Trans: LinhNhi
Phan Cốc suýt thì ném điện thoại đi, thật muốn đánh chết mấy đứa đầu óc đen tối, suy nghĩ vớ vẩn này.
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Cái tôi nói chính là cây súng màu bạc mà lão đại luôn mang theo ấy! (súng mà mấy anh kia hiểu là nghĩa khác nha mn ))))
Cá vàng: (ˉ▽ ̄~) À ~
Hai cái cây thành khu rừng: (ˉ▽ ̄~) À ~
Bánh bao muốn ăn thịt: (ˉ▽ ̄~) À ~
Bánh bao muốn ăn thịt: Dù sao cũng chụp màn hình lại rồi, bằng chứng trong tay, ai cũng không thoát được.
Phan Cốc tức muốn chết.
Vẫn là “hiểu biết mọi thứ” kéo câu chuyện về.
Hiểu biết mọi thứ: Nhắc mới nhớ, hình như hôm qua đã không thấy rồi, nghe Tam Thủy nói là tặng người khác rồi.
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Việc này mà lão Vạn cũng biết à, vậy cậu có biết người được tặng là ai không?
Hiểu biết mọi thứ: Là một người phụ nữ.
Cá vàng: Sao cậu biết?
Hiểu biết mọi thứ: Nhìn phản ứng của Tam Thủy là biết.
Cá vàng: Ồ ồ ồ ồ! Tin tức nóng hổi như vậy sao tôi lại không biết gì, vậy cô gái đó là ai?
Hai cái cây thành khu rừng: Hình như tôi hiểu rồi.
Cô gái đó và người đánh Vương Bân dính vào tường là cùng một người đúng không?
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Có vẻ là vậy.
Đặc điểm ngoại hình và quần áo đều giống nhau.
Cá vàng: Tính cách bạo như vậy, được đấy!
Phan Cốc lại chụp một bức ảnh khác của ba tên máu me đầy mặt kia.
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Hình ảnh.JPG
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Nhìn bức này xem.
Nghe nói cô gái nhỏ chỉ ném một ít muối đã biến chúng thành cái dạng này rồi, trâu bò không?
Cá vàng: Muối? Còn có thể như vậy sao? Làm sao có thể làm đến tình trạng này được, mắt cũng sắp mù rồi đúng không?
Phan Cốc vừa hỏi ba người này diễn biến cuộc chiến, vừa kể lại vào trong nhóm.
Cá vàng: Vãi, thế là biến muối thành ám khí à, cô gái đó có lai lịch gì thế.
Hai cái cây thành khu rừng: Công lực cao thâm, cô gái đó không phải là cao thủ võ lâm đấy chứ?
Ôn: Tinh thần lực.
Mọi người đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên nhảy ra một tin nhắn khiếm cả đám sững sờ.
Giống như đám học sinh tiểu học đang gây rối trong lớp thì bất ngờ bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp.
Mọi người lập tức giả chết.
Phan Cốc bất chấp khó khăn, dè dặt đánh chữ.
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Anh Ôn, anh cũng ở đây à.
Ôn: Đúng lúc đang rảnh, trong nhóm lại sôi nổi.
Nhìn thấy câu này những người khác lại nhao nhao sống lại.
Cá vàng: Chào anh Ôn.
Hiểu biết mọi thứ: Chào anh Ôn.
Hai cái cây thành khu rừng: Anh Ôn buổi chiều tốt lành.
Bánh bao muốn ăn thịt: Chào anh Ôn.
Cá vàng: Ý của anh Ôn là cô gái nhỏ dùng tinh thần lực lấy muối làm người khác bị thương sao?
Ôn hồi phục rất nhanh: Rất có khả năng như vậy.
Phan Cốc hít vào một hơi.
Nếu đúng là như vậy thì người này thật sự rất trâu bò.
Tinh thần lực là một khái niệm rất mới, tháng trước ở căn cứ mới bắt đầu lưu truyền cách nói này.
Nói rằng ở căn cứ phía Bắc xuất hiện người có thể dùng tinh thần lực để khống chế đồ vật, đặc biệt thần kỳ.
Cá vàng: Mẹ kiếp, nghe nói tinh thần lực cực kỳ thần bí, có thể khống chế đồ vật trên không.
Không được rồi, thật muốn nhìn thấy người thật.
Người đâu? Tiểu Phan chụp một bức ảnh xem nào.
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Người đã đi mất rồi.
Ôn: Vết máu còn chưa khô, người chắc là chưa đi xa?
Phan Cốc vỗ đầu mình một cái: “Đúng thế, chắc là người vẫn còn ở gần đây.
Này, ba người kia, cô gái kia vừa mới đi đúng không?”
Ba người đang bị trói kia trả lời, đúng là vừa mới đi chưa bao lâu.
Phan Cốc lập tức muốn chạy ra ngoài tìm người, không kịp nhìn thấy một thông báo vừa xuất hiện trong nhóm.
Ôn: Tôi sẽ lưu ý điều này.
Tiểu Cốc ở ngoài hạn chế chơi điện thoại đi.
Chú ý đề phòng động tĩnh xung quanh.
Nhưng mà cậu ta cũng không cần đọc nữa, bởi vì vừa mới bước chân ra cửa đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Ở góc đường không xa phía trước, một cơn lốc xoáy đột nhiên xuất hiện, lá rơi và những loại rác nhẹ bị cuốn vào.
Trong căn cứ.
Doanh trại của tiểu đội Trọng Dương.
Một người đàn ông đặt chiếc di động xuống, đẩy xe lăn dưới thân mình chuyển hướng.
Đây là một người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt nhưng lại nho nhã, đáng tiếc là phần từ đầu gối trở xuống trống không, có thể thấy chính là một người tàn tật.
Anh di chuyển đến cầu thang, cầu thang ngăn cản đường đi của anh.
Anh vươn tay ra, hai sợi dây đột nhiên bắn ra, quấn lấy tay vịn của cầu thang.
Anh mượn lực của dây nâng cả mình và xe lăn lên, dễ dàng rơi xuống đất, toàn bộ quá trình vô cùng thoải mái, rõ ràng là thực lực không tầm thường.
Đi vào khu nghỉ ngơi bên cạnh đại sảnh, một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi bên cạnh chiếc bàn dài cạnh cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, trước mặt là bức ảnh trên màn hình của chiếc máy tính đã được cải tiến, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên cạnh chiếc máy tính là một con mèo rất lớn với ít vân màu xám nhạt trên lưng.
Con mèo trắng đang ngủ gật, lười biếng vẫy chiếc đuôi to của mình, thỉnh thoảng lại cọ vào cổ tay của người đàn ông.
Người đàn ông cũng thỉnh thoảng vuốt ve nó một chút.
Ôn Liên Sinh di chuyển xe lăn đến, người đàn ông nghiêng đầu nhìn anh ấy chính là Lục Át.
So với ngày đó ở bên ngoài, mặc dù Lục Át vẫn mặc đồ màu đen nhưng đây không phải quân phục chiến đấu.
Nút cổ áo sơ mi được mở ra, tay áo được xắn lên, để lộ ra cánh tay vạm vỡ.
Chiếc quần tây hơi rộng che đi đường nét của cặp đùi khỏe khoắn.
Ôn Liên Sinh cười: “Xem gì vậy?”
Lục Át xoay màn hình qua, đó là một tấm bản đồ điện tử đơn giản của thành phố Giang.
Bên trong có một điểm đỏ thỉnh thoảng lại nhấp nháy, nói chính xác là chỗ này nháy một tí, chỗ kia nháy một tí.
Ôn Liên Sinh vừa nhìn đã hiểu: “Là những địa điểm mà zombie hệ không gian kia đã xuất hiện.”
“Không sai.” Lục Át uống một ngụm nước: “Nó xuất hiện không để lại dấu vết nhưng những suy đoán trước đó chắc chắn đúng.
Địa phương càng tụ tập nhiều dị năng giả, xác suất nó xuất hiện càng cao.
Kết hợp với 44 cuộc tấn công được ghi lại, tôi tính toán, 5 dị năng giả là đạt tới giới hạn, ba dị năng giả trở xuống là phạm vi an toàn.”
Ôn Liên Sinh nói: “Chẳng trách mấy ngày này cậu không cho phép mọi người trong đội hành động, tiểu đội nhận nhiệm vụ cũng sắp xếp không quá ba dị năng giả.
Cậu chuẩn bị tự mình động thủ sao?”
“Ừ.” Lục Át vừa lấy lại máy tính vừa nói: “Zombie hệ không gian này rất khó đề phòng, giết nó càng sớm càng tốt.”
Ôn Liên Sinh theo dõi động tác của anh rồi đột nhiên nói: “A Lục, cậu thực sự cứ định như thế này mà chết sao?”
Lục Át dừng động tác lại nhìn anh ấy.
Ôn Liên Sinh: “Cứ thủ trong cái tiểu đội lính đánh thuê này, hài lòng với quy mô và tình trạng này sao?”
Lục Át nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, hai cây hoa quế đang đắm chìm trong ánh mặt trời, ở đây yên tĩnh hài hoà, chẳng chút nào cảm nhận được không khí của mạt thế.
Anh nhàn nhạt nói: “Không thì sao, đi giành lấy vị trí thủ lĩnh của căn cứ, hay là đi tranh vương tranh bá luôn? Có ý nghĩa không?”
Ôn Liên Sinh lắc đầu: “Cậu trước đây… không phải thế này.
Trước lúc tận thế cậu làm gì cũng năng nổ, sau khi tận thế cậu thay đổi rồi.
Không phải tôi nói hiện tại không tốt, nhưng cậu cũng không nên dậm chân tại đây.
Trong căn cứ rất nhiều người kiêng kỵ cậu, âm thầm ngáng chân, nhưng chỉ cần cậu ngồi lên vị trí cao nhất, toàn bộ âm thanh đều sẽ tự động biến mất.”
Ôn Liên Sinh nhìn xuống hai chân của mình: “Tôi biết, cái chết của Trọng Dương có đả kích rất lớn đối với cậu.
Hai chân của tôi cũng…”
“Không liên quan gì đến cậu.” Lục Át ngắt lời anh ấy, trầm giọng nói: “Tôi rất buồn vì cái chết của Trọng Dương, nhưng trước khi chết tư tưởng của tôi và cậu ấy bất hòa.
Nói một cách không dễ nghe, nếu như cậu ấy còn sống thì tôi sẽ không ở lại đây.
Không phải bởi vì tưởng niệm cậu ấy thì tiểu đội Trọng Dương này đã không tồn tại.
Còn tôi có lẽ sẽ tìm một nơi hẻo lánh không có người, cũng không nhìn cái thế giới này sẽ ra sao nữa.”
Ôn Liên Sinh nhíu mày: “Tôi không hiểu, tại sao cậu lại có ý nghĩ trốn tránh như vậy? Thế giới bây giờ chính là cần một người như cậu.”
Ai có thể ngờ rằng, người được tôn sùng là cao thủ bậc nhất của thành phố Giang – Lục Át, vào lúc tận thế, loài người tồn vong, cường giả quật khởi như thế này, khi vô số người yếu ớt cầu xin cứu giúp, thì từ trong thâm tâm anh lại có ý nghĩ muốn trốn tránh ở ẩn.
Lục Át thờ ơ nói: “Bởi vì làm càng nhiều, sẽ càng cảm thấy lực bất tòng tâm.”
Thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.
Anh cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, tựa như anh đã trải qua vô số lần, cho dù có nỗ lực như thế nào, làm như thế nào đi nữa, cố gắng hết sức, đoàn kết tất cả các thế lực lại thì mọi thứ vẫn sẽ bị hủy diệt, không thể vãn hồi.
Mà anh chỉ có thể trơ mắt đứng xem.
Càng cố gắng nỗ lực, càng không cam lòng, sẽ càng tê liệt tâm can.
Nếu như kết cục đã định, anh có làm bao nhiêu, làm tốt như thế nào, thì có ý nghĩa gì?
Anh ấn ngón tay lên lông mày để kìm nén sự mệt mỏi đang dâng trào như thủy triều.
Cũng chỉ có ở trước mặt Ôn Liên Sinh – người bạn thân duy nhất của anh, anh mới lộ ra một chút cảm xúc, nhưng Ôn Liên Sinh hoàn toàn không có cách hiểu được anh.
Có nhiều thời điểm, anh chỉ có thể để bản thân không nghĩ nhiều, đi làm những việc mà người bình thường nên làm.
Anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên đứng lên.
Ôn Liên Sinh cũng không muốn làm không khí thêm căng thẳng, lấy điện thoại di động ra cười nói: “Nghe nói cậu tặng súng cho một cô gái?”
Lục Át khẽ nhướng mày, nhận lấy điện thoại xem tin nhắn trong nhóm, vừa cười vừa chửi: “Mấy thằng nhãi con này.”
Dám trêu chọc đến đầu của anh.
Nhưng mà, thực sự là cô gái đó sao?
Ôn Liên Sinh cũng hỏi: “Cô gái kia thực sự là dị năng giả hệ tinh thần sao?”
Lục Át cũng không rõ, nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của Bạch Tiểu Hồ cùng hành động đập chết zombie của cô, dị năng giả hệ tinh thần… đều có đức hạnh như vậy sao?
Ôn Liên Sinh nhìn vẻ mặt của anh: “Cậu không quen cô ấy sao?”
“Tất nhiên là không quen, mới gặp lần đầu.”
Ôn Liên Sinh nói: “Vậy nếu như cậu không có ý kiến, tôi đang tính toán tìm cơ hội tiếp xúc với cô ấy.
Bất kể cậu nghĩ thế nào thì tiểu đội này của chúng ta đã tồn tại rồi, còn chọc phải rất nhiều điều kiêng kị, kết không ít thù hận, cũng kết nạp không ít người mới, nếu còn không tiếp tục lớn mạnh, đợi bị người khác vượt mặt thì các anh em trong đội sẽ không có kết cục tốt.
Cho dù cậu không tranh giành với người khác thì bên ngoài vẫn đầy rẫy nguy hiểm.”
Một người bị nghi ngờ có tinh thần lực, bất luận phe phái nào cũng sẽ tranh giành.
Ôn Liên Sinh nhất phải tranh thủ trước.
Sở dĩ tiểu đội Trọng Dương mạnh đến mức không có ai dám khiêu chiến chính là vì tỷ lệ thương vong khi nhận nhiệm vụ cực kỳ thấp, cho thấy trong đội có rất nhiều cao thủ.
Lục Át im lặng một hồi, gật đầu đồng ý, sau đó sắc mặt hơi thay đổi: “Sau khi Phan Cốc ra tay giải cứu, trong đội cậu ta sẽ có bốn dị năng giả.”
Ôn Liên Sinh lập tức hiểu: “Ý cậu là?” Bốn dị năng giả, cộng thêm một người bị nghi ngờ có tinh thần lực chưa đi xa…
Đúng lúc này, chuông báo động trong sảnh vang lên dữ dội, là một thành viên trong đội ở bên ngoài phát tín hiệu cấp một.
Người truyền tin trong phòng làm việc đối diện chạy ra hét lên: “Đội trưởng Lục, đội phó Ôn, tín hiệu cầu cứu đến từ một khu phố thương mại trên đường Tân Xương, huyện Gia Hàng, được gửi bởi Phan Cốc.”
Vẻ mặt Lục Át trở nên nghiêm túc, trả điện thoại lại cho Ôn Liên Sinh: “Tôi đi xem.”
…
Khu phố thương mại đường Tân Xương, vừa rồi trên đường còn có mười mấy người vây quanh hiện tại trở nên trống trơn, trên mặt đất xuất hiện thêm vài vệt máu.
Mà trong cửa hàng tiện lợi lúc đầu kia, có ba thi thể bị xé nát, một zombie cao lớn trong bộ quần áo rách nát ngồi xổm trên mặt đất, gặm nhấm thứ gì đó.
Người đàn ông bị dính trên tường cuối cùng cũng yếu ớt tỉnh lại, quay đầu sang nhìn.
Đại não hắn ta đau đớn như có một bàn tay đưa vào khuấy động, nhưng hắn ta còn chưa định thần lại đã nhìn thấy con zombie đang ngồi xổm ở đằng kia, sợ đến mức không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.
Hơn nữa hắn ta còn nhìn thấy thi thể của ba người bạn của mình, họ chết trong tình trạng rất thê thảm, dường như bị zombie xé xác.
Hắn không nhịn được run rẩy, nhưng mà hắn ta bị dính chặt trên tường, không thể di chuyển cũng không thể cử động được, chỉ có thể hoảng sợ nhìn chằm chằm con zombie kia.
Hắn ta nhìn thấy con zombie kia không gặm xương như trong tưởng tượng của mình, mà gặm thứ đó giống như một cái hạt với một ít thịt dính trên đó, trông có vẻ giống như hạt quả mận.
Thứ đó chỉ to bằng đầu ngón tay út, con zombie dùng ngón tay không linh hoạt của mình nhặt một viên nữa lên nét vào miệng, nhai răng rắc, giống như đang tinh tế thưởng thức.
Người đàn ông cảm thấy mình nhất định xuất hiện ảo giác rồi, không phải zombie không có suy nghĩ à, sao có thể nếm đồ vật chứ?
Sau khi nó nhai xong viên trong miệng lại tiếp tục nhặt lấy một viên khác ăn tiếp.
Đợi đến lúc nó ăn xong, con zombie này rõ ràng trở nên cáu kỉnh đứng dậy.
Nó ngẩng đầu lên, người đàn ông nhìn thấy một gương mặt trắng xanh với một đôi mắt trắng vàng, nhãn cầu của nó có kích thước như một lỗ kim.
Nó chỉ cách hắn ta mấy chục cm, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, tựa như muốn vồ tới ngay lập tức.
Hai hàm răng của người đàn ông run cầm cập, cái quần có một chút ẩm ướt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Con zombie nhảy tới đánh hơi, dáng vẻ giống như ghét bỏ.
Thay vì cắn người đàn ông thì nó cứng ngắc bước đi, phá vỡ khung cửa đi ra ngoài.
Nó đứng trong gió ngửi ngửi, xung quanh đột nhiên hiện lên một cơn lốc xoáy, con zombie lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Hồ đang ở cách đó mấy con phố, liên tục thở dài.
Trong trí nhớ của người đàn ông dính trên tường, khu vực này là khu trung tâm thương mại duy nhất ở gần đó, nhưng khi cô đi qua vài dãy phố, rất nhiều cửa hàng đã bị cướp sạch sẽ, quan trọng hơn là không dư lại ít vật tư nào, một ít vụn bánh quy cũng chẳng còn chứ đừng nói đến thức ăn ngon.
Bạch Tiểu Hồ vừa đi trên đường vừa nhai gói mì tôm, ngẫu nhiên sẽ gặp phải một vài con zombie.
Từ rất xa cô đã có thể nhìn thấy đám ma khí đó, cho dù là zombie đang trốn trong một góc phòng nào đó, đám ma khí kia căn bản không thể che giấu được.
Có lúc Bạch Tiểu Hồ muốn bỏ đi, nhưng lại nghĩ đến tai họa to lớn mà đám zombie này gây ra cho con người, nghĩ đến con người ở đây cũng quá thảm, dù sao tất cả đều là sinh linh, cho nên nếu Bạch Tiểu Hồ có thể thuận lợi giết zombie thì cô vẫn sẽ ra tay.
Vì vậy, chỉ trong vài phút cô đã giết được ba con zombie.
Còn có thêm ba viên tinh hạch, nhưng cô lại không có chỗ nào để nhét vào nữa, đai lưng của cô đã chật rồi.
Sau đó cô đi qua một cửa hàng bán ba lô và va li, đi qua vài bước lại quay lại.
Ở chỗ sâu nhất và cao nhất của cửa hàng, có một chiếc ba lô hình con bọ cánh cứng màu vàng cam, là một chiếc ba lô dành cho trẻ con mẫu giáo.
Bạch Tiểu Hồ bật cười: “Hì hì hì.” Cô chỉ tay: “Ba lô.” Đúng thế, đây là cách con người ở đây gọi thứ này.
Một lúc sau, cô lấy súng, dao tinh hạch cùng một số linh tinh khác ở đai lưng để vào trong ba lô.
Gà con ở trên vai cô “chi chi” mấy tiếng, Bạch Tiểu Hồ vô cùng kinh ngạc: “Ngươi cũng muốn vào trong này trải nghiệm một lúc sao? Được rồi, vào đi.”
Cô nhét gà con vào trong ba lô rồi kéo khóa lại, sau đó có chút khó khăn đeo cái ba lô sau lưng, tiếp tục đi dạo.
Cô đột nhiên nhìn xuống bộ váy của mình, con người ở đây hình như không mặc như thế này.
Có một câu nói là nhập gia tùy tục, vậy có phải cô cũng nên mặc quần áo giống người ở đây không?
Cô nghĩ một lúc, ban nãy mình có đi qua một cửa hàng bán quần áo, hình như có một chiếc váy treo trên tường.
Cô nhanh chóng quay trở lại tìm được cửa hàng kia, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, chiếc váy được treo trên tường lập tức bay xuống.
Chiếc váy được làm bằng chất liệu bóng, màu vàng sẫm, không có tay, vạt váy cũng không đủ dài, vải còn rất mỏng, mặc nó lên không phải sẽ rất kỳ quái sao?
Cô vò đầu bứt tai, phiền não cầm chiếc váy đi ra ngoài.
Đột nhiên cô nhìn thấy một nhóm người đang lao nhanh đến chỗ mình.
Trên người tất cả đều mặc đồ đen, lúc cô vừa nhìn thấy còn tưởng rằng là một đám zombie, nhưng cô không cảm nhận được dao động của ma khí, mới phát hiện ra đó là một nhóm người mặc đồ đen.
Một vài người trong số họ còn đang chảy máu đầm đìa, trông đầy vẻ hoảng sợ và lo lắng, như thể đằng sau đang có một con sói hung ác đuổi theo.
Bạch Tiểu Hồ tò mò nhìn bọn họ rồi lễ phép lùi vào bên đường.
Dù sao thì con đường này cũng không được rộng lắm, cô định nhường cho bọn họ đi trước.
Ai biết được trong đám người đó có một người đàn ông có lông màu xanh trên đầu, vừa nhìn thấy cô đã ngạc nhiên, ở đằng xa hô lên: “Là cô!”
Hả?
Bạch Tiểu Hồ vừa mới học được một chút ngôn ngữ ở thế giới này từ người khác, còn chưa luyện tập nên cũng không rõ đối phương đang kêu gào cái gì, chỉ ngây người gật đầu: “Ừ.”
Cô cảm thấy đối phương còn muốn nói chuyện với mình thì lập tức đau đầu.
Cô tự cảm thấy mình vẫn chưa thông thạo ngôn ngữ ở đây nên vội vàng làm một động tác: xin mời đi qua.
Ý tứ chính là các người tiếp tục chạy đi, đừng có dừng lại nói chuyện với tôi.
Cô còn cảm thấy kỳ lạ sao đối phương lại tỏ ra quen biết mình.
Kết quả là đôi mắt của đám người đó sáng lên cùng với vẻ kinh ngạc trên mặt khi nhìn thấy động tác của cô.
Người đàn ông tóc xanh còn hét lên đầy vẻ biết ơn: “Cảm ơn cô!” Sau đó cậu ta lại hét lên với những người phía sau: “Mau trốn vào trong.”
Kế tiếp chính là cảnh một nhóm người vội vàng chạy vào cửa hàng phía sau Bạch Tiểu Hồ, nơi cô vừa đi ra.
Bạch Tiểu Hồ: Ơ? Ơ ơ ơ?
Cô ngẩn người ra, sao họ lại chạy vào nhà rồi, ngôi nhà đó hình như không có cửa sau mà?
Cô hoang mang chẳng hiểu gì nhìn một đám người chạy vào trong.
Đột nhiên tim cô thắt lại, cô xoay người nhìn thì thấy cách đó vài mét có một cơn lốc xoáy đang tiến đến, một luồng hắc khí mạnh mẽ từ trong không trung phóng ra ngoài..