Tưởng Nhã Vi hoàn toàn ngây người.
Công khai xin lỗi Giản Tranh? Công khai thừa nhận mình là kẻ thứ ba?
Nhà họ Tần là gia tộc lớn chỉ đứng sau nhà họ Chu ở Giang Du, tiệc sinh nhật của Tần Trác hàng năm đều tổ chức rất hoành tráng.
Muốn cô ta tự hủy hoại mình ngay tại tiệc sinh nhật của Tần Trác sao?
Trừ khi cô ta điên rồi!!!
“Duật Phong…”
Tưởng Nhã Vi không dám cãi lại Chu Đình Yến, chỉ biết tìm sự giúp đỡ từ Chu Duật Phong.
Sắc mặt Chu Duật Phong cũng không tốt chút nào, “Chú nhỏ, chú làm vậy sẽ hủy hoại Nhã Vi!”
“Hủy hoại? Ai hủy hoại ai?”
Ánh mắt của Chu Đình Yến lạnh lẽo và bình tĩnh.
“Hôn ước vẫn chưa được hủy bỏ, Giản Tranh vẫn là vị hôn thê của cậu, nhưng cậu lại công khai bảo vệ một người phụ nữ khác trước mặt mọi người.”
“Khi Nhã Vi rơi xuống nước, cậu cũng bỏ mặc Giản Tranh.
Cậu nghĩ Giản Tranh phải đối diện thế nào đây? Cậu có biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo cô ấy không?”
“Chu Duật Phong, cậu khiến Giản Tranh bẽ mặt, cũng làm mất thể diện của nhà họ Chu.
Nhà họ Chu không có người vô ơn và ngu ngốc như cậu.”
Lời cuối cùng của anh rất nặng nề, khiến Chu Duật Phong mím chặt môi, vừa cảm thấy áy náy, lại càng thêm bực bội.
Chỉ đến giây phút này, anh ta mới thực sự tin rằng Giản Tranh thực sự muốn hủy bỏ hôn ước.
Một cảm giác tức giận không tên dâng lên trong lòng anh ta, cảm giác bực bội khi phải bị người khác điều khiển.
“Chú nhỏ, chú nợ Giản Tranh, chú muốn trả ơn cứu mạng cho cô ấy thì được thôi.
Nhưng chuyện đó không liên quan đến cháu.
Cháu không nợ chú gì cả.
Hủy hôn ước? Được, cứ hủy đi!”
Rồi sẽ có ngày Giản Tranh hối hận và quay lại cầu xin anh ta.
Đến lúc đó, anh ta sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Chu Duật Phong nắm lấy tay Tưởng Nhã Vi, bảo vệ cô ta ở sau lưng như một cách thách thức.
“Cổ phần cháu cũng không cần nữa, chú cũng đừng nghĩ đến việc hủy hoại Nhã Vi.
Bắt cô ấy xin lỗi trước mặt mọi người? Không đời nào!
“Là Giản Tranh đòi hủy hôn ước, bị chửi, bị chỉ trích là tự cô ấy chuốc lấy!”
Sự tức giận bị dồn nén bấy lâu khiến anh ta gần như hét lên câu cuối cùng.
“Xin lỗi ư? Trừ khi chú thành toàn cho cháu và Nhã Vi, cho cháu cưới Nhã Vi!”
Cốc cốc—
Phan Tự gõ cửa bước vào, nhắc nhở Chu Đình Yến rằng còn 5 phút nữa là đến giờ họp.
Chu Đình Yến buông cây bút, đứng dậy, chậm rãi chỉnh lại tay áo và hỏi Chu Duật Phong, “Cậu muốn cưới Tưởng Nhã Vi?”
Chu Duật Phong ngẩng thẳng lưng, nghiến răng, “Vâng, đúng vậy!”
Trái tim Tưởng Nhã Vi run lên vì vui mừng.
Chu Đình Yến hỏi lại anh ta, “Nghĩ kỹ chưa, không hối hận chứ?”
“Không hối hận!”
Chu Đình Yến im lặng một lúc, khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút thâm trầm.
“Muốn cưới cô ta, được thôi, nhưng có hai điều kiện.
“Thứ nhất, cổ phần tôi không thu hồi, nhưng sai lầm là ở cậu, vậy nên cậu phải bồi thường cho Giản Tranh.
Quy đổi giá trị căn nhà mà hai người dự định dùng làm nhà tân hôn ra tiền và đưa cho cô ấy.
Hai cửa hàng trên đường Huệ An đứng tên cậu cũng phải giao cho cô ấy.”
“Thứ hai, cậu phải khiến người phụ nữ của mình công khai xin lỗi Giản Tranh, giảm thiểu tổn thương đã gây ra cho cô ấy, đồng thời chuyển toàn bộ chỉ trích từ bên ngoài sang các người.”
“Chỉ cần các người làm được hai điều này, cậu muốn cưới Tưởng Nhã Vi thì được, gia đình để tôi lo, tôi sẽ cho cậu đạt được nguyện vọng.”
Nghe đến đây, Tưởng Nhã Vi ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đầy vẻ khó tin.
Chu Duật Phong nghĩ mình nghe nhầm, “Chú nhỏ… chú nói thật sao?”
Anh ta chỉ nói trong lúc tức giận, không ngờ rằng chú nhỏ của mình lại đồng ý thực sự.
Chu Đình Yến lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, “Muốn danh dự, hay muốn hôn nhân, các người tự cân nhắc đi.
Chỉ có một cơ hội duy nhất, bỏ lỡ là hết.”