Chia Tay Một Trăm Ngày

Lục mẹ làm một bàn đầy ắp các món Lục Quan Du yêu thích, bốn người ngồi quanh bàn lại không ai nói gì, nhất thời không khí bàn ăn có chút cứng nhắc.

Phó Viễn đột nhiên nhấc đũa, phấn chấn hớn hở nói: "Mẹ, mẹ làm nhiều món như vậy sao, đều là các món Tiểu Du thích nhất."

"Cũng không phải nhiều lắm." Khuôn mặt Lục mẹ so với năm đó đã có thêm nhiều dấu vết của thời gian, nếp nhăn trên khóe mắt đã xuất hiện, mái tóc đen năm đó cũng không che được hết sợi bạc lấm tấm.

"Mẹ." Lục Quan Du nhỏ giọng nói: "Mẹ vất vả rồi."

"Không vất vả, làm vài món ăn vất vả cái gì", Lục mẹ nghe con trai mình gọi một tiếng, khóe mắt không cầm nổi đỏ lên, bà đã sớm nghĩ thông suốt, con trai thích đàn ông thì có làm sao, chỉ cần nó có thể vui vẻ khỏe mạnh là tốt rồi, "Ta không biết bình thường khẩu vị Tiểu Phó thế nào, con thích ăn món gì để ta đi làm cho con."

"Không cần đâu mẹ, con không kén ăn." Phó Viễn vội vàng xua tay, hắn gặp một miếng cá, sau đó cảm thán: "Bây giờ con đã biết nhờ đâu Tiểu Du tay nghề tốt đến thế, hóa ra mẹ nấu ăn chính là ngon như vậy."

"Xem con nói kìa." Lục mẹ bị Phó Viễn dỗ đến vui vẻ, nhưng tâm tình bà cũng lập tức trở nên phức tạp.

Con trai bà là người cao ngạo như vậy, lại dùng đôi tay đàn dương cầm mà bà luôn tự hào, vì một người khác rửa rau nấu cơm, trong lòng bà thật sự khó có thể tưởng tượng.

Trước kia Lục mẹ cho rằng Lục Quan Du sẽ giống như ba mình, cả đời không bước chân xuống bếp. Bà mười phần không cam lòng, vì cái gì người phải từ bỏ tự tôn, từ bỏ lý tưởng lại là Lục Quan Du?

Lục mẹ càng nghĩ càng không vui, ngay cả nhìn Phó Viễn cũng không còn vui vẻ như vừa rồi nữa.

"Mẹ, tay nghề mẹ tốt như vậy, cũng dạy con vài chiêu đi, sau này Tiểu Du thích cái gì con sẽ làm cho em ấy."

Lục Quan Du đã lâu không được ăn cơm do mẹ mình làm, vẫn luôn cúi đầu tập trung ăn, Phó Viễn nhìn anh ăn uống thỏa thích như vậy, lại nghĩ đến thân thể mảnh khảnh kia, liền tính toán cùng Lục mẹ học hai chiêu.

"Hả? Con muốn học nấu cơm?"

"Mẹ, mẹ đừng dạy anh ta, anh ta nấu cơm khó ăn lắm." Lục Quan Du vừa nghe Phó Viễn muốn học nấu cơm lập tức ngẩng đầu ngăn cản, "Anh ta chỉ biết làm mì gói, xào trứng gà cũng có thể xào nát."

"Mẹ, mẹ đừng nghe em ấy nói, con nấu không thể ăn bởi vì con không biết nấu. Nếu mẹ con có thể dạy con nấu cơm con nghĩ cũng sẽ không đến mức như vậy."

"Mẹ của con..." Lục mẹ chần chờ hỏi.

"Mẹ con đã mất lâu rồi, bà sinh bệnh năm con mười lăm tuổi, không bao lâu liền qua đời, cho nên con không hiểu làm việc nhà." Phó Viễn nói đến mẹ mình thì có chút trầm xuống, cúi đầu nói: "Mẹ, mẹ không muốn dạy con sao?"


"Không, ta sẽ dạy, những món Quan Du thích ăn ta đều dạy cho con."

"Cảm ơn mẹ!"

Lục mẹ bị Phó Viễn làm xúc động, hơn mười tuổi đã không còn mẹ, đáng thương biết bao nhiêu. Nhưng Lục Quan Du là người hiểu Phó Viễn nhất trong số những người ở đây, hàng này lại đang đánh bài cảm tình đây mà.

Lục ba từ nãy vẫn ngồi không nói gì, chỉ yên lặng uống rượu, Phó Viễn lại đột nhiên quay sang ông: "Ba, ba xem con vui đến mức nào, vậy mà lại quên mất rượu mang tới biếu ba."

Hắn lập tức chạy ra xe lấy một bình Mao Đài, đặt lên bàn, nói: "Ba, ba đừng ghét bỏ, con không có hiểu biết gì nhiều, không biết ba thích loại rượu nào, đành phải mang một bình Mao Đài tới ra mắt ba."

Phó Viễn cẩn thận nói chuyện giống như là sợ Lục ba trả về một câu không thích, sự thực là hắn đã sớm nghe Lục Quan Du nói qua, Lục ba tuy là một nghệ sĩ dương cầm, nghe qua có vẻ phong cách châu Âu, kỳ thật ông thích nhất là rượu trắng, uống một ngụm cũng vui cả ngày.

"Ừm, cũng không tệ lắm." Lục ba gật gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.

Lục Quan Du mắt mở trừng trừng nhìn ba mẹ mình bị Phó Viễn nhanh gọn mua chuộc, nghĩ thầm năm đó mình bị hắn bắt được dễ dàng như vậy cũng không kỳ quái. Nếu không phải mấy năm nay mình vẫn e ngại mặt mũi không chịu về nhà, Phó Viễn có khả năng đã sớm thành con ruột của hai vị lão nhân.

Mấy năm trước Lục Quan Du trải qua không vui vẻ gì, anh không muốn về nhà, sau đó tình cảm hai người xảy ra vấn đề, anh lại càng không muốn về. Nếu trở lại, chẳng lẽ phải nói với ba mẹ rằng kiên trì năm đó của mình là sai, là không đáng trả giá sao?

Nếu không phải lần này chạm mặt ba, lại được ông chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc, không biết đến bao giờ mình mới có thể trở về đây.

Cơm nước xong, Phó Viễn thật sự đi theo Lục mẹ học nấu ăn, Lục ba cùng Lục Quan Du ngồi ở hai đầu sô pha trong phòng khách, không ai nói câu nào. Một lúc lâu sau, Lục Quan Du nắm chặt tay vịn, ấp úng mở miệng: "Ba, thực xin lỗi, nhiều năm rồi con không trở về."

"Không có việc gì." Lục ba dường như vẫn luôn chú ý Lục Quan Du, chỉ chờ anh lên tiếng, cho nên một câu này thốt ra có chút khẩn cấp, ông ho nhẹ một tiếng, nói: "Năm đó ta cũng quá xúc động, ta không nên động thủ đánh con, thực xin lỗi."

"Ba..." Mắt Lục Quan Du ươn ướt, đây là lần đầu tiên Lục ba nói xin lỗi với anh, anh nhìn người cha ngồi trước mặt đã không còn dáng vẻ trẻ trung, trong lòng hụt hẫng khó tả.

"Được rồi, nói chuyện của con đi, con với nó sao lại thế này?" Lục ba nâng cằm ý chỉ người đứng trong bếp.

"Không có gì, chia tay mà thôi." Lục Quan Du sao có thể nói nói với ông mấy chuyện tình cảm, lại còn là nói về chuyện tình cảm giữa hai người đàn ông, tự nhiên là cứng miệng muốn chết.

"Có ai chia tay lại giống hai đứa thế không? Con cho rằng ta đây già hồ đồ hả?"


"Ba, đừng nói mấy chuyện đó nữa, mấy năm nay thân thể mẹ con khỏe không? Dọn dẹp trong nhà vẫn là bà phụ trách sao?" Lục Quan Du lảng sang chuyện khác, tùy tiện tìm mấy chuyện vụn vặt chuyển chủ đề.

"Bà ấy vẫn còn khỏe mạnh, việc trong nhà con không cần lo lắng, bây giờ lên mạng là có thể tìm được người giúp việc, rất tiện."

"Hẹn người trên mạng sao?"

"Đúng vậy, con không thể không biết chứ?" Lục ba dùng vẻ mặt con vẫn là người trẻ tuổi đó để nhìn anh, "Dùng di động, đúng là thứ tốt."

"Vậy còn ba, con thấy lần trước chân ba hình như không ổn, đi học như thế nào?"

"Thằng nhóc này sao lại lạc hậu như thế chứ, bây giờ là thời đại internet, không ra khỏi cửa cũng có thể đi học", Lục ba dừng một chút, lại nói, "Con mấy năm nay sống kiểu gì, sao có thể lạc hậu hơn cả ta cơ chứ?"

Lục Quan Du nhất thời cứng họng, những lời này của ông không sai chút nào. Trước đấy Phó Viễn đi đâu cũng thích mang theo Lục Quan Du, chính là Lục Quan Du cảm thấy hai người đàn ông cả ngày dính cùng một chỗ sẽ ảnh hưởng không tốt tới Phó Viễn, vì vậy anh cũng dần dần giảm bớt những hoạt động như vậy.

Số lần Lục Quan Du ra ngoài ngày càng ít, số lần Phó Viễn về nhà cũng ngày càng ít. Anh vẫn luôn cảm thấy Phó Viễn thay đổi, nhưng nhìn chính mình chùn chân bó gối, chui vào một góc không chịu thay đổi, thật sự là tốt sao?

"Người trẻ tuổi, nên chơi nhiều một chút xem nhiều một chút, đừng đến mức so với lão già như ta còn lạc hậu hơn." Lục ba nhắc đến chuyện này liền tức giận, liền nói tiếp: "Con nói con lúc ấy sao lại không nghe lời như vậy chứ, một hai phải đi con đường này, để bây giờ đi một bước cũng khó."

"Con..." Lục Quan Du thật sự bắt đầu nghĩ lại, đây là lần đầu tiên từ khi chia tay anh mới nhìn lại trong đoạn tình cảm này mình đã làm không tốt chỗ nào.

Tình cảm, thứ tồn tại hư vô mờ mịt lại nặng tựa Thái Sơn, cần cả hai bên cùng nhau giữ gìn.

"Hai đứa lúc nào đi? Tối nay ở lại đi xem phim với mẹ con đi." Lục ba lại hỏi: "Hai đứa đã bao lâu không cùng nhau đi xem phim?"

"Đã lâu..."

"Ta trước kia sao lại không cảm thấy con ngu ngốc như vậy chứ?" Lục ba lắc đầu, rất là vô ngữ.

Lục Quan Du xấu hổ nói lảng đi: "Buổi tối tài xế nghỉ rồi, ba mẹ đi lại thế nào? Hay để Phó Viễn đưa hai người đi?"


"Ta đã đặt xe trên mạng từ trước rồi."

"......"

Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc

Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135

Trên đường trở lại Lão Công Ngụ, Lục Quan Du thực sự đã bị Lục ba đả kích không nhẹ, ngơ ngác ngồi yên một câu cũng không nói. Phó Viễn lúc đó ở phòng bếp cũng nghe được một ít, hắn cảm thấy chuyện đến nước này chính mình cũng có trách nhiệm rất lớn.

"Hôm nay tôi cùng mẹ học hai chiêu, lát nữa làm cho em ăn."

"Đừng gọi mẹ đến thuận miệng như vậy, đó là mẹ của tôi."

"Mẹ của em chính là mẹ của tôi, mẹ tôi qua đời sớm..."

"Được rồi được rồi, anh dẹp cái vẻ mặt đó đi." Lục Quan Du nhìn xe dừng ở siêu thị nhỏ trước cửa Lão Công Ngụ, cũng không phản đối, đi cùng Phó Viễn vào trong.

"Em nói xem đã bao lâu rồi hai chúng ta không cùng nhau dạo siêu thị?" Hai người đi cạnh nhau, nhìn Phó Viễn đẩy xe mua sắm, Lục Quan Du phảng phất có loại cảm giác như đã cách một thế hệ.

"Anh bận rộn."

"Sau này ba năm bảy tôi nấu cơm." Phó Viễn thề son sắt, giơ tay làm dấu bảo đảm.

"Tôi hai tư sáu? Còn chủ nhật thì sao?" Lục Quan Du hỏi

"Hai tư sáu đi ăn tiệm, chủ nhật em nấu."

"Đi ăn tiệm?"

"Đối diện công ty mới khai trương một nhà hàng cay Tứ Xuyên, tôi muốn đưa em đi nếm thử. Ngày thường em ăn thanh đạm như vậy, ngẫu nhiên có thể thử một lần món cay." Công ty của Phó Viễn đã đi vào quỹ đạo, có tiền rồi thì đơn giản là ăn nhậu chơi bời, hắn nghĩ tới nghĩ lui, những lần ăn uống vui chơi này số lần Lục Quan Du xuất hiện thực sự quá ít.

Nghĩ nghĩ, chính mình thực sự chỉ khiến người kia cùng mình chịu khổ, chuyện hưởng phúc gần như không có chút nào.

"Nghe nói trong khu vực ngoại thành mới khai thác một nhà hàng suối nước nóng, phong cảnh không tồi, Hoàng Mao đã đề cử với tôi nhiều lần."

"Còn có, em có nhớ phố ăn vặt phía sau trường chúng ta trước kia không? Bây giờ cũng được chỉnh đốn sửa chữa khá nhiều, nhưng của hàng lẩu mà chúng ta thường ăn vẫn còn ở đó."


"Tiểu Du, em có muốn đi chỗ nào chơi không? Nếu ở xa chúng ta sẽ đi từ thứ bảy."

Lục Quan Du nghe Phó Viễn dong dài lải nhải, trong lòng thỏa mãn cực kỳ. Anh đột nhiên cảm thấy con đường phía trước lại sáng rực lên, Phó Viễn ở đó giống như vầng thái dương, vĩnh viễn tràn ngập sức sống cùng nhiệt tình, "Còn ngày chủ nhật thì sao, như anh nói chúng ta mỗi ngày đều phải đến tiệm ăn mới đúng."

"Vậy không được, ngày đó em phải nấu cơm thật ngon khao tôi." Phó Viễn mặt dày sáp lại.

"Phó Viễn, chúng ta như vậy tính là gì, chúng ta không phải chia tay rồi sao?" Lục Quan Du cúi đầu, nhìn hàng hóa chất đầy trong xe đẩy mua sắm đột nhiên khó chịu cực kỳ, chuyện chia tay này giống như một cây châm, lúc nào cũng đâm vào lòng, mỗi khi anh không nhịn được sa vào cảm xúc tốt đẹp bên cạnh Phó Viễn, cây châm này sẽ lại nảy lên đâm anh một cái.

"Đúng vậy, chia tay rồi." Phó Viễn không chút do dự đồng ý, Lục Quan Du đơ người, khổ sở nói: "Nếu đã như vậy, kia vì cái gì..."

"Tôi lại lần nữa theo đuổi em." Phó Viễn thuận tay cầm một cây bông cải xanh, trên mặt là tươi cười sáng lạn, có chút ấu trĩ, cùng phong cách ăn mặc thành thục hoàn toàn tương phản. Hình ảnh trước mắt làm Lục Quan Du hoảng hốt, thời đại học, hắn chính là dùng cái cười này cướp đi trái tim của mình.

Lục Quan Du ngốc ngốc tiếp nhận bông cải xanh Phó Viễn đưa tới, lại nhìn thấy trên ngón tay hắn đeo hai chiếc nhẫn.

Lục Quan Du cứ như vậy cầm theo bông cải xanh một đường trở về nhà, về đến nhà liền ngồi yên trên sô pha. Phó Viễn tự nhiên như ruồi thanh lý sạch sẽ thực phẩm rác rưởi trong nhà, lại đêm đồ ăn tươi mới nhét đầy tủ lạnh nhỏ.

Phó Viễn loay hoay xong, mệt ngắc ngư, hắn như hiến vật quý bưng đồ ăn không tính là ngon mắt lên bàn trà, "Làm việc nhà thật mệt mỏi quá, em trước kia thực sự không dễ dàng."

Phó Viễn mặc âu phục ngồi trên ghế dựa nhỏ hẹp không hề thoải mái, Lục Quan Du lấy ra một bộ quần áo ở nhà đưa cho hắn: "Thay đi."

"Vẫn là Tiểu Du em biết đau lòng tôi."

Lục Quan Du cứ nghĩ hắn sẽ vào phòng ngủ thay đồ, ai ngờ Phó Viễn vừa đứng lên liền cởi quần áo ngay giữa phòng khách, còn làm trò trước mặt Lục Quan Du cởi đến chỉ còn một chiếc quần cộc.

"Anh, còn chưa kéo rèm!" Lục Quan Du bật dậy kéo rèm che cửa sổ đến kín như bưng, quay đầu lại trừng Phó Viễn một cái, vô tình nhìn thấy áo sơ mi của hắn, chân mày cau lại, "Quần áo này của anh..."

"Tôi tự mình dùng máy giặt giặt sạch sẽ." Phó Viễn vẻ mặt cầu khen ngợi, bày ra biểu tình ta thật là lợi hại, làm Lục Quan Du dở khóc dở cười.

"Áo sơ mi này của anh bị loang màu."

"Hả?"

"Đây là bỏ vào giặt cùng quần áo màu đi."

"Hình như là vậy."

https://.wattpad.com/user/ocean135


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận