chuyện ở trên trời.”
Thỏa Thỏa kinh ngạc ngẩng đầu: “Bố bị tai nạn giao thông chết mà, chẳng lẽ mẹ lại gạt con ạ?”
Cậu bất mãn nói: “Bố không được nói mẹ như thế! Mẹ con tốt lắm, mẹ chưa bao giờ gạt ai!”
Lục Thời Kì nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể thuận theo con trai: “Mẹ con là nhất, mẹ con nói sao thì đúng là vậy.”
Lục Thời Lâm ở bên cạnh cúi đầu xuống, vai run lên bần bật, rõ ràng là đang nhịn cười.
Từ khi Lục Thời Kì tiếp quản Lục thị thì có rất nhiều người sợ anh, đương nhiên Lục Thời Lâm cũng run như cầy sấy.
Bao năm nay có bao giờ Lục Thời Lâm thấy anh hai mình phải chịu ấm ức đâu, đúng là chuyện lạ đời.
Nhìn thấy áo sơ mi của Lục Thời Kì nhăn nhúm, Lục Thời Lâm buột miệng hỏi: “Anh, áo anh bị sao thế, đánh nhau với ai à?”
Anh hai anh ta là người kỹ tính, chưa bao giờ để quần áo nhăn nhúm cả, sao hôm nay lại ăn mặc như vậy?
Lục Thời Kì chẳng buồn đáp lại, chỉ đứng dậy khỏi ghế sofa: “Trông thằng bé giúp anh, anh lên thay đồ.”
Sau khi anh lên lầu, Thỏa Thỏa nhỏ giọng nói với Lục Thời Lâm: “Chú ơi, lần sau chú đừng hỏi nữa, bố cháu buồn đấy ạ.”
“Sao lại buồn?”
“Áo bố cũ rồi, lại hết tiền mua đồ mới, bố nghèo lắm.” Thỏa Thỏa cau mày thở dài: “Cho nên cháu mới đưa hết heo đất của cháu cho bố, kêu bố mua đồ mới.”
Lục Thời Lâm như nghe phải chuyện cười: “Bố cháu mà hết tiền? Vậy thì trên đời này cũng không còn người giàu có nữa.”
Anh ta nhìn Thỏa Thỏa, hỏi: “Nhóc con, cháu biết tỷ phú không? Bố cháu là tỷ phú đó!”
Thỏa Thỏa ngơ ngác hỏi lại: “Tỷ phú là gì ạ?”
“Tỷ phú là người giàu nhất trên đời này.”
“Giàu hơn cả mẹ cháu ạ?”
“Chắc chắn là vậy rồi.”
“Vậy còn giàu hơn cậu cháu nữa ạ?”
“Dĩ nhiên, chẳng phải chú đã nói rồi sao, trong số những người giàu có thì bố cháu đứng thứ nhất luôn đấy.”
Thỏa Thỏa cau mày suy nghĩ: “Nhưng cậu nói bố cháu là tên nhà quê nghèo rớt mồng tơi, cậu không gạt cháu đâu.”
Nghĩ đến một chuyện gì đó, ánh mắt cậu bé bỗng sáng rực lên: “Cháu biết rồi! Trên trời có nhiều ngôi sao như vậy, chắc chắn lúc xuống đây bố đã mang theo cả ngôi sao!”
Thỏa Thỏa ưỡn ngực đầy tự hào: “Bố cháu lợi hại thật! Chẳng những hồi sinh được mà còn hái sao đổi tiền nữa!”
Lục Thời Lâm: “…”.