Lúc đó tay và cánh tay của cô cũng bị thương, trên đường đi cùng xe cấp cứu tới bệnh viện mới biết.
Thì ra người cô cứu là Chu Đình Yến.
Người là do cô tình cờ cứu, cô tự nguyện cứu, vốn không nên đòi hỏi ân huệ cứu mạng.
Nhưng vì Chu Duật Phong, cô đã dùng ân cứu mạng để cầu xin một lần, bây giờ lại dày mặt đến tìm anh lần thứ hai.
Không còn lần sau nữa.
Ngay cả cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Bên trong xe yên tĩnh, Chu Đình Yến chậm rãi lên tiếng trong sự chờ đợi của Giản Tranh.
"Câu hỏi cuối cùng, nếu Chu Duật Phong cưới người khác, cô sẽ làm thế nào?"
Giản Tranh ngẩn người, cưới người khác sao? Là Tưởng Nhã Vi ư?
Chu Duật Phong yêu Tưởng Nhã Vi đến vậy, một khi hôn lễ của hai người họ hủy bỏ, anh ta sẽ cưới cô ta chứ? Dù cho việc đưa Tưởng Nhã Vi vào nhà họ Chu có muôn vàn khó khăn.
Nếu Chu Duật Phong cưới Tưởng Nhã Vi!
"Cháu đã từ bỏ anh ta, từ giờ anh ta có thế nào cũng không liên quan đến cháu nữa.
"
Giản Tranh nói: "Anh ta kết hôn càng tốt, như vậy hai chúng cháu sẽ thực sự chấm dứt.
"
Đây là sự thật.
Bây giờ cô thậm chí hy vọng rằng Tưởng Nhã Vi có thể được như ý, kết hôn với Chu Duật Phong.
Mẹ của Chu Duật Phong coi trọng địa vị, phân biệt giàu nghèo, môn đăng hộ đối.
Thân phận thiên kim của cô mà bà ta còn không xem trọng, lúc nào cũng bóng gió mỉa mai cô.
Cô có thể đính hôn với Chu Duật Phong, không phải nhờ mối hôn ước từ nhỏ, mà nhờ Chu Đình Yến.
Tưởng Nhã Vi xuất thân bình dân, trong mắt mẹ Chu Duật Phong chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Nếu Tưởng Nhã Vi thực sự kết hôn với anh ta, hừm, cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu, nhà họ Chu e là không ngày nào yên ổn.
Đôi mắt mờ sương của Chu Đình Yến nhìn cô một lúc, rồi nói: "Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, đừng hối hận là được.
"
Điều này có nghĩa anh đã đồng ý giúp.
Giản Tranh nhẹ nhõm vài phần, rất biết ơn, "Cảm ơn chú nhỏ.
"
Ánh mắt sâu của Chu Đình Yến vẫn hướng về phía cô.
Khi cô nói lời cảm ơn và chuẩn bị xuống xe, anh bất ngờ gọi cô lại.
"Giản Tranh.
"
Giản Tranh vừa định mở cửa, nghe tiếng gọi thì quay lại nhìn anh.
Chu Đình Yến nói: "Quá tam ba bận, tôi nợ cô ân cứu mạng, có thể thực hiện cho cô ba điều ước, cô đã dùng hai lần, còn lại một lần.
"
Giản Tranh ngẩn người, "Hả?"
Vẫn còn một điều ước cho cô sao?
Lại có chuyện tốt như vậy sao? Anh không thấy cô phiền sao? Một ân cứu mạng mà cô đã vô liêm sỉ nhờ hai lần rồi, thế mà anh còn cho cô thêm một điều ước.
Trong lúc cô còn ngẩn ngơ, Chu Đình Yến đã mở cửa xe bước xuống, giọng trầm khàn vang lên.
"Cô nhớ số của trợ lý Phan, nghĩ kỹ muốn gì thì gọi cho trợ lý Phan.
"
Trước khi đóng cửa, Chu Đình Yến ngừng lại một chút, dường như bất cẩn bổ sung thêm một câu.
"Lần thứ ba này, cô muốn gì cũng được, dù có quá đáng cũng không sao, chỉ cần cô nói, tôi đều sẽ đồng ý.
"
Giản Tranh: "! ! Được, cảm ơn chú nhỏ.
"
Khi Giản Tranh bừng tỉnh, trong xe đã không còn bóng dáng của Chu Đình Yến.
Cô vội vàng quay người lại, chuẩn bị xuống xe, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì có người bước vào ghế lái.
Là Phan Tự.
"Cô Giản, cô muốn ghi lại số của tôi không?" Phan Vũ quay đầu lại, giọng nói bình tĩnh.
Lời hứa của Chu Đình Yến không phải ai cũng có thể nhận được, Giản Tranh không ngốc, không có lý do gì không nhận.
"Được.
"
Vừa lấy điện thoại ra mới phát hiện máy đã tắt nguồn, hết pin rồi, Phan Tự đưa cho cô một tấm danh thiếp của mình.