“Cô Giản?”
Không có thẻ hội viên nên không vào được hội quán, Giản Tranh nhắn tin cho Tần Trác rồi đứng đợi bên lề đường, đang mải suy nghĩ thì chợt nghe có người gọi mình.
Người đến đeo kính, trông rất lịch sự, Giản Tranh nhận ra anh ta, đó là trợ lý của Chu Đình Yến, tên là Phan Tự.
Năm ngoái, Chu Duật Phong muốn hủy hôn, cô không muốn từ bỏ nhưng lại không còn cách nào, nên mới cả gan tìm đến người nắm quyền trong nhà họ Chu, chú nhỏ của Chu Duật Phong, Chu Đình Yến.
Cô may mắn vì năm đó từng cứu Chu Đình Yến, được anh nợ một ân tình lớn, và cô đã dùng ân tình đó để nhờ Chu Đình Yến giúp.
Chu Đình Yến lên tiếng, quả nhiên Chu Duật Phong không dám nhắc đến chuyện hủy hôn nữa.
Nhưng thứ ép buộc mà có, thực sự không bao giờ lâu dài.
Ánh mắt Phan Tự lướt qua gương mặt đỏ bừng của cô, phía sau cặp kính ánh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã trở lại bình tĩnh.
“Cô Giản, mời cô đi theo tôi.
”
Trong bóng đêm lan tỏa, chiếc Bentley màu đen dừng kín đáo bên lề đường.
Phan Tự mở cửa xe phía sau, hơi cúi người, đưa tay ra hiệu mời Giản Tranh, cô cúi người bước vào và nhận ra bên trong xe có một người khác.
Chu Đình Yến.
Trong xe đã bật đèn trần, ánh sáng vàng nhạt phủ lên người anh, như được dát một lớp ánh sáng vàng óng.
Dù khuôn mặt anh dưới ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra những đường nét góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, đường viền cằm sắc nét, thậm chí cả hầu kết cũng quyến rũ.
Người đàn ông nắm giữ gần như toàn bộ nền kinh tế của thành phố Giang Du, khuôn mặt anh không có điểm nào để chê trách, chỉ là dáng vẻ doanh nhân nặng nề.
Chỉ cần anh ngồi im lặng ở đó, khí chất lạnh lùng và cao ngạo đã đủ khiến người khác cảm thấy áp lực.
Giản Tranh vừa ngồi xuống, cửa xe liền bị người bên ngoài đóng lại, trong không gian chật hẹp, dáng vẻ ngạo nghễ thường ngày của cô hoàn toàn biến mất, cô ngoan ngoãn lên tiếng.
“Chú nhỏ.
”
Thực ra, Chu Đình Yến năm nay mới ba mươi hai tuổi, chỉ lớn hơn cô có tám tuổi, theo tuổi tác thì cô nên gọi anh là anh, nhưng Chu Đình Yến là chú của Chu Duật Phong, nên cô luôn theo cách gọi của Chu Duật Phong mà gọi anh là “chú nhỏ.
”
Chu Đình Yến vắt chân, trên đùi đặt một chiếc máy tính bảng, đang xem email, nghe thấy Giản Tranh gọi mình, ngón tay khựng lại, từ từ quay đầu nhìn cô.
“Ừm.
”
Bỏ qua cảm giác ngột ngạt trong xe, Giản Tranh vẫn luôn cảm thấy giọng nói của anh rất êm tai, trầm thấp, lạnh lùng, dày dặn và có từ tính, giống như âm thanh trầm lắng của đàn cello, mang theo sự mơn man xuyên thấu.
Đáng tiếc là anh ít nói, quý chữ như vàng, nên rất dễ làm cho không khí trở nên ngượng ngập.
Anh chỉ “ừ” một tiếng rồi im lặng, nên Giản Tranh phải chủ động tìm chủ đề để nói chuyện.
“Anh Tần Trác! ”
Thấy anh hơi cau mày, Giản Tranh nhận ra điều gì đó không đúng, nhanh chóng đổi giọng.
“Chú Tần Trác đâu rồi?”
Đúng là khó xử, cô luôn cảm thấy không biết nên gọi Tần Trác như thế nào.
Tần Trác và Chu Đình Yến là bạn thân, hai người bằng tuổi và ngang vai vế, cô theo Chu Duật Phong gọi Chu Đình Yến là chú nhỏ, thì cũng phải gọi Tần Trác là chú.
Nhưng Tần Trác lại là vị hôn phu của Mạnh Đường, nếu theo cách Mạnh Đường gọi, cô lại không thể gọi Tần Trác là chú.
Vì nhờ cuộc gọi cho Tần Trác mà cô mới gặp được Chu Đình Yến, nhưng lúc này không thấy Tần Trác, nên cô buột miệng hỏi một câu, nhưng lại lỡ miệng gọi là anh.
Trước mặt Chu Đình Yến mà gọi Tần Trác là “anh” thì hơi thiếu lễ phép, một người là chú, một người là anh, nghe không phù hợp.
Giản Tranh nhanh chóng sửa lại cách xưng hô, để tránh thêm phần lúng túng, cô không hỏi thêm về Tần Trác, và không đợi Chu Đình Yến lên tiếng, đã đi thẳng vào vấn đề.
“Chú nhỏ, năm ngoái Chu Duật Phong muốn hủy hôn, cháu đã nhờ chú giúp một lần.
Chú đã giúp cháu, cháu biết lần này không nên làm phiền chú nữa, nhưng cháu không còn cách nào khác.
”
Giản Tranh ngồi thẳng, hai tay nắm chặt trên đùi, sau khi bị ngã xuống nước, cô không còn tâm trí để trang điểm, khuôn mặt mộc trắng bệch, vết hằn của cái tát càng hiện rõ.
Ánh mắt sâu thẳm của Chu Đình Yến dừng lại ở hai vệt đỏ đó, khó mà đoán được cảm xúc trong đáy mắt anh.
Giản Tranh cụp mi, không dám nhìn thẳng vào anh, giọng nói của cô mang theo chút cầu xin.
“Cháu muốn hủy hôn với Chu Duật Phong, anh ta ngại chú, không dám chủ động hủy hôn.
Chú nhỏ, cháu không muốn làm phiền chú thêm nữa, chỉ cần chú nói với Chu Duật Phong rằng chú sẽ không can thiệp vào chuyện của chúng cháu là đủ.
”
Chỉ cần Chu Đình Yến không quan tâm nữa, Chu Duật Phong sẽ chủ động đòi hủy hôn.
Anh ta ghét cô đến vậy, nếu có cơ hội, anh ta chắc chắn sẽ lập tức bỏ rơi cô.
Giản Tranh nói xong, nhưng mãi không thấy câu trả lời, lòng cô bắt đầu lo lắng, vừa định ngẩng đầu nhìn anh thì bỗng nghe thấy Chu Đình Yến hỏi:
“Mặt bị làm sao vậy? Do Chu Duật Phong đánh sao?"