Chia Tay Đi Anh Chàng Đào Hoa

Nhan Mộ Ngữ dùng sức đẩy Mạnh Vũ Nhiễm ra, đột nhiên mất đi ấm áp làm cho cô cảm thấy một trận mất mát và trống rỗng. Cô cắn môi dưới, rụt rè ngẩng
đầu, miệng vô lực, nói ra mấy chữ: "Nếu anh thật sự thích tôi như lời
anh nói, vậy hãy cho tôi thời gian suy nghĩ. Tôi không biết tình yêu đối với anh như thế nào, nhưng đối với tôi, nó rất thiêng liêng."

Nghĩ nghĩ một chút nữa, Nhan Mộ Ngữ hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn chằm
chằm Mạnh Vũ Nhiễm, gằn từng chữ: "Tôi cần thời gian suy nghĩ."

"Tốt, nếu đó là điều em muốn." Mạnh Vũ Nhiễm nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc
của Nhan Mộ Ngữ, rơi vào đường cùng, đành phải thỏa hiệp. Tình yêu, vì
sao cô gái nào cũng sẽ đem 'thích' trực tiếp liên tưởng đến 'yêu'? Thật
sự là vớ vẩn, ha, nực cười. Ở đáy lòng, Mạnh Vũ Nhiễm cười lạnh, khinh
thuờng trào phúng mà nghĩ, 'nếu thích chẳng khác nào yêu, vậy yêu giống
cái gì? Hôn nhân sao?'

"Để anh ôm em một chút, được không?" Mạnh
Vũ Nhiễm che dấu sự châm biếm nơi đáy mắt, bày ra bộ dáng rất sợ bị cự
tuyệt mà đưa ra yêu cầu. Nhìn thấy thái độ kiên trì của Nhan Mộ Ngữ hơi
mềm xuống, anh liền vươn cánh tay, ôm thân mình kiều nhỏ (yêu kiều + nhỏ nhắn) của cô, làm như đang ôm một bảo vật trân quý. Nhan Mộ Ngữ tuy
rằng cảm thấy không ổn, nhưng cũng không lên tiếng phản đối.

•••

Học kì mới bắt đầu, Hội Học Sinh tổ chức làm tình nguyện ở mấy thôn xóm
quanh núi. Nhan Mộ Ngữ và Mạnh Vũ Nhiễm cũng là một trong những thành
viên của đội tình nguyện.

"Mộ Mộ, cậu mau tới đây xem, ở đây có
bán dầu hỏa đăng nha! (Rei: một loại dầu, kiểu như dầu hỏa nhưng hình
như có mùi thơm và dùng để đốt đèn, Rei cũng không rõ lắm a

Ý tưởng đột phát (đột nhiên phát ra) của cô bạn thân làm cho Nhan Mộ Ngữ
cười khẽ: "Trên xe không thể mang theo những đồ vật nguy hiểm, với lại,
cậu mang về làm cái gì? Đốt ở trong nhà sao? Không sợ đốt đen luôn cả
tường à? Hơn nữa, tính cách cậu bừa bãi, không may xảy ra hỏa hoạn thì
làm sao bây giờ?


"Như vậy a, coi như....." Không nỡ buông chai
dầu hỏa đăng trong tay, nhưng chỉ vài giây sau, Kiều Khả Tư lại bị cuốn
hút bởi những thú khác.

Vài ngày sau, cảm giác mới mẻ lúc đầu hầu như không còn, đối với những thanh niên ở thành thị mà nói, cuộc sống
bắt đầu trở nên nhàm chán, buồn tẻ.

Chạng vạng buổi chiều, Kiều
Khả Tư đột nhiên muốn đi đến những thôn xóm ở ngọn núi phía Bắc thám
hiểm, Nhan Mộ Ngữ khuyên bảo hết lời cũng không được, đành phải cùng đi
với cô (KKT).

Núi rừng lúc chạng vạng im lặng cực kì, hai cô gái
đi dọc theo đường núi, thình thoảng có tiếng chim hót khẽ, ngoài ra là
yên tĩnh bao trùm.

"May mắn ta kiên trì muốn đi, nếu không đã bỏ
qua cảnh sắc tuyệt đẹp này rồi." Hít vào một cái là toàn mùi vị lá cây
mát lạnh, Kiều Khả Tư sảng khoái hít hít mấy cái liền, vui vẻ hưởng thụ
thiên nhiên.

"Nhưng mà thời gian đã trễ thế này, hơn nữa lúc đi,
chúng ta cũng không nói với người nào cả." Nhan Mộ Ngữ trong lòng vẫn
cảm thấy không yên, bởi vì trời càng ngày tối mà bất an cũng càng ngày
càng lớn.

Linh cảm cho thấy sẽ có điềm xấu, lập tức 'ầm' một cái, tiếng sấm vang rền, mưa xuống như trút nước, tệ hơn là, nhiệt độ trên
núi vì mưa mà giảm xuống rất nhanh.

"Bây giờ phải làm sao?" Hai cô gái có chút hoảng sợ.

Sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, bình thường để nhìn thấy đường xuống núi cũng đã rất khó rồi, huống chi bây giờ còn mưa rất to.

"Không được, nhất định phải nghĩ cách để trở về." Nhìn thấy bạn thân sắc mặt

như muốn đông lại, cảm nhận được từng trận rét tận xương tủy, Nhan Mộ
Ngữ quyết định kéo Kiều Khả Tư sắp khóc đứng lên, tiếp tục đi về phía
trước.

"Cẩn thận!" Kiều Khả Tư giữ chặt Nhan Mộ Ngữ, khoảng cách
Nhan Mộ Ngữ với vực sâu chỉ chừng nửa bước chân. Trước mắt các cô, một
con đường bùn lầy lội đang chờ...

"Mộ Mộ, phải làm sao? Nếu cứ
như vậy thì chúng ta sẽ....." Kiều Khả Tư không nói thêm nữa, nhưng cả
hai người đều rất rõ ràng, tình huống trước mắt, nếu không nghĩ cách,
chờ đợi các cô là cái gì. Cả hai đều nhận ra sự sợ hãi tận sâu trong đôi mắt của đối phương.

"Mặc kệ thế nào, trước tiên chúng ta phải
tìm một nơi có thể trú mưa." Nhan Mộ Ngữ nói. Các cô không thể cứ đứng
dầm mưa như vậy, chắc chắn sẽ bị đông chết mất!

Hai người lại lần nữa thử đi về phía trước. 'Ầm', sấm sét cứ đánh xuống liên tục, cả khu rừng như muốn vỡ ra.

"Không được, Mộ Mộ, cứ đi như thế này, chúng ta không bị đông chết, cũng sẽ bị sét đánh chết." Kiều Khả Tư sợ tới mức khóc hồng cả mắt, thân hình mềm
nhũn, xụi lơ trong lòng Nhan Mộ Ngữ.

Nhan Mộ Ngữ nhìn cô bạn ngất xỉu trong lòng, lần đầu cảm nhận được thế nào là mất hết can đảm, thế
nào là tuyệt vọng. Cô dùng sức chống đỡ cơ thể mềm oặt của Kiều Khả Tư,
tiếp tục đi, ước chừng 15 phút, nhưng mà cây nào cũng như cây nào, hơn
nữa tầm nhìn cực thấp do mưa lớn, cô hoàn toàn mất phương hướng.

Không thể tìm ra nơi ấm áp nào để ẩn núp, rừng cây thì như mê cung, Nhan Mộ
Ngữ mặt không chút huyết sắc, cắn môi dưới, sợ hãi suy nghĩ, chẳng lẽ cô thật sự sẽ chết ở trong này?

Đúng lúc này, cô nghe được âm thanh khàn khàn của ai đó: "Nhan Mộ Ngữ.....Kiều Khả Tư....Hai người ở đâu?"
Là tiếng bước chân, tiếng bước chân, tiếng người dẫm nát cành khô, hơn
nữa còn đi tới chỗ các cô.


"Chúng tôi ở đây....." Cô rất muốn
nhìn thấy người đến, là lão sư Lý? Hay là người dân trong thôn vừa vặn
đi ngang qua? Hay...là anh...... Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh
của Mạnh Vũ Nhiễm, điều này làm sao có thể, người kia hiện tại nhất định là ở trong phòng ấm áp nghỉ ngơi.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô càng ra sức cắn môi, rất sợ hy vọng nhiều thì thất vọng cũng nhiều.

Sấm sét đánh làm sáng cả một khoảng rộng, ngoài hình ảnh của những chiếc lá lay động, Nhan Mộ Ngữ còn thấy một bóng dáng cao lớn.

"Em không
sao chứ?" Bộ dạng chật vật hiện tại của cô làm cho đối phương hoảng sợ,
chạy nhanh đến bên cạnh cô cùng với sự lo lắng.

Nhan Mộ Ngữ trừng mắt, cái người này, sao, sao lại là Mạnh Vũ Nhiễm?

"Mộ Ngữ, em có bị thương không?" Chạy nhanh đến trước mặt cô, nhìn thấy cô
không có phản ứng gì, anh lo lắng không ngừng vỗ nhẹ mặt cô, hỏi.

Thanh âm của cô mơ hồ, như là từ một nơi khác truyền tới: "Vì sao anh lại ở chỗ này?"

"Bây giờ không phải là lúc chơi trò 'em hỏi anh đáp'." Khoác áo mưa lên
người cô, kiểm tra, xác định cô không bị gì anh mới nói: "Chúng ta phải
nhanh chóng rời khỏi nơi này!"

Nhan Mộ Ngữ kinh ngạc nhìn đôi mày đang nhíu chặt của Mạnh Vũ Nhiễm, trên mặt anh còn có tia bất an, là vì sợ không thể mang cô ra ngoài an toàn sao? Hốc mắt đột nhiên trở nên
nóng rực, nước mắt cố nén nãy giờ không báo trước mà mãnh liệt rơi xuống như thác nước, Nhan Mộ Ngữ thẳng tắp đánh về lồng ngực ấm áp.

"Mộ Ngữ, em sao đột nhiên lại khóc? Bị đau chỗ nào sao?" Luống cuống tay
chân, Mạnh Vũ Nhiễm đỡ lấy thân thể mềm mại trong ngực, thiếu chút nữa
bật ngửa vì sức nặng đột nhiên áp đảo.

Anh rất muốn đẩy thiên hạ
trong lòng ra để một lần nữa xác nhận cô có bị thương chỗ nào không,
nhưng mà cô ôm chặt anh, thân thể còn không tự chủ mà run rẩy, khiến anh không nỡ buông ra.

Nhan Mộ Ngữ ôm chặt thân hình ấp ám, anh thật sự đến đây, thật ra cô cũng không quá kỳ vọng anh sẽ xuất hiện. Nhưng
bây giờ, anh đang ở trước mặt cô, trong mắt còn tràn đầy lo lắng nữa.

"Em thật ra rất sợ....." Cô không ngừng dùng mặt cọ xát thân thể ấm áp của
anh, khẽ thì thào nói nhỏ, cô lúc này giống như một đứa nhỏ đang làm

nũng: "Anh tới...em thật sự rất vui!"

Đôi tay to lớn sau lưng cô
khẽ ôm chặt thêm một chút, bên tai cô vang lên tiếng anh tràn ngập sự tự trách và hối hận: 'Thật xin lỗi, nếu anh có thể phát hiện sớm một
chút.....Nếu anh có thể tìm thấy hai người sớm một chút......"

Nhan Mộ Ngữ khẽ giương mắt nhìn trộm khuôn mặt tuấn tú của anh, nước mắt lại chảy xuống, thân thể run run vì lạnh, nhưng ngược lại, trong lòng, ấm
áp không thôi.

Gió lạnh hỗn loạn đột nhiên thổi đến, hai người đồng thời rùng mình một cái.

"Không thể lại tiếp tục chậm trễ!" Mạnh Vũ Nhiễm đỡ lấy Kiều Khả Tư trên người Nhan Mộ Ngữ, sau đó đỡ cô đứng dậy, đợi cho đến khi cô đứng vững, mới
nói: "Em có thể tự đi không?'

"Có thể." Cô thật sự không muốn rời khỏi cảm giác an toàn trong ngực anh.

Mạnh Vũ Nhiễm cõng Kiều Khả Tư đi lên phía trước dẫn đường, Nhan Mộ Ngữ theo sát phía sau.

"Không phải sợ." Người đi phía trước đột nhiên cầm chặt tay cô. "Anh nhất định sẽ đưa hai người ra khỏi đây."

Cô thật sự cảm ơn sắc trời đen kịt bây giờ, vì như thế, người đi phía trước hoàn toàn không nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô.

Mạnh Vũ Nhiễm nói thích cô, còn không màng nguy hiểm đến đây cứu cô!

Nhan Mộ Ngữ nhờ vào ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên của sấm sét, ánh mắt vụng
trộm đánh giá bóng lưng cao ngất của Mạnh vũ Nhiễm. Hôm trước, anh từng
hỏi cô có thể hay không nhận tình cảm của anh, cô nghĩ bây giờ cô có thể trả lời anh rồi!

Bỗng nhiên, 'ầm' một cái, thân cây bên đường rung lên, sau đó đổ xuống ngay chỗ cô đang đứng.

"Mộ Ngữ, mau tránh ra!" Mạnh Vũ Nhiễm hoảng sợ kêu to.

Mạnh Vũ Nhiễm kêu cái gì? Nhan Mộ Ngữ nghi hoặc nhìn bờ môi anh chuyển động, biểu tình nhìn qua rất kinh hoàng, như là muốn cô làm gì đó, nhưng mà
cô không thể nghe được, bây giờ bên tai chỉ nghe thấy tiếng sấm đánh ầm
ầm.

Anh đột nhiên đẩy cô ra, sau đó lại bị một gốc cây lớn đè lên. (Rei: omg!!!)

"Mạnh Vũ Nhiễm!" Cô nghe thấy tiếng kêu tê tâm liệt phế của mình, đó thật sự
là tiếng nói của cô sao? Có thể nghe ra lo lắng tuyệt vọng như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận