Chia Cho Em Một Cái Đuôi


Trong tiểu đội Trọng Dương, bởi vì những tin tức và hình ảnh mà Phan Cốc tung vào nhóm, bầu không khí trở nên đặc biệt sôi nổi.
Vốn cũng không nhiều người biết chuyện, hoặc kể cả họ có biết thì cũng không tin lão đại của bọn họ sẽ coi trọng chuyện đó.

Ý nghĩa kỷ niệm của việc tặng súng lớn hơn so với ý nghĩa thực sự.

Nhưng sau khi bức ảnh được đăng lên, giống như ném một viên đá vào mặt nước tĩnh lặng… thực sự là tặng như một quà, và đối phương thực sự là một người phụ nữ.
Ngay lập tức những bình luận gào khóc thảm thiết tới ào ào.

Có người nói lão đại thanh tâm quả dục lâu như vậy, rốt cuộc cũng sẵn sàng chấm dứt sự trong sạch của mình, tìm đối tượng rồi.

Nói như vậy đại khái là bởi vì anh ta đã đi theo Lục Át từ trước lúc tận thế, đã chứng kiến kiếp độc thân hơn mười năm của anh rồi.
Có người đoán xem cô gái kia là người như thế nào, gặp lão đại bọn họ như thế nào, tại sao vừa ra ngoài đã có cảnh trao đổi “lễ vật đính ước” rồi.

Trong bức ảnh, Bạch Tiểu Hồ đang cầm khẩu súng trong tay, trong tay Lục Át rõ ràng cũng đang cầm thứ gì đó.

Tuy rằng nhìn không ro là thứ gì (thực ra là viên tinh hạch), nhưng lòng bàn tay đang hướng lên đưa cho đối phương, giống như muốn trao đổi đồ vật, lại giống như đã trao đổi xong rồi.
Nói tóm lại cả nhóm đều đang hóng hớt, mặc dù ngay sau đó bức ảnh đã bị thu hồi nhưng vẫn có người đã nhanh tay lẹ mắt ngấm ngầm lưu ảnh về máy, chẳng mấy chốc bức ảnh đã được lan truyền trên khắp các nhóm nhỏ.
Nói đến đây, rất nhiều những lời đồn bên ngoài về tiểu đội Trọng Dương đều là thật.

Chẳng hạn như họ ăn ngon, mặc đẹp, chỗ ở tốt, kinh phí cao, tỷ lệ tử vong và thương tật thấp, vì vậy rất nhiều người vừa có tiền vừa nhàn hạ, lại mưu cầu danh lợi nên đều tham gia vào hoạt động hóng hớt.
Chỉ là có người thì đang hóng hớt, có vài người lại đang tức giận vì những lời đồn này.
Ứng Miểu nhìn bức ảnh không lộ mặt trong điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó chịu.

Trong lòng cô ta lan tràn một cảm giác khủng hoảng, sau một hồi lâu có gắng kiềm chế, cô ta mới có vẻ mặt tự nhiên hơn đi tới chỗ của Ôn Liên Sinh, cười hỏi: “Đội chúng ta lại có thêm thành viên mới rồi sao?”
Ôn Liên Sinh ngồi bên cửa sổ vuốt ve con mèo.

Hôm nay là ngày nghỉ của Lục Át, là thời gian ở cùng con mèo béo này.


Bây giờ anh ra ngoài rồi, con mèo béo này hiển nhiên có chút không vui, nhưng vì sự an ủi này nên cảm thấy cũng chẳng sao cả, chỉ là nó không có nhiều hứng thú thôi.
Ôn Liên Sinh đối mặt với Ứng Miểu, cười nhẹ rồi nói: “Có thể gia nhập tổ đội thì tốt, nhưng điều này phải đợi Lục Át trở về mới biết được.”
Vẻ mặt Ứng Miểu ảm đạm.

Từ sau khi anh trai cô ta qua đời, Lục Át và Ôn Liên Sinh chăm sóc cô ta rất tốt, còn thành lập tiểu đội Trọng Dương không chỉ được đặt theo tên của anh trai cô ta mà con khẳng định rõ ràng vị trí cốt cán của cô ta.

Tuy nhiên cô ta biết rằng, bọn họ cũng không thực sự đối xử thân thiết với bản thân mình như vậy.
Đối với Vạn Tá Siêu, Dư Cẩn, những người đã chiến đấu cùng nhau từ những ngày đầu của tận thế, hay ngay cả Phan Cốc, Lâm Đào và những người trẻ tuổi gia nhập sau này, bọn họ đều thân thiết và được tín nhiệm hơn, rõ ràng nhất là, ở trước mặt những người đó, Ôn Liên Sinh đều gọi là “A Lục” khi nhắc đến Lục Át, còn ở trước mặt cô ta, anh ấy vẫn luôn gọi là “Lục Át.”
Một cách xưng hô, thân sơ lập kiến*.
*thân sơ lập kiến: thân quen hay không nhìn là biết.
Ứng Miểu không cam lòng, càng không phục.

Cô ta luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, luôn muốn làm cho bản thân mình xinh đẹp xuất sắc, nhưng tất cả đều vô ích.

Cô ta cảm thấy mình không thể hòa nhập với bọn họ một chút nào.
Cô ta không tin không ai nhìn ra tâm tư của cô ta dành cho Lục Át, nhưng bây giờ Lục Át lại có liên quan với một người con gái khác, mọi người rất tích cực bàn tán, nhưng không ai cảm thấy bất bình thay cô ta.
Ứng Miểu nắm chặt hay tay: “Anh Ôn.”
Ôn Liên Sinh mỉm cười nhìn cô ta, giống như một cây trúc tao nhã lãnh đạm, lẳng lặng đợi cô ta nói tiếp.
Nhưng Ứng Miểu lại không nói nên lời.
Nói như thế nào? Hỏi thẳng quan hệ của Lục Át và người phụ nữ đó là như nào? Hay là nói bóng nói gió rằng ngoại hình cô ta (Bạch Tiểu Hồ) trông rất kỳ quái, lại không rõ lai lịch, tiếp cận Lục Át với mục đích không tốt? Hay tiểu đội bọn họ không thể tùy tiện nhận người?
Cô ta làm sao có thể nói những lời này được chứ? Nhưng sao có thể không nói gì, không làm gì? Người ta đã sắp đến nơi rồi!
“Meo meo!” Chắc là do hai người giằng co quá lâu, làm xáo trộn sự yên tĩnh lão mèo nên nó khó chịu lên tiếng, đứng dậy vươn vai như một một chiếc lò xo rồi nhẹ nhàng nhảy khỏi bàn, bước đi một cách duyên dáng như đang đi trên sàn diễn đắt tiền.
Thần sắc trong mắt Ứng Miểu trở nên âm u hơn.

Cô ta cảm thấy con mèo này chán ghét cô ta.

Hoặc là nói, con mèo này chưa bao giờ thích cô ta.


Con người còn có thể che giấu cảm xúc của mình, còn con mèo này ngay từ ngày đầu tiên nó đã tỏ ra chướng mắt cô ta.

Cô ta hít một hơi thật sâu rồi cười nói: “Không có gì.

Dù sao thì cô gái đó cũng đã cứu Phan Cốc và những người khác, chúng ta phải đối xử tốt với cô ấy.

Để tôi chuẩn bị một phòng cho cô ấy, sắp xếp bên cạnh phòng tôi thì sao, chúng tôi đều là con gái, ở gần cũng dễ chăm sóc nhau hơn.” (tui chúa ghét mấy đứa tỏ vẻ thanh cao giả nai như thế này luôn á, mong là bà này không có nhiều đất diễn)
Ôn Liên Sinh vẫn chỉ mỉm cười nói: “Đợi người đến rồi nói.

Nếu đối phương nguyện ý gia nhập với chúng ta thì sẽ thích hợp để giữ lại, có thể để cô ấy tự chọn chỗ ở.”
Vẻ mặt Ứng Miểu cứng lại, cô ta không ngờ rằng anh ấy sẽ không cho mình mặt mũi như thế này.

Với địa vị của cô ta ở trong đội, đến việc nhỏ như thế này mà cô ta cũng không được làm chủ sao?
Trong lòng cô ta dậy sóng nhưng vẫn biểu hiện như không có chuyện gì.
Ôn Liên Sinh nhìn theo bóng lưng của cô ta, âm thầm lắc đầu.

Anh không phải là người lòng dạ hẹp hòi, cũng không biết quan hệ giữa cô gái sắp tới và Lục Át là gì, tốt hơn hết là nên tách cô ấy ra khỏi Ứng Miểu, ít nhất cũng không thể để Ứng Miểu như bà chủ tiếp đãi cô ấy.
Ngay cả khi không có quan hệ gì, yêu cầu ngấm ngầm này của Ứng Miểu cũng đã vượt quá giới hạn rồi.
Chỉ vì anh trai của Ứng Miểu là bạn thân của bọn họ, là bạn bè sống chết có nhau.

Trước khi tận thế bọn họ đã cùng nhau khởi nghiệp, trước khi cậu ta chết cũng đã cầu xin bọn họ chăm sóc cho Ứng Miểu như em gái của mình, vì vậy họ mới không thể đối xử quá gay gắt với cô ta.
Ôn Liên Sinh nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Những việc này để cho Lục Át đau đầu thì hơn.
Vừa nghĩ tới đây thì bên ngoài có động tĩnh, là Phan Cốc và những người khác đã trở lại.
Ôn Liên Sinh lập tức điều khiển xe lăn đi ra ngoài.


Trước cửa nơi đóng quân của bọn họ có một khoảng đất trống rất rộng, lúc này bên ngoài đều đã có rất nhiều người chờ đợi, rõ ràng là họ đã nhận được tin tức, đến đây để hóng hớt.
Cửa chính, ba chiếc xe địa hình chạy tới, vừa dừng lại lập tức bị mọi người vây lấy, người bị thương được nâng xuống.
Ôn Liên Sinh nhìn qua, vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng có vài người gãy xương và nôn ra máu, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, anh hỏi: “Đội trưởng Lục đâu?”
Những người khác cũng muốn hỏi cô gái trong hình kia đâu?
Phan Cốc gãi đầu: “Cô gái nhỏ say xe, lão đại đi cùng cô ấy rồi, bảo chúng tôi về trước.”
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh lập tức trở nên sửng sốt.

Một là vì đột nhiên bây giờ có người bị say xe, hơn nữa còn sợ hãi ngồi xe vì bị say xe.

Hai là vì đội trưởng Lục của bọn họ, một vị lão đại trước giờ luôn bày ra vẻ mặt lãnh đạm, đột nhiên tự mình ở lại đi theo một cô gái bị say xe.
Lão đại từ khi nào lại có kiên nhẫn tốt như vậy? Từ khi nào lại chăm sóc người khác như vậy?
Mẹ ơi, đây không phải là sức mạnh tình yêu sao!
Về phần những người được cô cứu thì nghĩ, lão đại là vì lý do này mới chiếu cố cô ấy như vậy, không được nghe tin vỉa hè.
Vì vậy Phan Cốc và những người không bị thương bị bao vây và tra hỏi về hiện trường sự việc.
Đương nhiên cũng có những người âm thầm xì xào, cô gái này có phải có chút yếu ớt và lập dị không, bởi vì say xe mà không muốn ngồi xe, hay là muốn lão đại bọn họ ở lại đi cùng mình?
Đằng sau đám người, mặt Ứng Miểu đang bình tĩnh, sau khi nghe thấy những tiếng xì xào kia thì lập tức trở nên đen lại, nghiến răng nghiến lợi, mặc kệ mấy người đang an ủi, quay người rời đi.
Mà lúc này, hai người được bàn luận vẫn đang ở trong bãi đậu xe.
Lục Át đã tháo dỡ một số xe máy, rồi ghép chúng lại với nhau tạo thành một chiếc mới, còn thu thập xăng từ nhiều chiếc xe bị bỏ lại khác.

Anh cố gắng khởi động mấy lần và cuối cùng cũng thành công.
Anh dùng mảnh vải nhặt được lau yên xe, sau đó lại lau dầu trên ta rồi ngồi ở trên xe nói với Bạch Tiểu Hồ: “Lên đi.”
Bạch Tiểu Hồ ngập ngừng nhìn chiếc xe.
Lục Át nói: “Cái này không bị say xe đâu, không thì cô cứ đi đi bộ về căn cứ à?”
Bạch Tiểu Hồ âm thầm tính toán khoảng cách, thực sự là phải đi đến lúc trời tối.
Cô bước tới, cố gắng ngồi lên nó.

Trong trí nhớ cô có được, các cô gái mặc váy đều ngồi nghiêng một bên, vì vậy cô cũng bắt chước như thế: “Như thế này?”
Lục Át trầm mặc một lúc, ấn lên eo của mình: “Bám vào đây, tốt nhất là nên ôm.”
“Ừ.” Bạch Tiểu Hồ ngoan ngoãn làm theo, hai tay ôm lấy eo của anh, còn nhìn trộm cái mông nào đó.
Trong lòng cô âm thầm thích cảm giác này, đồng thời cũng có chút tiếc nuối, tiếc rằng đây là eo chứ không phải mông.
Phải biết rằng vừa rồi trong lòng cô đã luyện tập vô số lần làm thế nào để sờ mông người khác mà không ai biết.


Giả bộ vô ý, lễ phép hữu nghị mà sờ mông người ta.

Khụ khụ, nói chính xác là sờ xương cụt.

Nhưng mấy lần cô lặng lẽ tiến lại gần, duỗi tay ra thì Lục Át đều vô cùng cảm giác, giống như sau lưng có đôi mắt đang nhìn cô.

Vì vậy cô chỉ có thể bỏ cuộc giữa chừng.
Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, dũng khí trong lòng Bạch Tiểu Hồ đã hoàn toàn bị dập tắt.
Rõ ràng trước đây cô không hề để tâm khi sờ mông cậu thiếu niên kia, nhưng đối mặt với Lục Át, cô thực sự không dám làm.
Vào thời điểm cô ngồi sau lưng anh, xương cụt gần trong gang tấc, ngón tay sắp cử động, nhưng trong lòng vẫn không có can đảm.
Cô luôn cảm thấy hậu quả của hành động ấy sẽ rất nghiêm trọng.

Chẳng hạn như ngã xe, từ nay về sau bị coi là một kẻ biến thái, chẳng hạn như từ nay về sau sẽ không được ăn ngon nữa.

(à lý do cuối cùng của chị mới là chính đúng không ))
Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng sẽ còn ở lại lâu dài, đợi lúc nào thân hơn rồi tính.

Mục đích cuối cùng của cô là xin một cái đuôi, dọa người ta chạy rồi thì sẽ không lấy được nữa.
Hay là, cô nên tìm người thiếu niên kia trước, sau đó sờ xương cụt của cậu ta? Nhỡ cậu ta thực sự là con mèo cô đang tìm kiếm thì sao?
Lục Át khởi động xe máy, tiếng động cơ ầm ầm vang lên, Bạch Tiểu Hồ cảm thấy chỗ dưới mông mình rung động dữ dội, sau đó chiếc xe quay đầu lao ra khỏi bãi đậu xe một cách vững vàng và nhanh chóng.
Gió thổi qua làm tóc và váy của Bạch Tiểu Hồ bay lên.

Cô mở to hai mắt, cảm giác này thật khác so với khi ngồi trong ô tô, giống với cảm giác thân thể cô nhẹ nhàng chạy khắp ngọn núi.

Hồ ly có cảm giác phấn khích không thể diễn tả được.

Khi xe lên dốc, cô vô thức ôm lấy eo người đàn ông, cả người gần như nằm trên lưng của anh.
Lưng Lục Át trở nên căng thẳng, hai tay vững vàng điều khiển xe máy.

Phía trước có một ít zombie bị âm thanh và mùi hương hấp dẫn tới, anh tiêu sái mà phóng đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận