Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý

Sự ra đời của ta là vinh quang của cả gia tộc. Bởi ngày ta sinh ra, phụ thân vững vàng ngồi lên chiếc ghế minh
chủ võ lâm, địa vị giang hồ đệ nhất trang cũng đã nắm chắc trong tay.
Ngày ấy, toàn trang trên dưới ăn mừng, ngày sinh của ta bỗng trở nên
long trọng. Phụ thân nói, ta mang vận may đến cho ông, là chim thanh
loan[1] trời cao phái xuống.

Ta cũng biết mình là chim thanh loan,
không phải chỉ là một con chim xanh nho nhỏ. Chi phí ăn mặc của ta ngay
cả công chúa cũng không bì nổi, trước đây ta ngồi trên đùi phụ thân nghe ông ra lệnh, dần dà, mặc dù không giống cũng học được ba phần, phụ thân luôn cười lớn, dí chóp mũi gọi ta Thanh Loan, cái gì ông cũng chiều ý
ta.

Ta muốn bảo
vật gì, không quá vài ngày, nó nhất định sẽ xuất hiện trong phòng ta,
chưa từng có ngoại lệ. Không ai dám chê trách ta… Không, có lẽ rất lâu
trước đây từng có người phản đối, nhưng người đó không phải đã chết thì
cũng thành câm điếc.

Ta không sợ bọn họ tìm ta báo thù, phụ thân bảo, người hành tẩu trên giang hồ sao có thể không có vài kẻ thù? Ta rất tin lời phụ thân.

Nhưng khi ta muốn một nam nhân thì sao?

Phụ thân chưa từng đề cập đến vấn đề này
với ta, hỏi mẫu thân, bà luôn ấp úng nói qua loa. Lúc ta căm giận hô lên ta muốn một nam nhân, phụ thân vốn luôn yêu chiều lần đầu tiên mắng ta.

Ta không hiểu, chẳng lẽ nam nhân không giống đồ vật? Vì sao có thể cho ta những thứ kia, lại không thể cho ta nam nhân?

Sau đó phụ thân chuẩn bị tìm nhà chồng
cho ta. Thiên kim tiểu thư của giang hồ đệ nhất trang, hòn ngọc quý trên tay võ lâm minh chủ, há có thể để cho người ta tùy ý cưới về? Phụ thân
chưa tìm được con rể thích hợp, ta chưa tìm được lang quân như ý. Chuyện tình cứ tạm lắng xuống như thế.

Bọn họ không hiểu, ta không muốn hôn
nhân, chỉ muốn nam nhân, cả ngày có thể giữ bên cạnh để ngắm, bộ dáng
trông đã mắt thỏa lòng là tốt rồi.

Nữ nhân giang hồ lang bạt là lẽ đương
nhiên, có gia tộc chống lưng, ai có thể tranh giành hào quang với ta?
Khi ta đang tự đắc hào hứng, có một nam nhân lọt vào tầm mắt ta.

Hắn trở thành bảo vật của ta. Hoa Thành
Cẩm. Ta nhớ kỹ ba chữ này, tên của hắn, ta không quan tâm thanh danh hái hoa tặc gì đó, ta muốn hắn, ở cạnh ta làm vật trang trí là đủ rồi.

Bây giờ ngẫm lại, khi đó ta thật đơn
thuần, không hiểu thế nào là lợi hại. Nếu sớm biết người này có khả năng phi thường… Sớm biết thì làm sao? Ta vẫn sẽ trước sau như một truy đuổi hắn, đánh nhau, chưa biết ai thắng ai.

Hắn căn bản không nên xuất hiện! Ngày
ngày đêm đêm trong Trần vương phủ, ta không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc sai lầm ở chỗ nào. Vì sao nhà ta có thể bị triều đình vây quét? Nghĩ tới
nghĩ lui, chỉ có hắn.

Ta không ngu ngốc, có điều tính tình khó
tránh khỏi kiêu ngạo. Ở Trần vương phủ bị đánh không ít lần, nhục nhã
không ít lần, nhưng điều khiến ta không chịu nổi là phải dạng hai chân
ra cho một lão già còn lớn tuổi hơn phụ thân của chính mình!

Gia tộc suy vong, con chim thanh loan
không còn sự giúp đỡ. Ta cầu hoan với tên Trần vương gia háo sắc kia,
lão tươi cười sung sướng, ai mà ngờ được lão chỉ có cái hư danh vương
gia, quyền lớn trên tay đã bị người ta cướp mất từ lâu, ta nghi hoặc,
sao trước kia ta lại gả vào đây? Ai mới là người giả dối?

Gia tộc không bảo vệ được ta, ta cần một
chiếc bùa hộ mệnh khác. Kẻ thù tới cửa, Trần vương gia không chịu nổi
phiền toái, lão đã chán ngán ta, trừng mắt nhìn thân thể trắng trẻo của
ta nói, giang hồ danh môn cũng chỉ đến thế, sau đó đá một cước
vào ngực ta, ta không đỡ được, lăn từ trên giường xuống đất. Ta cảm
thấy, bây giờ ta không còn là chim thanh loan, mà là một con chó.

Không thể ngỗ nghịch lão, phải chiều theo ý lão, ta nghĩ. Ta đứng dậy, cười quyến rũ, không hề che giấu vết bầm
tím trên người, nhìn ánh mắt lão già kia tỏa sáng. Ta biết, lão lại hứng thú, có trò mới.

Ta từng thấy kết cục thị thiếp thất sủng
của lão già này, không phải bị lão mang tặng người khác thì chính là
phái đi làm người hầu. Bảo ta không từ thủ đoạn tranh đoạt sủng ái cũng
được, ta còn tốn số tiền lớn đi tìm tú bà của thanh lâu học hỏi mị
thuật, kỹ năng phòng the…

Mấy ả được sủng ái cười nhạo ta: “Ôi chao, đây chính là đại tiểu thư Thanh Loan sao?”

Thanh Loan? Từ lâu ta không còn là Thanh
Loan nữa, Thanh Loan đã chết từ thời khắc gia tộc suy tàn, nay sống
trong Trần vương phủ chỉ là một con chó ti tiện mà thôi. Nhưng dù là một con chó, ta vẫn muốn sống.

Sở thích của lão già thay đổi rất nhanh,
lão không còn thích đấm đá, quất roi vào cơ thể ta, càng ghét việc
thưởng thức vết thương trên người ta. Rốt cuộc, lão nhíu mày nói: “Thu
dọn một chút rồi đến phòng giặt giũ đi.”

Quần áo ta rách bươm, thảm hại không chịu nổi. Ta nhẫn nhục sống qua ngày, vì sao cuối cùng vẫn là kết cục này?

Cơn giận dữ cuồn cuộn trong lòng, ta
xuống giường rút ra thanh kiếm đã lâu không sờ đến. Lưỡi kiếm lóe lên,
chiếu rọi cơ thể ta, nhìn vào sự khuất nhục của mình, ta nghĩ, nếu đâm
vào một kiếm sẽ khoái cảm thế nào?

Vẻ mặt lão già hiện lên nét hứng thú, ta
kinh ngạc phát hiện, lão vẫn còn hứng thú. Cuối cùng ta không phải đến
phòng giặt, mà lõa lồ cơ thể múa kiếm, lão già chơi không chán, ta cũng
đỡ phải lao lực suy nghĩ. Rốt cuộc ta hiểu ra, không phải lão muốn chà
đạp ta, mà muốn chà đạp ta và kiếm của ta. Thế thì đã sao? Lão muốn chà
đạp, ta cho lão chà đạp là được.

Lão già tuổi cũng đã cao, ta lén lút rời mục tiêu sang con lớn nhất của lão, chính là thế tử. Con lão cũng háo sắc như lão.

Đôi khi, ta cũng nhớ tới những ngày trước đây. Truy đuổi một người, cho đến khi không đi nổi nữa, nếu ngày đó hắn rơi vào tay ta, đại khái tình cảnh cũng sẽ không khác ta với Trần vương gia bây giờ là mấy… Thời điểm đó, tất cả còn chưa thay đổi… Thời điểm
đó, tựa như đã là chuyện kiếp trước. Kiếp trước, có liên quan đến kiếp
này sao?

Thế tử vuốt ve cơ thể của ta nói, nàng chính là con phượng hoàng chẳng may gặp nạn kia ư?

Phượng hoàng? Ta chỉ là Thanh Loan,
không, bây giờ không phải là Thanh Loan, chỉ là một con chim xanh. Nằm
dưới mặt đất, mặc cho các người chà đạp…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui