Giản Tranh về nhà nấu cháo, ăn xong thì đi ngủ, ngủ một mạch đến trưa hôm sau, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Là bạn thân Mạnh Đường gọi đến.
"Cưng ơi, mình có chuyến bay lúc ba giờ chiều, năm rưỡi đến nơi, ra đón mình nhé."
Giản Tranh nhìn lên trần nhà, cố lấy lại tinh thần, "Không phải cậu đi công tác một tháng sao? Mới nửa tháng đã xong rồi à?"
"Không, mình xin nghỉ nửa ngày, ăn bữa cơm với cậu rồi quay lại."
Giản Tranh ngẩn người, vỗ trán, tỉnh táo hơn một chút.
Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của Giản Văn Thiến, mỗi năm vào ngày này, Mạnh Đường đều sẽ cùng cô ăn lẩu, uống rượu và vui chơi suốt đêm.
"Cậu không cần phải đi lại mệt mỏi như thế đâu."
Giản Tranh ngồi dậy, cầm ly trà đã nguội lạnh trên tủ đầu giường lên nhấp một ngụm.
"Tối nay mình về nhà cũ."
Bà Mai đã chuyển tiền cho cô.
Lúc đầu bà ta chỉ chuyển số tiền năm chữ số, cô không phản hồi, bà Mai thử đi thử lại đến bảy chữ số, cô mới gửi lại một sticker “Cảm ơn bà tiên tài chính”.
Bà Mai tức muốn chết, than phiền mãi, nhưng cơn giận của cô đã dịu đi.
Bảy chữ số để uống một ly rượu, tiện thể làm khó dễ bọn họ một chút, đúng là một vụ mua bán có lời.
"Bảy chữ số? Haha, dì Mai thật rộng rãi."
Mạnh Đường mỉa mai trong giọng nói.
Cô ấy thực sự không hiểu bà Mai, thiên vị không thể tưởng.
Bình thường rất keo kiệt với Giản Tranh, nhưng bây giờ vì muốn bảo vệ thể diện cho con gái nuôi mà sẵn sàng chi mạnh tay.
Coi con gái ruột như cỏ rác, coi con nuôi như báu vật.
Có bà mẹ nào lại không có lương tâm như vậy?
Không đúng, mắng như thế vẫn còn nhẹ.
Nhà họ Giản ngoài Giản Tranh ra thì ai cũng chẳng có não, giống như đầu bị cửa kẹp.
Mỗi khi nhắc đến đám người ngớ ngẩn nhà họ Giản, Mạnh Đường lại tức giận không thôi, mắng vài câu rồi chuyển đề tài.
"Còn cậu và Chu Duật Phong thì sao? Vẫn đang chiến tranh lạnh à?"
Giản Tranh nhấp thêm một ngụm trà lạnh, tay chân đều lạnh buốt, "Tối nay anh ấy cũng đến tiệc sinh nhật, bà Mai bảo anh ấy đến đón mình."
Không nói có thể làm lành, cũng không nói không thể làm lành.
Điều này cho thấy vấn đề lần này rất nghiêm trọng.
Mạnh Đường im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được, "Cưng ơi, đừng giận mình nói thẳng, cậu với Chu Duật Phong cứ cãi nhau thế này cũng chẳng đi đến đâu."
Giản Tranh đặt ly lại chỗ cũ, không trả lời, nhắm mắt tính giờ.
Cãi nhau? Đúng là có cãi nhau thật, lần này cãi nhau rất dữ dội, hình như đã chiến tranh lạnh hai tháng rồi nhỉ?
"Chu Duật Phong không còn là Chu Duật Phong của ngày xưa nữa."
Mạnh Đường muốn kéo cô tỉnh lại.
"Anh ta đã thay lòng rồi, anh ta đã yêu Tưởng Nhã Vi, cậu hãy tỉnh táo lại đi, anh ta không còn là người xứng đáng để cậu mãi đắm chìm vào nữa."
Những lời nói thẳng thắn ấy giống như một lưỡi dao sắc bén, có thể khoét vào tim người ta những vết thương rỉ máu.
Giản Tranh cảm thấy đầu đau như có kim châm.
Đúng vậy, Chu Duật Phong từng yêu cô, đã yêu cô nồng nhiệt.
Nhưng đúng vậy, bây giờ Chu Duật Phong không còn yêu cô nữa.
Cô từ xương sườn của anh ta, trở thành chiếc xương sườn gà khiến ta anh nhai một miếng thì bị mắc nghẹn, mà nhả ra thì không đành lòng.
Tưởng Nhã Vi.
Giản Tranh cực kỳ căm ghét cái tên này, cô đặc biệt không muốn nhắc đến, nhưng sự thật là, Tưởng Nhã Vi đã trở thành chiếc xương sườn thứ hai của Chu Duật Phong.
Tại sao cô lại cố chấp đeo bám Chu Duật Phong đến vậy?
Tất nhiên là vì không cam lòng, dù sao cô cũng đã chờ đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng sắp được tổ chức hôn lễ với anh ta.
Dù sao, cô cũng đã từng yêu anh ta.
Hơn nữa, hai người đã đính hôn rồi, qua năm mới sẽ làm đám cưới, chỉ còn hơn ba tháng nữa, thiệp mời cũng đã gửi đi.
Mọi người đều biết cô sắp kết hôn, nếu bây giờ bỏ cuộc, cô biết giấu mặt mũi vào đâu?
Được thôi, cô có thể mặt dày, nhưng vẫn không cam lòng.
Không cam lòng buông bỏ như thế, không cam lòng để Tưởng Nhã Vi, con sói vong ân ấy, dễ dàng được lợi.
Nhưng, dù có không cam lòng đến đâu thì có thể làm được gì?
Chu Duật Phong nói cô đã trở thành một con nhím, quả thực cô là con nhím.
Nhưng tiếc rằng, cô sắp không còn là nhím nữa, những chiếc gai trên người cô đã bị Chu Duật Phong nhổ từng cái một, giáp trụ cũng đã mất, chỉ còn lại những lỗ hổng rỉ máu.
Khi chiếc gai cuối cùng trên người cô bị nhổ đi, cô còn có thể sống sót sao?
...