Chia Tay Đi Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng FULL


    Về Niết Bàn, Đạo Nhất Tiên Quân vẫn luôn kích động, nhưng ông không nắm chắc có nhất định thành công hay không.
    Bế quan vì muốn tăng công lực, nắm Huyền Nhất chân nhân chơi như bóp con kiến, ai ngờ Huyền Nhất chân nhân không muốn ngồi chờ chết, ám toán ông.

Đầu óc Đạo Nhất Tiên Quân trong lúc  này không biết sao lại tạm thời bãi công, ông không né tránh, nhân tiện giết chết mình để thí nghiệm Niết Bàn.
    May là ông còn tồn tại một tia lý trí để tán hết công lực bám vào cấm chế của động phủ đang bế quan, ngay cả trí nhớ của mình phong ấn cùng chỗ.

Cho nên, dù là hồn đăng của Đạo Nhất Tiên Quân bị tắt rồi, vẫn không ai có thể mở cấm chế của động phủ ông bế quan ra.
    Buồn cười, thân là ngưới đứng đầu tiên giới, ai có thể chống lại sự ngăn cản của tiên lực của ông?
    Chúng thần tiên cùng nhau đập cấm chế, góp gió thành bão, tiên lực trên cấm chế tản ra một chút, chảy về người ông, ký ức cũng quay về một ít, Đạo Nhất Tiên Quân nhớ ra phương pháp mở cấm chế.

Mà trong nháy mắt cấm chế được mở ra, tiên lực và ký ức ông phong bế, toàn bộ đều trở về thân thể ông.
    Đạo Nhất Tiên Quân, vẫn là Đạo Nhất Tiên Quân năm đó.

Không, sau khi Niết Bàn, tiên lực của ông nâng cao một bước.
    Vách đá của động phủ bị đập vỡ quá mức đột ngột, Đạo Nhất Tiên Quân chưa kịp đổi hình dạng.

Chỉ là, từ sự thương tiếc và bảo vệ  trong đáy mắt các bạn già đối với dáng vẻ thiếu niên ốm yếu này của ông, làm cho Đạo Nhất Tiên Quân cảm giác sâu sắc được là, túi da tốt quan trọng đến cỡ nào, —— ông quyết định không đổi về.
    Bề ngoài thay đổi, tim vẫn còn ở đó.

Đám bạn già thật sự là quá quen thuộc Đạo Nhất Tiên Quân, vẻ mặt thèm đón của ông vừa xuất hiện, bọn họ xem như sáng tỏ ông không chỉ vô sự, còn có tâm tình đùa giỡn bọn họ.

Thế là bọn họ ào ào ném cho Đạo Nhất Tiên Quân một ánh mắt khinh thường, sau đó cáo từ rời đi.
    Bạn bè gặp nhau, nâng cốc vui mừng, sau này họ còn có rất nhiều cơ hội.

Bây giờ bọn họ muốn tìm một vị thần tiên không có mặt ở đây để buôn dưa lê chuyện Đạo Nhất Tiên Quân hồn đăng tắt rồi lại sáng hơn, còn có bí văn quá mức động trời: tiên thái tử Phó Dư bức thiên đế thoái vị.
    Náo nhiệt trong nháy mắt tán đi, ngoài động phủ vách đá vỡ vụn thành một đống bừa bộn.
    Nhạc Tâm yếu ớt hỏi: "Chơi Niết Bàn vui không sư phụ?"
    Đạo Nhất Tiên Quân gật gật đầu: "Ừm,cũng được."
    Nhạc Tâm: "..."
    Một giây trước, cô có thể ngăn cản trước mặt ông, đối mặt với Thiên Đế, đối mặt với tử vong, giây phút này, cô bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ giết sư đáng sợ.
    Đạo Nhất Tiên Quân thở dài: "Ta Niết Bàn chẳng phải là vì con?"
    Nhạc Tâm: "?"
    Thiếu niên ốm yếu nắm tay đặt bên miệng ho khan: "Vi sư đã từng nói muốn nắm Huyền Nhất chân nhân trong tay như bóp một con kiến cho con xem, không thể nuốt lời."
    Nhạc Tâm yên lặng nhìn xem ông, Đạo Nhất Tiên Quân không hề cảm thấy ngại ngùng, ông đưa tay cưng chiều vuốt vuốt tóc cô, đây là đồ đệ duy nhất của ông đó.

    Nhạc Tâm ghét bỏ trốn đến bên người Trữ Vệ: "Vò rối kiểu tóc..."
    Nhạc Tâm không có cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này, sư phụ mất mà quay lại, rồi suýt chút nữa trải qua một trận khảo nghiệm sống chết, tâm tình từ trên xuống dưới đều thoải mái, cô cần bình phục lại.

Mà sư phụ cô không sao, công lực tu thân dưỡng tính của ông cô nào có thể so sánh.

Cô kéo cánh tay Trữ Vệ, dự định về nhân gian giao hai chuyến hàng để tỉnh táo trước, rồi lại về tiên giới đối mặt với người sư phụ không đáng tin cậy này.
    Đạo Nhất Tiên Quân: "Đồ đệ lớn rồi như bát nước hắt ra ngoài, con có bạn trai nên quên sư phụ?"
    Khi ông vẫn là vật chất màu xám trắng, những lời Nhạc Tâm nói ngoài động phủ ông nghe thấy hết.

Kết hợp với tin tức gay cấn ông nghe được khi dùng hình thái vật chất màu xám trắng du đãng ở các nơi trong tiên giới, ông đã chắp vá ra được cơ bản chuyện sau khi hồn đăng của ông bị tắt và tình cảnh của Nhạc Tâm.
    "Người ta nói nuôi đồ để dưỡng già, con với bạn trai song túc song phi xuống nhân gian bỏ lại một lão già mẹ goá con côi như ta ở tiên giới, cô độc tịch mịch, con nỡ sao?"
    Cô và sư phụ cô quả nhiên không hợp đi con đường dịu dàng!
    Nhạc Tâm móc ra một cái kính viễn thị, oán hận đưa đến trước mặt sư phụ: "Lão già mẹ goá con côi? Người nhìn xem người còn trẻ hơn con bao nhiêu?"
    Đạo Nhất Tiên Quân đẩy kính ra,, bình tĩnh nói: "Thế cũng không thay đổi được sự thực con muốn vứt bỏ ta."
    Bạch Hòa tiên tử vẫn chưa đi chỉ còn biết che mặt, không đành lòng nhìn thẳng.

Đạo Nhất không sao, còn nhảy nhót được, bà yên lòng yên lặng rời đi.
    Bắc Hòa bị ba hắn túm đi, Long Tú ngửa đầu nhìn trời, làm bộ mình là không khí, nhẹ nhàng rời đi.
    Nhạc Tâm: "..."
    Không thể vứt bỏ lão già mẹ góa con con, bạn trai cũng không thể bỏ đó, sự nghiệp buôn bán của cô cũng không thể buông tay mặc kệ.

Cuối cùng, Đạo Nhất Tiên Quân phải xuống nhân gian cùng Nhạc Tâm, để tiện cho cô thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng người già.
    Về phần, thần tiên tự ý hạ phàm sẽ bị phạt, Đạo Nhất Tiên Quân biểu thị, người khác già như ngọc mất sáng, phì, ông tuổi già sắc suy, cũng “phì”.

Tóm lại, tuổi ông lớn, đồ đệ duy nhất bị lưu đày xuống nhân gian làm thần thổ địa, ông không xuống nhân gian thì đi đâu?
    Đạo Nhất Tiên Quân cực kỳ tuân thủ luật pháp đi báo chuyện mình xuống nhân gian cho Thiên Đế Phó Dư mới nhậm chức biết.

Ông khác Huyền Nhất chân nhân, mặc dùông làm việc tùy ý, không đi như người bình thường, nhưng vẫn là công dân tốt của tiên giới, chưa từng dựa vào tiên lực ức hiếp người khác, người không phạm ta ta không phạm người.
    Phó Dư không nói gì, đồng ý.

Hắn có một tình cảm cực kỳ phức tạp với Đạo Nhất Tiên Quân, kẻ mạnh mà hắn ngường mộ, tiền bối mà mình dựa vào, hay là sư phụ của người trong lòng hắn.

Phó Dư tỉnh táo mà lý trí nghĩ, để Đạo Nhất Tiên Quân xuống nhân gian, có lẽ càng có lợi cho việc sửa lại cách trị tiên giới.
    Trước khi rời khỏi tiên giới, Đạo Nhất Tiên Quân nói ông có chút việc phải giải quyết, bảo Nhạc Tâm đưa Trữ Vệ đi dạo một vòng tiên giới trước.
    Nhạc Tâm dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sư phụ đi xem Huyền Nhất chân nhân.


Cô làm bộ không biết gì, đưa Trữ Vệ đi dạo trong cung điện cô sống từ bé đến lớn.

Dưới cây đào vắng vẻ là nơi sư phụ cô dạy cho cô tiên thuật; cái bàn đá trong đình bên cạnh là nơi sư phụ cô đùa cô, còn có, chỗ hẻo lánh trong cung điện u tĩnh là nơi cô yên lặng luyện công.

Nhạc Tâm đưa Trữ Vệ đi qua từng nơi, nhân tiện phàn nàn sư phụ cô không đáng tin cậy.
    Từ ngôn ngữ của cô, Trữ Vệ có thể cảm nhận được tình sư đồ sâu nặng.

Cảm giác của anh về cảm xúc của Nhạc Tâm luôn luôn nhạy cảm, từ sau khi Đạo Nhất Tiên Quân Niết Bàn thành công, rõ ràng tâm tình Nhạc Tâm vui vẻ hơn, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cả người tựa như xối đi bụi bặm trong lòng, trong trẻo linh hoạt.
    Anh thích Nhạc Tâm như thế, một Nhạc Tâm thật sự  vui vẻ hạnh phúc.
Có điều Đạo Nhất Tiên Quân quả thực không đáng tin cậy.
    Bởi vì lễ gặp mặt cho con rể là một viên tiên đan, ăn xong có thể thành tiên ngay tại chỗ.
    Nhạc Tâm / Trữ Vệ: "..."
    Không biết là nên cảm khái ông tiền nhiều như nước hay là ra tay hào phóng xa xỉ.
    Năm đó Nhạc Tâm ăn tiên đan để thành tiên, bị chúng tiên ở tiên giới nghị luận hồi lâu.

Cô dừng sự nỗ lực của mình, với tài năng xuất chúng các kiểu, mới thoát khỏi hoàn cảnh bị người khác coi thường.
    "Cho người phàm ăn tiên đan là trái với thiên quy..."
    Nhạc Tâm là đồ đệ của Đạo Nhất Tiên Quân, thêm nữa là lúc đó Thiên Đế sợ đắc tội ông, mở một con mắt nhắm một con mắt coi như xong.

Bây giờ, thế mà còn muốn cho Trữ Vệ ăn tiên đan?
    Rõ ràng cô có cách tốt hơn để Trữ Vệ thành tiên, đường đường chính chính, quang minh chính đại.
    Nhạc Tâm giải thích chỗ tốt khi làm thần thổ địa ở nhân gian, nhất là về đối tượng mình coi trọng, coi như là phàm nhân, một khi kết hợp là có thể cùng hưởng tiên lực cũng như tuổi thọ, lợi hại hơn ăn tiên đan nhiều.
    Đạo Nhất Tiên Quân không chịu nhận thua, ông trầm ngâm một lát: "Nói cách khác, đến bây giờ con còn chưa cho Trữ Vệ một danh phận?"
    Nhạc Tâm: "..." Thật xin lỗi, đã phiền ngài rồi.
    Thiên lao của tiên giới cũng không âm trầm, trái lại ánh sáng vừa đúng, phối hợp với mây trôi, ban ngày nắng rực rỡ, ban đêm có sao trời, đẹp vô cùng.

Huyền Nhất chân nhân bị khóa tiên lực, nhốt trong thiên lao không ra được.

Ông ta lẳng lặng ngồi, suy nghĩ rất nhiều, cũng cái gì cũng không muốn.

Đời này của ông ta quá mức dằng dặc, không có gì ngoài cưng chiều con gái, ông ta phát hiện, thứ ông ta nhớ nhiều nhất lại là Đạo Nhất Tiên Quân.

    Nếu như tiên giới không có Đạo Nhất Tiên Quân, ông ta tuyệt sẽ không rơi xuống tình trạng như thế này.
    Đã sinh Đạo Nhất, tại sao còn sinh Huyền Nhất?
    Sau khi hồn đăng Đạo Nhất tắt, ông ta nên quả quyết giết tộc Thiên Đế, không cho tên nhãi Phó Dư cơ hội thở dốc, để hắn dùng trái tim tổ tiên đạt được tiên lực vô thượng.

Nếu làm như thế, người ở trong thiên lao lúc này sẽ không phải là ông ta.

Thế nhưng Đạo Nhất Tiên Quân cho ông ta bóng ma tâm lý quá lớn, ông ta căn bản không tin mình có thể dễ dàng ám toán được Đạo Nhất như thế.

Ông ta sợ là âm mưu.

Cho nên, ông ta quan sát rồi lại quan sát, mãi cho đến khi thực lực Phó Dư vượt qua mình, khiến ông ta hoàn toàn hết cơ hội xưng bá tiên giới.
    Thiên lao không có ai, thiên binh thủ vệ cách rất xa, bên ngoài xảy ra chuyện gì, Huyền Nhất chân nhân cũng không biết.

Khi cái bóng của Đạo Nhất rơi xuống người ông ta, ông ta vô thức ngẩng đầu, thế mà thấy được Đạo Nhất Tiên Quân!
    "Ngươi không chết?" Chẳng phải hồn đăng của hắn tắt rồi sao?
    Trên tay Đạo Nhất Tiên Quân nắm một con kiến: "Chết rồi, lại sống lại."
    Ông vốn là muốn nắm con kiến này đến trước mặt Huyền Nhất để trào phúng ông ta, nói là, nhìn đi, bây giờ ta Niết Bàn thành công, bóp ngươi chơi như bóp con kiến này.

Nhưng nỗi sợ trong mắt Huyền Nhất quá mức rõ ràng, ông lại không có hứng đùa ông ta.

Ông không phải loại bỏ đá xuống giếng.

Nếu Huyền Nhất chưa vào thiên lao, ông sẽ đánh lão ta một trận để báo thù cho đồ đệ.
    "Con kiến này, cho ngươi." Ông rộng lượng đưa con kiến ra.
    Huyền Nhất chân nhân không có kết cục tốt, lão ta ngồi đợi hình phạt mà tân Thiên Đế dành cho lão
    Huyền Nhất chân nhân: "Ngươi trào phúng ta mệnh như sâu kiến?"
    "Ngươi nghĩ nhiều, chỉ là để nó ở bên cạnh ngươi..."
    Đạo Nhất Tiên Quân ném con kiến, bỗng nhiên thở dài: "Huyền Nhất, năm đó ta đã nhắc nhở ngươi..."
    Thế nhưng Huyền Nhất chân nhân không nghe, lão ta tin tưởng vững chắc tất cả dựa vào thực lực để nói chuyện, lão ta lợi hại thì lời lão ta nói sẽ có trọng lượng, lão ta có thể ngự trị ở nơi cao nhất.

Nhưng ngự trị ở nơi cao thì sẽ sống vui vẻ hơn sao? Đây là ý nghĩa mà họ tồn tại trên đời này sao?
    Hôm qua hôm nay phảng phất như một giấc chiêm bao, nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa.

Chuyện mình đã làm, mình cần phải gánh chịu hậu quả, tránh cũng không thể tránh.
    Đạo Nhất Tiên Quân ra khỏi thiên lao, lại hóa thành dáng vẻ thiếu niên ốm yếu, đi một bước ho ba lần, để đi tìm đồ đệ.
    Mắt nhìn người của Đạo Nhất Tiên Quân luôn rất chuẩn, năm đó ông biết Phó Dư thích Nhạc Tâm, quả thật, Phó Dư là một tiên thái tử ưu tú mà xứng chức, nhưng trên người hắn gánh vác quá nhiều thứ, cho dù hắn thích Nhạc Tâm, ở trong mắt hắn Nhạc Tâm cũng không ở vị trí quan trọng nhất, một khi có lựa chọn, hắn có thể sẽ bỏ qua Nhạc Tâm.

Cho nên, Đạo Nhất Tiên Quân cảnh cáo Phó Dư không được đa tình với Nhạc Tâm đa, mà Phó Dư từ đó về sau cũng không vượt ranh giới  một bước, cũng đã chứng minh Đạo Nhất Tiên Quân dự đoán chính xác.
    Trữ Vệ khác Phó Dư, ở trong mắt anh, Nhạc Tâm ở vị trí thứ nhất.


Đạo Nhất Tiên Quân hàn huyên trò chuyện với anh, cảm khái  đồ đệ nhốc nhà mình nhặt được bảo bối.

Đã đẹp trai, lại tuổi trẻ tài cao, chân thành có trách nhiệm, hết lòng hết dạ, tên nhóc tốt biết bao, sao lại mắt mù thích đồ đệ ông, nhất định là đồ đệ ông mới được? Ôi, nhất định là đồ đệ ông dạy nên quá ưu tú, ông cũng vinh dự thay.
    Sau khi đến thế gian, Đạo Nhất Tiên Quân thúc giục Trữ Vệ gọi điện thoại thông báo cha mẹ, ông là trưởng bối của Nhạc Tâm cần phải gặp gia trưởng bên kia để thương lượng hôn sự của hai người.
    Trữ Vệ tất nhiên không có ý kiến, anh muốn cưới Nhạc Tâm từ lâu, lúc anh gọi điện thoại cho ba anh Trữ Bốc Phàm, giọng cũng run rẩy: "Ba..."
    Trữ Bốc Phàm: "Con trai? Bình an trở về rồi? Không hy sinh vì hòa bình thế giới sao? Thật sự là quá tốt! Không bị thương chứ?"
    "Không bị thương." Trữ Vệ hoà hoãn cảm xúc: "Ba, con..."
    Trữ Bốc Phàm lạnh lùng nói: "Không bị  thương thì mau trở về công ty làm việc, ba muốn bãi công."
    Trữ Vệ: "..." Cái tình cha con hư giả này!
    Nhạc Tâm có làm mới có ăn coi trọng điều thiết thực, sau khi trở lại thế gian, cô lật  điện thoại, lại có không ít đơn đặt hoa quả.

Cô sắp xếp cẩn thận biệt thự cho lão già mẹ goá con côi nghỉ ngơi, rồi cùng Trữ Vệ đến sơn cốc đưa hoa quả mà Bạch Hổ đã đóng gói sắp xếp gọn gàng đi.
    Giữa đêm hè, gió đêm quét lên mặt, hơi ấm.

Sao đầy trời lấp lóe, ánh đèn đường nhàn nhạt lan ra, rắc lên đường mòn.Nhạc Tâm đưa hoa quả xong, tay trong tay đi về cùng Trữ Vệ, trong khu biệt thự an tĩnh, hương hoa tràn ngập trong bồn hoa, tiếng côn trùng mùa hạ râm ran, lòng cũng bất giác yên tĩnh trở lại.
    Trữ Vệ nhìn bên mặt tinh xảo của Nhạc Tâm, cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng anh, đây là người anh thích, cũng là người anh sẽ cưới.

Đời này của anh sao mà may mắn đến vậy, có thể gặp được một tiểu tiên nữ, yêu cô, ở bên cô.
    "Nhạc Tâm."
    Trữ Vệ dừng bướci, nhìn chăm chú đôi mắt Nhạc Tâm, anh quỳ một gối xuống, lấy ra chiếc nhẫn mang bên người, giơ lên: "Gả cho anh, được không?"
    Giờ phút này, không có hoa tươi, không có bong bóng, không có nến, không có cái gì.

Kế hoạch xây trường học thành hình trái tim còn chưa xong, hoa hồng anh trồng cũng không tiếp tục nở hoa.

Nhưng anh vẫn muốn cầu hôn một lần nữa, muốn đưa chiếc nhẫn mà Nhạc Tâm đã từng từ chối đến trước mặt cô, hỏi một câu nữa: Gả cho anh, được không?
    Trữ Vệ có một trái tim toàn là Nhạc Tâm, lúc này, anh dùng trái tim này cầu hôn Nhạc Tâm.
    Đột nhiên hơi thấy ngượng ngùng, so với khi cô cầu hôn Trữ Vệ, để anh làm thổ địa bà bà của cô càng ngượng ngùng hơn.

Nhạc Tâm hơi cúi đầu, "Ừ" một tiếng, vươn tay ra.
    Nhẫn vừa văn, kim cương xinh đẹp lóe sáng dưới ánh đèn.

Nhạc Tâm giơ tay lên thưởng thức chiếc nhẫn, cô vừa nghĩ ngày mai nhất định phải đi mua nhẫn cho Trữ Vệ, vừa thuận miệng nói: "May là lúc trước chia tay, em nhắc nhở anh đừng ném đi, không thì..."
    Trữ Vệ: "..." Vừa cầu hôn đã nói chia tay? Còn có ai có thể phá bầu không khí hơn bạn gái anh không? Mà người ta là tiểu tiên nữ.
    Sau đó, Nhạc Tâm không thể nói hết lời.

Dưới ánh đèn, bóng người đột nhiên tới gần, hợp thành một, chặt chẽ không thể tách rời.
    Gió đêm ung dung, trái tim rung động.
---
    Tác giả có lời muốn nói:  a a a a, chính văn đến đây là kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận