Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý

Đề nghị của Phó mẫu mấy lần liên tiếp bị
ca ca ngăn chặn, ngay cả ta cũng nhận thấy Phó mẫu rất bất mãn với Phó
Thiên Du, nhìn là biết giông tố sắp nổi. Phó Thiên Du nói với ta: “Muội
muội, muội về trước đi, lát sau ca ca đi tìm muội.”

Ta hồ nghi nhìn hắn, hắn thật sự có thể
chống lại cơ giận dữ của Phó mẫu ư? Vừa định gật đầu đồng ý, lại bị Phó
mẫu gọi: “Con gái.”

Ta khựng lại, cúi đầu nhìn sàn nhà. Phó Thiên Du đến trước mặt ta xoa xoa đầu ta nói: “Đi về trước đi, không sao đâu.”

Nghe giọng nói đầy khí thế huynh trưởng
của hắn, ta gượng cười, đi ra khỏi phòng Phó mẫu, ngay sau đó đã nghe
thấy giọng trách cứ nghiêm khắc của Phó mẫu: “Thiên Du!”

Ta không trở về phòng, đứng ngoài cửa chờ Phó Thiên Du, không nghe rõ trong phòng đang nói gì, chỉ loáng thoáng
tiếng tranh cãi quyết liệt. Mùa hè rồi, mặt trời nóng bức khiến người ta cảm thấy bức bối không thở nổi, ta đứng dưới tàng cây, nhìn lá cây cắt
ánh dương thành những mảnh lốm đốm to nhỏ không đều, trong đầu dần dần
trống rỗng, ở thời đại mà mọi chuyện đều do cha mẹ định đoạt thế này, sự phản kháng yếu ớt của Phó Thiên Du liệu có thật sự hiệu quả?

Không lâu sau, Phó Thiên Du đi ra, thấy
ta chưa rời đi thì gương mặt có vẻ ngạc nhiên. “Sao còn đứng ở đây?
Không nóng à? Quạt tròn cũng không mang theo.” Bộ dáng của hắn chỉ như
đang trần thuật lại một câu chuyện, cùng với sự quan tâm nhẹ nhàng,
không có ý trách cứ.

Đột nhiên ta rất cảm động, ca ca không biết ăn nói của ta, vì muội muội mà dám chống đối cả mẫu thân: “Ca ca, huynh bị phạt à?”

Phó Thiên Du sửng sốt, ánh mắt liếc về
phía phòng Phó mẫu: “Không, phụ thân không nói gì, mẫu thân sẽ không
phạt huynh, không sao đâu.” Vẻ mặt hắn có phần cô đơn: “Tĩnh Nhã, đừng
giận mẹ, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho muội…”

Ta gật đầu, cơn bão này đã được ca ca áp chế rồi.

Buổi chiều hôm đó, ta ngồi trong phòng
đọc truyện, tình tiết cực kỳ vô vị: Thư sinh tình cờ gặp một tiểu thư,
hai người vừa gặp đã yêu, sau đó bị gia đình cản trở đủ kiểu, hai người
bị ép chia lìa, rồi thì tiểu thư đáng thương mất mạng, đêm đêm canh hai
linh hồn gặp thư sinh hẹn hò… Kết thúc tất nhiên là hạnh phúc trọn vẹn.
Ta vừa đọc đoạn đầu đã biết kết thúc, tiện tay lấy quyển truyện làm quạt gió.

Đang hết sức nhàm chán, một a hoàn vội vã chạy vào: “Tiểu thư tiểu thư!”

“Làm sao thế?” Bị lửa đốt mông chắc?

A hoàn dừng lại nói: “Thiếu gia và biểu thiếu gia đánh nhau ở hoa viên!”

Nghe có vẻ thú vị, tinh thần ta lập tức được vực dậy: “Nói rõ hơn chút.”

A hoàn mặt vẫn còn hồng hồng: “Nô tỳ… nô

tỳ cũng không rõ lắm, hình như có liên quan đến tiểu thư…” Nói xong a
hoàn còn liếc trộm ta.

Ta giật mình cau mày, đứng dậy: “Mau dẫn
ta đến đó!” Đánh nhau hả, đánh với người bình thường ta không lo lắng,
nhưng vấn đề đối thủ lại là Minh Sùng Diên! Y xuất thân võ tướng, ca ca
ta là thư sinh, làm sao đánh lại y? Huống chi Minh Sùng Diên xưng vương
xưng bá chốn kinh thành, chỉ có y đánh kẻ khác chứ nào có chỗ cho kẻ
khác đánh y, tuy y có việc nhờ Phó gia, nhưng nhìn bản mặt ngạo mạn là
biết, y sẽ nể mặt Phó Thiên Du sao?

Ta càng nghĩ càng nóng lòng, thế chẳng
phải Phó Thiên Du chỉ có nước chịu đòn sao? Còn liên quan tới ta nữa,
chắc chắn là vì bảo vệ ta… Ca ca ngốc này, người khác miệng lưỡi lợi hại thì coi như gió thoảng bên tai mà quên đi, tội gì phải tranh cãi đen ra đen trắng ra trắng chứ? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cần gì phải tranh cao thấp ngay lúc này?

Nửa đi nửa chạy về phía hoa viên, từ xa
đã thấy đám a hoàn tiểu tư xúm xít lại, ta lập tức nóng nảy: “Các ngươi
nhìn cái gì, còn không mau tiến lên tách thiếu gia và biểu thiếu gia ra? Muốn làm phản sao!”

Mấy gã tiểu tư nghe vậy thì đau khổ nhìn
ta, đám người yên lặng lùi lại nhường đường, ta tiến vào trung tâm, chỉ
thấy hai bóng một vàng một xanh quấn lấy nhau, hai bên so chiêu, trán đã ướt mồ hôi, quyền pháp như xé gió, không ai nhường ai.

Phó Thiên Du mặc bộ trường bào màu vàng
nhạt, vạt trước xộc xệch, tóc tai hơi rối, vẻ mặt thận trọng, nghiêm túc đấu từng quyền với Minh Sùng Diên. Minh Sùng Diên khoác áo màu xanh
trúc, mắt nhìn không chớp, không dám lơ là nửa phần.

Ta quả thực không hiểu, Phó Thiên Du
chẳng phải là một thư sinh ư? Sao tiếp nhiều chiêu với Minh Sùng Diên
như vậy rồi còn chưa có dấu hiệu bại trận? Hắn tập võ nghệ khi nào? Rốt
cuộc Phó gia còn có điều gì ta không biết?

Bây giờ ta cũng hiểu vì sao đám người chỉ vây quanh chứ không ai tách hai người này ra, ai đi lên chính là muốn
chết thôi, trong mắt bọn họ bây giờ chỉ có đối thủ, làm sao có thể chứa
nổi người khác, nói ngắn gọn, hai người kia đánh đến đỏ mắt rồi…

Bỗng nhiên ta nghĩ đến một chuyện quan trọng: “Có ai đi báo cho lão gia phu nhân chưa?”

Mấy a hoàn tiểu tư đưa mắt nhìn nhau rồi đáp: “Thưa tiểu thư, thiếu gia
không lên tiếng, chưa có ai đi báo cho lão gia phu nhân.”

Tốt, ta tán dương gật đầu, xem ra quan hệ chủ tớ của Phó Thiên Du ở Phó gia cũng không tệ lắm nhỉ: “Chuyện này
không ai được truyền ra ngoài, biết không?”

A hoàn tiểu tư gật đầu liên tục, vội vàng lùi xuống truyền lệnh. Nhìn hai người kia đấu qua đấu lại, lòng bàn tay ta rịn mồ hôi, tay chân dần dần lạnh buốt, bởi vì chiêu thức của Minh
Sùng Diên ngày càng lợi hại, Phó Thiên Du công lực không tệ, nhưng thiếu kinh nghiệm chiến đấu, bị thua Minh Sùng Diên chỉ là chuyện sớm hay
muộn.

Có người chủ động nắm tay ta, ta quay đầu nhìn sang, là Hoa Thành Cẩm, mặc dù ta tò mò vì sao trời chưa tối chàng đã trở về, mấy hôm nay chàng đều đi sớm về muộn đầu tắt mặt tối, nhưng
trong lòng vẫn canh cánh cho an nguy của Phó Thiên Du. Ta siết chặt tay

Hoa Thành Cẩm, giảm bớt áp lực trong lòng mình.

Hoa Thành Cẩm nói: “Nương tử đừng lo, đại cữu không sao đâu.”

Ta nhìn chàng: “Sao chàng biết?” Minh Sùng Diên giả dối đa đoan, ai biết được y có ra tay tàn nhẫn hay không chứ?

Hoa Thành Cẩm hất cằm: “Sắp sửa phân thắng bại rồi.”

Nghe vậy, ta nhìn chằm chằm hai bóng áo
xanh áo vàng kia, chỉ thấy đấm tay của Minh Sùng Diên vung đến, hướng
thẳng vào huyệt Thái Dương của Phó Thiên Du, Phó Thiên Du vội khom người xuống, quyền sượt qua phát quan trên đầu hắn. Phó Thiên Du cũng không
yếu thế, thừa dịp cúi người quét chân trái, muốn hạ Minh Sùng Diên ngã
xuống.

Minh Sùng Diên nhảy lên trên, không ngờ
Phó Thiên Du đã nhanh chóng đứng vững đấm một quyền vào ngực mình. Minh
Sùng Diên đang ở giữa không trung không thể thoát được, chỉ đành nghiêng người, đồng thời ra chiêu tấn công Phó Thiên Du, hy vọng có thể nhờ vậy đẩy lùi hắn.

Ai biết Phó Thiên Du mặt không đổi sắc,
chẳng tránh chẳng lùi, kiên quyết để bả vai chịu một quyền, đồng thời
cũng đánh trúng được vào vai của Minh Sùng Diên.

Sau đòn này, hai người cùng lùi về phía
sau vài bước. Ta vội vàng bước lên nói: “Hai người dừng tay đi!” Ta
trừng mắt nhìn Phó Thiên Du: “Ca ca muốn gọi phụ thân đến đấy à?”

Minh Sùng Diên quay đầu nhìn về phía ta,
gương mặt lại hiện lên ý cười nhàn nhạt châm biếm. Hoa Thành Cẩm ôm ta
vào ngực. Ta cảm thấy Minh Sùng Diên không có ý gì tốt, nhưng trước mặt
bao nhiêu người cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể quay sang nổi cáu
với a hoàn tiểu tư bên cạnh: “Còn xem náo nhiệt gì nữa, giải tán, giải
tán!”

Minh Sùng Diên từng bước lại gần, hô hấp
của ta bắt đầu trở nên dồn dập, y rõ ràng đang khiêu khích! Ta liếc mắt
nhìn quanh, a hoàn tiểu tư đã đi hết, dựa vào người Hoa Thành Cẩm, ta cơ hồ nghe thấy được tim chàng cũng đập rất nhanh.

Minh Sùng Diên vươn tay định vén tóc ta,
thần kinh của ta căng ra cực độ, định đánh vào tay y, cũng may Phó Thiên Du đứng phía sau kéo Minh Sùng Diên lại, ta mới đánh vào khoảng không.
Thoáng chốc người chảy mồ hôi lạnh: Ta sao thế? Lúc này đáng ra nên bình tĩnh chứ, sao có thể xúc động để người ta tạo ra nhược điểm, tội danh
xúc phạm hầu gia ta gánh sao nổi.

Phó Thiên Du nói với Minh Sùng Diên: “Võ nghệ của Vương huynh quả nhiên phi phàm, tiểu đệ bái phục.”

Minh Sùng Diên nheo mắt, tầm nhìn vẫn
đang hướng về ta, miệng lại đáp: “Công phu của biểu đệ không tệ, ta ngỡ
biểu đệ chỉ suốt ngày đọc sách chứ.”


Câu nói này khiến ta ngút lửa giận, nếu
Phó Thiên Du chỉ là một người đọc sách, chẳng phải đã bị ngươi đánh chết rồi à?! Minh Sùng Diên mang theo sự bức ép tiềm tàng nói tiếp: “Xem ra
biểu muội phu cũng biết võ nghệ, hy vọng hôm sau có thể luận bàn với
biểu muội phu một lần.” Nói xong không đợi chúng ta cự tuyệt, quay người bỏ đi.

Ta ngẩng đầu nhìn Hoa Thành Cẩm, thấy sắc mặt chàng xanh mét, nghiến răng mím môi. Lòng ta run lên, đây là lần
đầu tiên ta thấy chàng có vẻ mặt này, chàng chưa từng, ít nhất là ở
trước mặt ta chưa từng biểu hiện loại cảm xúc tiêu cực mãnh liệt như
thế. Minh Sùng Diên rốt cuộc muốn làm gì? Nếu y quả thật có hứng thú với ta theo lời y nói, y đã không gây hấn những khi Hoa Thành Cẩm ở bên,
càng không thể ngang ngược mở lời khiêu khích trước mặt ca ca ta.

Biểu hiện ngang ngược hống hách ở kinh
thành của y là đóng kịch, vậy những ngày này, y ngang ngược hống hách
trước mặt ta là vì mục đích gì? Thật ra, ngay từ đầu ta đã cảm thấy, y
không có hứng thú với ta, nói cách khác, những lời nói với ta ở núi
Thanh Ngưu hay hoa viên đều là giả!

Không khó để suy đoán, việc hôm nay hẳn là Minh Sùng Diên dùng tên ta nói khích Phó Thiên Du, cố ý thử công phu của hắn.

Nếu ở hoa viên, lời của hắn không nói cho ta nghe, vậy thì nói với ai? Nhớ tới gương mặt trắng bệch của Hoa Thành Cẩm đêm đó, tim ta đập thình thịch. Chẳng lẽ, nhằm vào Hoa Thành Cẩm?
Bọn họ là người tập võ, thính lực tất nhiên nhạy bén, nếu Hoa Thành Cẩm
đứng ở hoa viên nghe hết được lời của Minh Sùng Diên, như vậy khả năng
lúc ấy Minh Sùng Diên biết Hoa Thành Cẩm có mặt cũng rất cao, y cố ý…

Ta càng nghĩ càng kinh hãi, nói như vậy,
mọi chuyện trên núi Thanh Ngưu cũng chỉ là bước đệm cho màn kịch buổi
tối đó? Không, kể cả khi không có màn kịch tại hoa viên, y cũng sẽ tìm
cách, tự tạo thời cơ để diễn một vở kịch ám muội khác, không phải sao?

Chẳng trách y vừa thấy ta đã hỏi ta đã
lập gia đình chưa, mang bộ dáng biểu ca tiêu chuẩn để theo ta gặp ‘biểu
muội phu’ của y… Bao nhiêu dấu hiệu bất thường cho thấy, căn bản Minh
Sùng Diên không có hứng thú với ta, lại càng không thích ta, người y có
hứng thú là phu quân của ta, Hoa Thành Cẩm!

Nghĩ thấu đáo xong, lòng ta trào lên cảm
thụ không nói thành lời, cảm thấy khắp người ướt mồ hôi, Minh Sùng Diên, y quả thực khiến người ta khó đoán!

“Nương tử, nương tử?”

Ta hoàn hồn, phát hiện mình đã về tới
phòng, sắc mặt Hoa Thành Cẩm đã trở lại như thường, chàng hỏi: “Vừa rồi
nàng nghĩ gì mà xuất thần thế…”

Họa hoằn lắm mới có một lần ta chủ động
ôm lấy cổ chàng, cọ cọ trong ngực chàng, sau đó lập tức buông ra, lùi về sau vài bước, rút một cái khăn nhỏ từ trong tay áo, giả vờ lau khóe mắt làm bộ nức nở: “Tướng công, ta phát hiện tình địch lớn nhất của ta hóa
ra là một nam nhân…”

Hoa Thành Cẩm không hiểu đầu đuôi thế nào: “Gì cơ?”

Ta bỏ khăn xuống: “Ta nói, có nam nhân để ý chàng! Đừng nói chàng không phát hiện Minh Sùng Diên tiểu hầu gia kia thật ra có hứng thú với chàng…”

“À…” Hoa Thành Cẩm đáp, gương mặt không hào hứng lắm.

Ta hoài nghi: “Chàng biết từ lâu rồi?”

“Ừ…”


“Ừ?” Chàng biết từ sớm mà không nói cho
ta biết? Ta nổi giận, túm cổ áo chàng: “Vì sao chàng không nói sớm?
Chàng có biết bị tên tiểu hầu gia thần kinh đó để mắt ta lo sợ thế nào
không? Ta nằm ngủ cũng mơ thấy y một ngày nào đó phát điên…”

Hoa Thành Cẩm cười nói: “Ta biết nàng sẽ nghĩ ra mà.”

“Chàng!” Ta hết nói. Bỗng nhiên lại cảm
thấy buồn cười: “À, tướng công, chàng nói liệu sau này y có mời chàng
múa một khúc Hậu Đình Hoa[1] không?”

Hoa Thành Cẩm đỏ mặt, tức giận bảo: “Nói
gì thế! Chỉ biết nghĩ vớ nghĩ vẩn, ta là tướng công của nàng đó!” Nói
xong còn giả vờ đánh hai cái vào mông ta.

Ta há hốc miệng, lát sau mới tìm được đầu lưỡi, cả giận quát: “Dám đánh ta? Mới vài ngày thiếu đòn mà chàng đã
được đằng chân lân đằng đầu rồi!” Nói xong liền xông lên vật lộn với
chàng.

Kết quả ư, không cần phải nói, vật trái
vật phải cuối cùng vật lên giường, chiến dịch lần này kết thúc bằng sự
vừa lòng thỏa ý của chàng và mệt mỏi rã rời của ta. Ta dùng sức cắn góc
chăn, không cam lòng a không cam lòng.

Chuyện Phó Thiên Du và Minh Sùng Diên
đánh nhau cuối cùng cũng bị Phó phụ biết, hậu quả rất nghiêm trọng, Phó
Thiên Du lớn như vậy mà vẫn bị phạt nhốt trong phòng. Nguyên nhân đánh
nhau không biết được Phó Thiên Du dùng lý do gì lấp liếm, cuối cùng
không dính dáng đến ta.

Ta cậy vào quan hệ tốt của Phó Thiên Du
để đi thăm hắn, hắn vẫn mang vẻ mặt bình thản ngồi một chỗ, như thể
không có chuyện bị giam hãm. Ta áy náy: “Ca ca, muội có lỗi.”

Hắn cười: “Muội nhìn mình đi, khách sáo
thế, câu nói vừa rồi coi như huynh chưa nghe thấy nhé.” Sau đó lại nhăn
mặt: “Không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, muội muội, huynh không giúp được muội rồi.”

Ta nóng nực dùng quạt tròn phần phật mấy
cái: “Ca ca đã giúp muội nhiều lắm rồi.” Nếu không có vụ ẩu đả của Phó
Thiên Du, không biết khi nào ta mới phát hiện ra mục tiêu chân chính của Minh Sùng Diên. Sổ sách của Bích Thủy lâu chỉ nói Minh Sùng Diên thích
mỹ nữ, chưa từng nói y thích nam nhân, như vậy, hứng thú của y với Hoa
Thành Cẩm hẳn là ở phương diện khác. Chẳng lẽ là thân phận của Hoa Thành Cẩm? Đang yên đang lành Minh Sùng Diên xía vào chuyện này làm gì, người mắt cao hơn đầu như y làm sao biết quan tâm đến cuộc sống của dân
chúng? Nhất định là y nhìn trúng một lợi thế hoặc đồ vật gì đó của Hoa
Thành Cẩm, vì thế nhiều lần lợi dụng ta để khiêu khích chàng, muốn chàng lộ ra dấu vết, sau đó một mẻ bắt hết?

Phó Thiên Du khẽ cười thành tiếng, lấy
quạt tròn trong tay ta quạt cho ta vài cái, rồi quạt cho chính hắn vài
cái. Nhìn Phó Thiên Du điềm đạm như thế, ngực ta như bị một tảng đá đè
lên, vô cùng khó chịu, người như thế, ca ca tốt như thế, sao lại sinh ra trong cái gia đình như thế này?

Phó Thiên Du cuối cùng cũng nhận ra sự
bất an của ta, liền bảo nếu ta có khúc mắc gì thì hãy đi giải quyết. Ta
thẹn thùng lấy lại quạt tròn, chợt nhớ ra mấy ngày nay Hoa Thành Cẩm đi
sớm về muộn, thế chẳng phải chàng đang bước vào cái bẫy của Minh Sùng
Diên ư?

Ta phải mau mau về nhắc chàng mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận